Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sáng sớm tinh mơ

Phiên bản Dịch · 2539 chữ

Đắm mình trong lồng ngực ấm áp, Ngư Ấu Trần đánh một giấc thật say, mãi cho đến khi cảm giác ngứa ngứa kì lạ trên cơ thể làm cô tỉnh giấc.

“Ưm” một tiếng khó chịu, cô trở mình muốn thoát khỏi cảm giác khác thường này. Tuy nhiên, vừa mới được “yên tĩnh” không bao lâu thì một bàn tay to lớn nong nóng đã ôm trọn chiếc eo thon nhỏ của cô, tay mân mê vuốt ve liên hồi, cũng không hề có ý định dời tay sang chỗ khác.

Ngư Ấu Trần lập tức tỉnh ngủ, đầu óc tỉnh táo đôi chút. Nhưng người nào đó phía sau lại không để cô có cơ hội phản ứng, liền ôm chặt và hôn lên tấm lưng trơn bóng như ngọc của cô.

Cơn buồn ngủ lập tức biến đi hết, càng làm cô nhớ mồn một từng hình ảnh triền miên đầy nóng bỏng của hai người tối qua. Ngư Ấu Trần hô nhỏ một tiếng, cố gắng huơ tay huơ chân vùng thoát ra ngoài.

Chỉ có điều, mới vừa cử động một chút mà tay chân liền đau nhức, toàn thân bủn rủn không còn chút sức lực.

Thân dưới cứng đờ, người phía sau dễ dàng ôm cô trở về trong ngực, hơi thở ấm nóng vờn quanh tai cô, khẽ cắn nhẹ một cái, cười nói, “Không ngủ tiếp à?”

Rõ ràng hắn động tay động chân làm cô thức, kêu cô làm sao mà ngủ tiếp? Nghĩ đến hành động lúc nãy của hắn, mặt Ngư Ấu Trần lập tức đỏ đến tận mang tai. Nhìn trong phòng ngập tràn ánh sáng, cũng không biết bây giờ là canh mấy nữa. Hơn nữa là cả người cô không một mảnh vải che thân, lại không thể đứng trước mặt hắn mặc quần áo. Cũng may bây giờ đưa lưng về phía hắn, nếu không chắc cô xấu hổ đến độn thổ mất.

Cố nén bối rối, cô tìm cớ bắt lỗi hắn, “Chàng bình thường không phải thức dậy rất sớm sao? Sao hôm nay vẫn còn nằm trên giường?”

“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta tân hôn.” Quân Vô Nặc trả lời rất thản nhiên. Nhìn thấy tay mình bị cô nắm chặt, lại thấy mặt cô đỏ đến tận tai, hắn cười càng tươi hơn, “Huống chi nàng lại cứ ôm chặt ta như thế, rõ ràng muốn kêu ta giúp nàng, ta nếu ngay cả điều đó cũng không hiểu thì chẳng phải quá vô tình rồi hả?”

Ngư Ấu Trần biết rõ hắn cố ý xuyên tạc, nên lập tức buông tay ra, bực bội phản bác lại, “Ai ám chỉ với chàng chứ? Là chính tay chàng làm bậy thì có.”

Tay Quân Vô Nặc động đậy, nhúc nhích dưới tấm mền, tay kia chải vuốt mấy sợi tóc tán loạn trước ngực cô, thưởng thức bộ dạng xấu hổ của Ấu Trần, nhướng mày hỏi, “Nói như vậy là do ta suy nghĩ nhiều quá à?”

Vung mền ra làm cô không chỗ nào che dấu, ẩn trốn được, Ngư Ấu Trần vội lấy tay che trước ngực, vốn muốn mắng hắn vài câu, lại bị động tác của hắn làm cho ngơ ngẩn, ngón tay thon dài của Quân Vô Nặc vuốt từng lọn tóc dài của cô, bàn tay hắn lướt nhẹ trên làn da mềm mại của cô, động tác vô cùng dịu dàng khiến Ấu Trần kìm lòng không được mà trầm mê.

“Như vậy…” Môi Quân Vô Nặc như vô ý kề sát vành tai cô, làm cô thoáng bồi hồi rung động, “Ta đã ám chỉ đến thế nàng cũng không hiểu sao?”

