Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tứ hôn

Phiên bản Dịch · 3807 chữ

Những người đến dự yến tiệc đều là hoàng thân quốc thích và văn võ bá quan trong triều, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngồi song song bên trên, Ngư Ấu Trần được an bày ngồi cạnh Hoàng Hậu. Ngồi bên cạnh Hoàng Thượng là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa, Ngư Ấu Trần biết người phụ nữ đó chính là Vinh quý phi, mẹ ruột của Cần Vương.

Là nhân vật chính trong yến tiệc tối nay, dĩ nhiên Quân Vô Nặc ngồi ở vị trí đầu tiên, người ngồi ở ghế đầu đối diện Quân Vô Nặc chính là đại Hoàng Tử – Kỳ Vương. Phía sau Kỳ Vương là Cần Vương, mấy vị Hoàng Tử khác thì cứ theo cấp bậc thứ tự mà ngồi.

Yến tiệc vừa mới bắt đầu thì đã tưng bừng náo nhiệt không thôi, đầu tiên là tổng quản thái giám tuyên chỉ khen thưởng, sau đó văn võ bá quan chúc mừng, yến tiệc mới chính thức bắt đầu. Tiếp theo đó, từng món ăn rượu ngon được đưa lên, các tú nữ bắt đầu ca múa nhảy hát trong tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng, hòa quyện cùng không gian vui tươi sôi nổi của buổi tiệc.

“Hoàng Thượng, ly rượu này thần thiếp kính Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu tỷ tỷ, Cẩn Vương có vinh quang như hôm nay, Hoàng Hậu tỷ tỷ chắc cũng hao tâm tổn trí không ít.” Vinh quý phi nâng ly rượu cười nịnh lấy lòng Hoàng Thượng, , “Chuyện Cẩn Vương đại phá Đông Đan giờ đã truyền khắp kinh thành, làm thần thiếp lại nhớ đến hình ảnh oai phong hùng dũng của Hoàng Thượng ngự giá thân chinh trước đây, Cẩn Vương hoàn toàn thừa hưởng sự anh dũng mưu trí này từ Hoàng Thượng, không uổng công Hoàng Thượng đã coi trọng Cẩn Vương.”

Hoàng Thượng rất cao hứng, uống một ngụm rượu, nói, “Chuyện đó đã lâu lắm rồi, Trẫm thật sự rất vui, các hoàng nhi ai nấy đều rất tài giỏi.”

Hoàng Hậu cũng mỉm cười nhìn Vinh phi, nói, “Vinh phi quá khen, Bổn cung không biết gì về luyện binh đánh giặc, nếu nói người hao tâm tổn trí thì tất nhiên chính là Hoàng Thượng.”

Lúc nói chuyện, Hoàng Hậu và Vinh phi bốn mắt nhìn nhau, nét mặt ai nấy cũng hòa thuận vui vẻ. Ngư Ấu Trần ngồi một bên nhìn, trong lòng cảm thấy có gì đó là lạ.

Quả nhiên, Vinh phi uống xong lại nói tiếp, “Công lao Kỳ Vương lần này cũng không nhỏ, cũng rất đáng để chúc mừng.”

May là Ngư Ấu Trần có nghe A Thanh nói qua, vả lại chuyện trong hậu cung cô cũng đã ít nhiều hiểu được, lời nói của Vinh phi đầy ẩn ý.

Ngoài mặt thì giành công thay Kỳ Vương, nhưng thực ra là cố ý trách móc, ám chỉ Hoàng Thượng thiên vị Cẩn Vương, tỏ ra bất mãn Hoàng Hậu và Cẩn Vương.

Tuy nhiên, Hoàng Hậu vẫn điềm tĩnh cười đáp, “Ban sai và chiến đấu trên sa trường tất nhiên là không giống nhau, chức quan nhỏ như vậy mà cũng muốn tranh công, chẳng phải để người ta chê cười sao.”

Chỉ một câu liền làm Vinh phi im bặt, Hoàng Thượng ngồi ở giữa tỏ ra dửng dưng như không nghe thấy gì, chắc hẳn ngài cũng đã quen với mấy chuyện này rồi, nét mặt tươi vui như là tâm trạng rất tốt.

Ngư Ấu Trần lẳng lặng nghe, sau lại nhìn về phía Quân Vô Nặc và Quân Vô Vi, cả hai đều mặt tỉnh như không, Quân Vô Nặc cũng không vì mình là chủ yến tiệc hôm nay mà huyênh hoang, Quân Vô Vi thì cũng không tỏ vẻ bất mãn gì.