Ngư Ấu Trần cả người mềm nhũn ra, hắn thực sự rất biết mê hoặc người khác, giọng nói mê hồn làm cho người ta không thể chống đỡ nổi, huống chi lại xảy ra trong hoàn cảnh bây giờ dùng phương thức mập mờ nói ra.

Rụt rụt cổ, Ngư Ấu Trần cắn môi lẩm bẩm nói, “Rất đau…”

Cô cũng không quên cảm giác xé rách đau đớn tối hôm qua, tuy cảm giác lúc sau nói chính xác thì cũng không tệ, nhưng hiện tại cơ thể lại vô cùng mỏi mệt, thêm cả đau nhức khắp người nữa, cho nên mặc dù ý thức được hắn muốn làm cái gì, nhưng trong lòng cô lại có chút kháng cự, sợ phải nếm trải cảm giác đau đớn một lần nữa.

Ít nhất cũng phải đợi cô “khôi phục” rồi hẵng tính sau.

“Lần này sẽ không.” Hắn cắn nhẹ vành tai cô trấn an lấy.

Tối hôm qua, nếu không phải cô làm hắn không khống chế được bản thân, hắn cũng không quá nóng nảy thô bạo như thế, tuy là sau đó hết sức khắc chế, nhưng cũng khó tránh làm cô bị đau. Xem ra hắn tất yếu phải xoá đi ấn tượng xấu này trong lòng cô rồi.

“Làm sao chàng biết không đâu?” Ngư Ấu Trần làm gì chịu tin hắn.

“Tiểu Ngư, nàng phải học cách tin tưởng ta.” Hắn tiếp tục dụ dỗ, thừa dịp cô chưa sẵn sàng, một tay ôm lấy cô đặt dưới thân mình.

“Nhưng mà…” Thế nhưng mà hắn đã lừa cô rất nhiều lần rồi, Ngư Ấu Trần còn muốn cãi lại thì hắn đã hôn lên môi cô ngay lập tức, ngăn chận những lời cô chưa kịp nói ra.

Thật quá đáng, cô còn chưa đồng ý mà! Ngư Ấu Trần rất muốn chống chọi, vùng vẫy, nhưng cả người bị hắn ôm chặt, từng đầu ngón tay hắn mơn trớt vuốt vẻ khắp người đã nuốt trọn lý trí còn sót lại của cô, cuối cùng dưới sự dụ dỗ của hắn, cô lại một lần nữa chìm vào bể tình miên man.

Sự thật chứng minh, lời nói của đàn ông đang ở trên giường thì không thể tin được, cơ thể chưa “khôi phục” lại phải “tiếp nhận” hắn, nói không đau là giả.

Tuy nhiên, cũng không phải là đau kịch liệt như hôm qua, Quân Vô Nặc cũng rất kiên nhẫn với cô. Cuối cùng, cho tới khi kìm lòng không nổi chủ động ra hiệu cho hắn, hắn mới chậm rãi tiến vào.

Vì thế, cảm giác đau đớn rất nhỏ cũng bị sự “săn sóc” của hắn thay thế, dưới sự dẫn dắt của hắn, Ngư Ấu Trần lại một lần nữa mê muội trong cảm giác sung sướng cực hạn này….

Lúc này đây, cô tỉnh dậy mở mắt ra thì đã thấy Quân Vô Nặc không biết từ bao giờ đã xuống giường mặc quần áo, dặn dò nha hoàn ngoài cửa chuẩn bị nước ấm.

Như cảm thấy cô đang nhìn mình, Quân Vô Nặc đột nhiên quay sang nhìn cô, Ngư Ấu Trần bỗng căng thẳng không thôi, ánh mắt hai người giao nhau, mặt lập tức xấu hổ, muốn giả bộ ngủ thì cũng muộn rồi.

Thái độ Quân Vô Nặc vẫn y như mọi khi, vô cùng tự nhiên, thong thả bước đến trước giường, ngồi xuống nói, “Nếu nàng mệt mỏi thì cứ ngủ tiếp đi, đang ở trong nhà của mình không cần phải gò bó như vậy đâu.”

Mấy chữ “Trong nhà của mình” khiến lòng Ngư Ấu Trần ấm áp hẳn, biết rõ hắn đang quan tâm mình, nhưng hai chữ “mệt mỏi” lại có ý trêu chọc, Ngư Ấu Trần mặc cho toàn thân đau nhức, cố gắng chống ngồi dậy, dùng mền che thân thể rồi nói, “Ta nghỉ ngơi xong rồi.”