Vì vậy, Ngư Ấu Trần trong lòng thầm kết luận, bản lĩnh mưm mô nham hiểm của cả hoàng tộc này đã luyện đến xuất quỷ nhập thần, trong lòng bọn họ nghĩ gì chỉ sợ là không ai có thể đoán được.

Màn biểu diễn của các tú nữ rất đặc sắc, đa số là ca múa đàn hát, Ngư Ấu Trần cũng để ý mấy vị văn võ bá quan lúc đầu cón hiếu kỳ nhìn cô giờ đều bị cuốn theo màn biểu diễn của các tú nữ, Quân Vô Nặc thì đang ngồi nói gì đó với mấy Hoàng Tử khác, hình như cũng chẳng hứng thu mấy với màn ca múa hoa lệ này.

Hoàng Hậu thấy cô chăm chú nhìn Quân Vô Nặc, ánh mắt tràn đầy trìu mến, liền hỏi cô, “Ngư nha đầu, ngươi thấy thất hoàng nhi của Bổn Cung thế nào?”

Hoàng Hậu đột ngột hỏi làm Ngư Ấu Trần giật mình bối rối , đến lúc ý thức được Hoàng Hậu đang hỏi gì, mặt cô liền đỏ lên, không ngờ là Hoàng Hậu cũng trêu chọc cô, thẹn thùng nói, “Cẩn Vương gia đương nhiên là rất tốt.”

Hoàng Hậu hài lòng gật đầu, “Ngươi nha đầu thế nhưng lại rất có phúc đấy, thất hoàng nhi từ nhỏ đến lớn chưa từng để mắt đến cô gái nào, Bổn Cung không biết nó thích ngươi ở điểm nào, nhưng hiếm khi thấy nó lại chủ động yêu cầu Hoàng Thượng tứ hôn, Bổn Cung cũng rất muốn thấy nó đạt thành ước nguyện.”

Nói tới đây, Hoàng Hậu đột nhiên đổi chủ đề, “Ngươi xem, các tú nữ hôm nay biểu diễn thế nào?”

Ngư Ấu Trần bồn chồn, linh tính mách bảo chủ đề này không tốt tí nào, nhưng vẫn đáp, “Các nàng đều là khuê tú được tuyển chọn trong vạn người, tài nghệ tất nhiên là vô song.”

Hoàng Hậu cười nói, “Tốt hay không thì sau này mới biết, trong nhóm tú nữ này có rất nhiều người tài sắc vẹn toàn, Bổn cung và Hoàng Thượng cũng muốn nhân cơ hội này chọn vài tú nữ phù hợp để tứ hôn cho các Hoàng Tử.”

Ngư Ấu Trần không biết Hoàng Hậu vì sao đột nhiên lại nói tới chuyện này, nhưng vẫn tiếp tục nghe Hoàng Hậu nói.

Hoàng Hậu thấy cô im lặng không nói gì, nét mặt càng vui vẻ hơn, “Chuyện này tuy là nói còn hơi sớm, nhưng Bổn cung lại thấy tốt hơn là nói trước với ngươi. Trong nhóm tú nữ đó, có vài người rất ngưỡng mộ Cẩn Vương, những ngày này, cũng có không ít mệnh phụ phu nhân đến ngỏ lời, ngươi là Cẩn Vương phi, theo tục lệ, trong vòng ba tháng sau khi thành thân, thì không thể nạp Trắc phi, có điều là bây giờ chọn trước cũng không sao .”

Ngư Ấu Trần nheo mắt, vẻ mặt có chút lo sợ, “Ý Hoàng Hậu nương nương là muốn thay Cẩn Vương nạp Trắc phi?”

Đôi mày phượng của Hoàng Hậu chau lại, giọng điệu không giận nhưng lại đầy uy nghiêm, “Như thế nào, nghe giọng điệu của ngươi, chẳng lẽ là muốn phản đối?”

Ngư Ấu Trần cố gắng che dấu sự lúng túng của mình, tỏ ra bình thản như không, “Thần nữ không phải muốn phản đối, chỉ là… chỉ là không tán thành.”

Hai người nhìn nhau, toàn bộ đại điện ngập tràn trong tiếng nhạc và giọng người huyên thuyên nói chuyện, cho nên cũng không ai chú ý đến hai người đang nói gì.

Hoàng Hậu nghiêm mặt, đôi mắt sáng uy nghi nhìn chằm chằm cô, “Ngươi dám cả gan nghịch chỉ Bổn cung? Ngươi phải biết, ghen tuông đố kỵ được xem như là trọng tội, Bổn cung cũng có thể phế chức vị Vương phi này của ngươi. Huống chi, ngươi bây giờ vẫn chưa chính thức bước vào hoàng thất.”

Tuy giọng Hoàng Hậu nói rất nhỏ nhưng sự uy hiếp trong đó cũng đủ làm người ta khiếp sợ.

Ngư Ấu Trần thật không ngờ, ngày hôm qua Hoàng Hậu còn không tỏ thái độ gì, hôm nay đột nhiên lại muốn ép cô chấp nhận chuyện nạp Trắc phi. Chẳng lẽ là vì Thượng Quan Tình Thanh?

Nhưng cô sẽ không chùn bước, nhìn thẳng Hoàng Hậu, bình tĩnh đối đáp, “Thần nữ không dám cả gan nghịch chỉ Hoàng Hậu, chỉ là không muốn nói dối trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Thần nữ nhớ rõ, luật lệ Hạ Thương cũng không quy định Hoàng Tử nhất thiết phải nạp thiếp, mà Cẩn Vương cũng từng hứa chỉ sẽ lấy một mình Ấu Trần. Thần nữ đơn giản chỉ cùng Vương gia hết lòng tuân thủ lời hứa này, thì làm sao có thể gọi là ghen tuông đố kỵ?”

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã thấy được sự phức tạp trong hoàng cung, nhưng cũng không vì vậy mà cô sẽ thay đổi nguyên tắc của mình. Cho dù Quân Vô Nặc ưu tú đến cỡ nào, nếu muốn cô cùng người khác chia sẻ tình cảm của hắn, cô thà là không cần, nhưng nếu chuyện đó thật sự xảy ra, cô cũng sẵn sàng dùng mọi cách để giành được hắn.

Trước kia, là hắn nghĩ mọi cách gạt cô ở bên hắn, chẳng bao lâu sau quan hệ bọn họ dần dần thay đổi. Cô bây giờ không chỉ muốn ở cạnh hắn mà còn muốn sống thật dài thật lâu và mãi mãi bên hắn.

Thấy trong mắt Ngư Ấu Trần không có ti tí sợ hãi, mà quyết tâm cũng không hề lay chuyện, Hoàng Hậu hơi ngạc nhiên, vẻ mặt nghiêm nghị cũng giảm đi phần nào, “Hôm qua thấy ngươi ấm ức nhưng lại không lên tiếng, thì ra miệng lưỡi lại rất lanh lẹ, không tệ. Nhưng mà nếu Bổn cung và Hoàng Thượng muốn thay thất hoàng nhi làm chủ, cũng không tới lượt nó không tuân theo, đúng không?”

Hoàng Hậu từng bước dồn Ngư Ấu Trần vào chân tường , nhưng cũng hứng thú muốn xem Ngư Ấu Trần làm sao ứng phó.

Nét mặt Hoàng Hậu tuy vẫn lạnh nhạt như trước, Ngư Ấu Trần bỗng cảm giác như Hoàng Hậu không phải rất tức giận , giọng điệu nghe rất tuyệt tình, cô vẫn còn cơ hội tranh đấu.

Nghĩ tới đây, cô mỉm cười, nói, “Hoàng Hậu nói đúng, hôn nhân đại sự phải do cha mẹ làm chủ, nhưng cuối cùng vẫn phải cần tình cảm xuất phát từ hai bên, nếu như không thì chỉ khiến gia môn xào xáo, như thế Cẩn Vương làm sao có thể chuyên tâm ra sức phò trợ Hoàng Thượng? Thần nữ tuy là nữ nhân, không thể ra trận giết giặc bảo vệ an nguy Hạ Thương như cha, nhưng thần nữ nguyện ý đem hết sức mình giúp đỡ Cẩn Vương, để tránh Cẩn Vương lo âu về sau.”

Rất tốt, đối mặt với sự hoạch họe của bà, mà nha đầu này chẳng những không nóng nảy hấp tấp, vẫn có thể bình tĩnh trả lời, không có tí gì nhượng bộ, còn dùng chuyện nhà để phản bác lại bà, tuổi mặc dù còn trẻ, nhưng khí thế không hề kém. Xem ra, người mà Cẩn Vương chọn quả nhiên cũng có chút bản lĩnh.

Hoàng Hậu thầm đánh giá, nhưng ngoài mặt thì vẫn kiêu ngạo thách thức, cười nói, “Ngươi nghĩ rằng Cẩn Vương sẽ chung tình với một mình ngươi ư? Chắc hẳn ngươi cũng thấy, trong điện hôm nay có rất nhiều tú nữ, mỗi người mỗi vẻ, tuy là lời này hơi khó nghe một chút nhưng luận tướng mạo hay thân thế bọn họ đều hơn ngươi vài phần, diễm phúc tự dưng đến, trên đời có nam nhân nào mà không động lòng chứ?”