Như cảm thấy cô đang nhìn mình, Quân Vô Nặc đột nhiên quay sang nhìn cô, Ngư Ấu Trần bỗng căng thẳng không thôi, ánh mắt hai người giao nhau, mặt lập tức xấu hổ, muốn giả bộ ngủ thì cũng muộn rồi.

Thái độ Quân Vô Nặc vẫn y như mọi khi, vô cùng tự nhiên, thong thả bước đến trước giường, ngồi xuống nói, “Nếu nàng mệt mỏi thì cứ ngủ tiếp đi, đang ở trong nhà của mình không cần phải gò bó như vậy đâu.”

Mấy chữ “Trong nhà của mình” khiến lòng Ngư Ấu Trần ấm áp hẳn, biết rõ hắn đang quan tâm mình, nhưng hai chữ “mệt mỏi” lại có ý trêu chọc, Ngư Ấu Trần mặc cho toàn thân đau nhức, cố gắng chống ngồi dậy, dùng mền che thân thể rồi nói, “Ta nghỉ ngơi xong rồi.”

Thấy cô bất mãn nhìn mình lom lom, Quân Vô Nặc nhướng mày nói, “Vẻ mặt này của phu nhân, chẳng lẽ là… chưa thoả mãn dục vọng?”

“Chàng mới chưa thoả mãn dục vọng thì có.” Ngư Ấu Trần gắt gỏng, mắt nhìn ra ngoài cửa phía sau hắn đúng lúc thấy Tiểu Mễ dẫn mấy nha hoàn mang nước nóng tiến vào, làm như đã nghe được gì, mấy người đó tuy vẫn vùi đầu làm việc, nhưng trên mặt vừa mỉm cười vui vẻ vừa có chút xấu hổ.

Ngư Ấu Trần bi thương hô một tiếng trong lòng, tiếp đó nằm lại xuống giường, trùm mền kín mít chỉ lộ ra nửa cái đầu liếc hắn một cái, chỉ thấy hắn cười nhạt, không hề khiêu khích cô nữa, trong lòng nhất thời hiểu rõ mình lại bị mắc lừa hắn. Da mặt người này đúng không phải dày bình thường, đã kiếm chuyện cố ý trêu ghẹo cô, giờ thì tốt rồi, lại bị hạ nhân nghe thấy, nói cô làm sao chịu nổi đây?

Quân Vô Nặc không đoái hoài đến phản ứng của cô, nói tiếp, “Nước ấm đã chuẩn bị xong, phu nhân muốn tự mình qua đó hay là muốn ta làm thay nàng?”

Ý hắn là gì chứ? Ngư Ấu Trần nhìn hắn, thình lình phát hiện vạt áo của hắn để hở lộ ra một phần lồng ngực, trên xương quai xanh còn có một vết cắn mờ mờ, cô nhất thời không nói nên lời.

Đang bần thần suy nghĩ, đột nhiên hắn bước đến xốc mền lên khiến cô rùng mình giật bắn người, một giây sau, cả người bị hắn mò mẫm.

“Chàng làm gì vậy, ta còn chưa mặc quần áo!” Ngư Ấu Trần muốn giằng lại mền, nhưng lại không thành công, nghĩ đến trong phòng đầy nha hoàn, lập tức mắc cỡ rúc vào trong ngực hắn, muốn lấy thân hắn che mình.

“Yên tâm, bọn họ đã đi ra ngoài hết rồi.” Quân Vô Nặc ôm cô đi tới chậu tắm đằng sau tấm bình phong, trong chậu nóng bốc hơi ngùn ngụt, “Nhưng mà nàng la lớn tiếng như thế, khó tránh các nàng ấy nghe được.”

Lời nói của hắn rất có tác dụng, Ngư Ấu Trần tức khắc ngậm miệng lại. Nhưng một lát sau lại hậm hực nói thầm, “Ta tự mình làm được rồi, chàng đi ra ngoài trước đi.”

Quân Vô Nặc đặt cô vào chậu tắm, nói, “Cũng không còn sớm, hạ nhân trên dưới trong phủ đang chờ để thỉnh an Vương Phi là nàng, nếu nàng không ngại để họ trong thời gian chờ đợi suy nghĩ lung tung, thì chúng ta tách riêng ra tắm.”

Ngư Ấu Trần lúc này mới sực nhớ, tuy Vương phủ không phải giống Hoàng Cung, không cần phải đi thỉnh an ai cả. Thế nhưng, những hạ nhân trong phủ vẫn theo lệ chờ để thỉnh an cô và Quân Vô Nặc. Hơn nữa hôm nay lại là ngày đầu tiên Vương phi là cô tiến phủ.

“Tiêu rồi! Vậy bây giờ là lúc nào rồi hả?” Nhớ đến lúc nãy ở trên giường triền miên với Quân Vô Nặc, lại nhìn sắc trời bên ngoài, Ngư Ấu Trần linh tính bất an.

“Chắc cũng không còn sớm nữa.” Quân Vô Nặc vẻ hả hê cười trên sự đau khổ của kẻ khác, nhưng vẫn vờ nghiêm trang nói, “Cho nên, chúng ta cùng nhau tắm, như thế thì sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.”

Ngư Ấu Trần ngẫm đi ngẫm lại thấy hắn nói cũng đúng, “Vậy thì cùng nhau tắm.”

Sau đó, Ngư Ấu Trần mới biết được, hai người cùng nhau tắm lại càng mất thời gian hơn rất nhiều. Chờ bọn họ làm xong hết mọi chuyện lúc ra đến đại sảnh thì đã xế trưa.

Bên ngoài đại sảnh đầy người, bình thường nha hoàn và nô bộc sẽ đứng bên ngoài chờ, đến khi cô và Quân Vô Nặc đã an toạ rồi, thì nam nữ già trẻ lớn bé mới bước vào trong quỳ ngay ngắn thỉnh an.

Ngư Ấu Trần chú ý thấy A Ngưng và Chỉ Huyên cũng có trong đó, những người khác rất lạ mặt. Cũng may là sau khi thỉnh an xong, từng người một bước ra giới thiệu về mình.

Lý quản gia khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng nhìn rất tháo vát và giỏi giang, Ngư Ấu Trần thường nghe Quân Vô Nặc nhắc tới ông ấy, còn những người đàn khác là những chưởng quầy thay Quân Vô Nặc xử lý các việc làm ăn bên ngoài.

Đến tận bây giờ, Ngư Ấu Trần mới chú ý trong sảnh còn có bốn cô gái nhìn như chưa tới hai mươi tuổi.

Bốn người mặc quần áo khác nhau, mặc dù không thể nào gọi là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng nhìn tổng thể cũng không phải tầm thường, tóc cài trâm ngọc, còn trang điểm kỹ càng, chắc hẳn không phải là hạ nhân. Hơn nữa bốn người này đứng ngay sau quản gia, cả A Ngưng còn phải đứng phía sau họ, điều này khiến Ngư Ấu Trần không thể không nghi ngờ.

Sự nghi hoặc này nhanh chóng nhận được đáp án, sau khi mọi người đã thỉnh an xong, bốn cô gái kia nối đuôi nhau bước ra, gập người thỉnh an cô và Quân Vô Nặc, “Nô tài Ngọc Trúc, Vân Cẩm, Như Yên, Hoạ Mi xin thỉnh an Vương gia, thỉnh an Vương phi.”

Nghe bọn họ xưng nô tài, Ngư Ấu Trần càng cảm thấy kì lạ hơn, quay sang nhìn Quân Vô Nặc ngồi bên cạnh thì vô tình thấy Quân Vô Nặc cau mày lại, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nghiêng người nói bên tai cô, “Ta sẽ giải thích với nàng sau.”

Tiếp theo quay sang nói với bốn người kia, “Miễn lễ.”

Bốn người tạ ơn sau đó lui sang một bên. Ngư Ấu Trần chú ý thấy lúc các nàng ấy thỉnh thoảng lại nhìn sang đây, lúc thì nhìn cô, lúc thì nhìn Quân Vô Nặc, ánh mắt nhìn hắn rất khác so với bình thường.

Ngư Ấu Trần biết rõ, nữ quyến trong vương phủ, ngoại trừ nha hoàn, thì chỉ có thể là phi thiếp của Vương gia, bốn người đó có thể đứng tại vị trí này, cộng thêm phản ứng của Quân Vô Nặc rất kỳ quái, chẳng lẽ các nàng ấy là thiếp do hắn nạp?

Bạn đang đọc Đóng Cửa Phóng Vương Gia của Bách Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.