Ngư Ấu Trần ngơ ngác, Hoàng Hậu nói không sai, những tú nữ này đều rất xinh đẹp, tính nết mỗi người mỗi khác, đều giỏi ca múa, thậm chí cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chẳng phải cũng sẽ có người hợp với sở thích của Quân Vô Nặc sao?

Hoàng Hậu đã nuôi nấng hắn nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ sở thích của hắn, nếu cương quyết ban tặng hắn mẫu người con gái hắn thích, chắc gì hắn sẽ không động lòng chứ.

Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu cô liền tắt ngấm. Nhiều năm nay cô đã quen tự mình đạt được thứ mình muốn, như khi còn ở Kinh Châu cô một mực sống theo ý mình, không để tâm cái nhìn của người khác, cũng sẽ không vì khó khăn phía trước mà chùn bước.

Hôm nay, cô đã xác định tình cảm trong lòng của mình, muốn ở mãi bên cạnh Quân Vô Nặc, thế thì cô cũng sẽ không bởi vì chuyện chưa xảy ra mà dao động.

Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, cũng không biết làm thế nào giữ được lòng của nam nhân, nhưng cô bằng lòng trả giá mọi thứ, nguyện ý lựa chọn tin tưởng Quân Vô Nặc.

Nghĩ vậy, cô ổn định tinh thần, đáp, “Thần nữ không biết Cẩn Vương có thật là chung tình với thần nữ hay không, nhưng ít ra thần nữ hiểu rõ lòng mình, cho dù khó khăn thế nào, thần nữ cũng chấp nhận thử một lần.”

Quân Vô Nặc có thể liều mình cứu cô, cô cũng không do dự trao cả đời này cho hắn. Còn kết quả thế nào thì ai có thể đoán trước? Nhưng bởi vì là hắn, cô bằng lòng trả giá.

Hoàng Hậu như kinh ngạc bởi quyết tâm của cô, trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Một hồi lâu, mới bình thản nói, “Bổn cung tuy rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng mà, phú quý may rủi ở đời khó lường trước được, xử trí mọi thứ đều theo cảm tính thường chính là vết thương trí mạng của ngươi, có lẽ sẽ làm ngươi…”

Nói đến đây, Hoàng Hậu đột nhiên ngừng lại, mỉm cười nói, “Mà thôi, Bổn cung nói cho ngươi những này làm chi, dù thế nào thì ngươi cũng là người mà thất hoàng nhi cần nhất. Nhưng tâm ý này của ngươi thất hoàng nhi có biết không?”

Thái độ Hoàng Hậu thật đúng là bách chuyển thiên hồi, vừa mới hùng hổ dọa người, giờ lại đột nhiên trò cuyện rất tình cảm với cô?

Chợt nhớ những lời mình nói lúc nãy, Ngư Ấu Trần khẽ giật mình, cô thản nhiên ở trước mặt Hoàng Hậu thề non hẹn biển với Quân Vô Nặc?

Lúc nãy mặc dù cô nói năng rất bình tĩnh, thật ra trong lòng chưa từng xúc động như lần này, những lời kia cứ thế mà buột miệng nói ra, nhưng cô cũng không cảm thấy ti tí hối hận.

Thấy vừa nhắc đến chuyện tình cảm thì Ngư Ấu Trần liền ngu ngơ, vẻ mặt Hoàng Hậu có chút tự trách, “Xem ra là Bổn cung dọa ngươi rồi, yên tâm, chuyện nạp Trắc Phi, Bổn cung hứa với ngươi sẽ không nhắc đến nữa.”

Ngư Ấu Trần mặt càng ngẩn ra thêm, “Chuyện này, Hoàng Hậu nương nương, thì ra vừa rồi nương nương chỉ muốn dọa thần nữ?”

Bộ dáng của cô làm Hoàng Hậu không thể không cười, nhìn nha đầu này mấy ngày nay ngoan ngoãn vâng lời, cứ tưởng rằng tính tình nha đầu này nhu nhược, hôm nay thử một lần mới biết được, hóa ra nha đầu này cũng không đơn giản, ăn nói lanh lẹ, khôn khéo, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đầy đủ năng lực để quán xuyến gia đình.

Tuy nhiên, suy cho cùng thì vẫn là một đứa trẻ, lúc nãy còn ngoan cường đầy khí thế, giờ thì lại ngây ngô.

“Bổn cung cũng không phải dọa ngươi, nếu như ngươi không có năng lực ngồi vững vị trí Vương phi này, việc nạp Trắc phi cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Có điều là nhìn ngươi có lòng tin như vậy, Bổn cung cũng cho ngươi một cơ hội. Từ ngày mai, ngươi hãy đi theo Bổn cung.”

Hoàng Hậu không thích những cô gái tính tình nhu nhược, mềm yếu, đương nhiên nếu quá mưu mô xảo quyệt cũng không lọt vào mắt Hoàng Hậu, mà nha đầu trước mắt này chính là dạng người mà Hoàng Hậu ưa thích.

“Ý của Hoàng Hậu nương nương là?” Ngư Ấu Trần nhất thời không hiểu, cô tiến cung không phải là học lễ nghi cung đình sao? Đi theo Hoàng Hậu làm cái gì?

Tâm trạng Hoàng Hậu lúc này rất tốt, mỉm cười nói, “Theo như cách nói trong dân gian, mẹ chồng dạy con dâu cách tề gia giữ phu quân, như vậy đã rõ chưa?”

Lời này Ngư Ấu Trần còn không thể không hiểu sao, chỉ là thay đổi này không phải quá nhanh sao? Cô còn nghĩ Hoàng Hậu muốn chia rẽ uyên ương, đùng một cái giờ là muốn đích thân dạy cô, hai chữ “mẹ chồng, con dâu” làm trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả.

Việc này có xem như Hoàng Hậu đã chấp nhận cô không? Thì ra ngoại trừ Quân Vô Nặc, cô cũng rất quan tâm suy nghĩ của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đối với cô như thế nào, dù sao bọn họ cũng là người nhà của hắn, chỉ có điều là cái gia đình này không bình thường như những gia đình khác.

Không suy nghĩ nhiều, Ngư Ấu Trần lập tức gật đầu, “Tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển, thần nữ nhất định sẽ cố gắng học hỏi.”

“La lớn như vậy làm gì chứ, thôi, đừng nói nữa, thức ăn sắp nguội rồi, tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.” Hoàng Hậu dịu dàng nói, cũng tinh ý phát hiện vừa rồi Quân Vô Nặc tò mò nhìn về phía này, nếu không phải đang trong yến tiệc, nghĩ chắc hắn đã tự thân qua đây nghe ngóng rồi.

Dù sao có thể thấy lão Thất trong yến tiệc quan trọng này lại thất thần như người mất hồn quả đúng là chuyện trước nay chưa từng có. Lại nhìn bộ dáng thở phào nhẹ nhõm thả lỏng của Ngư Ấu Trần, Hoàng Hậu trong mắt cũng chất chứa ý cười mãn nguyện.

“Sau này, cứ gọi ta là mẫu hậu đi.”

Đến tận bây giờ, Ngư Ấu Trần rốt cuộc mới có tâm tình thưởng thức một bàn món ngon mỹ thực, màn biểu diễn của các tú nữ rất là đặc sắc. Theo như lời Hoàng Hậu nói, càng về sau các tú nữ càng ưu tú hơn, nhất là điệu múa Phi Thiên đầy mê hoặc của Từ Tử Mộng, khiến nhiều người phải sững sờ trước động tác mềm mại bay bổng, như cánh chim khoan khoái vút bay lên bầu trời rộng lớn.

Ngư Ấu Trần không rành về ca múa, nhưng nhìn Từ Tử Mộng thần thái nhẹ nhàng và lôi cuốn trong từng điệu múa, dải lụa mỏng phấp phới uốn lượn như lướt theo động tác múa, bay lên như hòa quyện cùng âm thanh, điệu múa như làn gió nhẹ phiêu du khắp đất trời, cô rất là thích, thì ra khinh công của Từ Tử Mộng cũng không tệ.

Đương nhiên, chuyện khiến cô ngạc nhiên hơn chính là Thượng Quan Tình Thanh cũng ra góp vui. Chân của cô ta không biết có phải bị thương thật hay không nữa, nhưng mà đi đứng thì không nhanh nhẹn cho lắm, cũng không dùng múa vẽ tranh, chỉ là dâng lên một cuộn tranh xem như lễ vật chúc mừng Quân Vô Nặc.

Cung nữ mở tranh ra cho mọi người cùng xem, một bức tranh sơn thủy thơ mộng nhưng không kém phần hùng tráng. Nét bút khi đậm khi nhạt, khi mềm mại khi cứng cáp, văn võ bá quan đều tấm tắc tán thưởng.

Quân Vô Nặc cũng nói tạ ơn, sau đó dặn dò thái giám cầm lấy bức tranh, cũng không nói thêm gì.

Thượng Quan Tình Thanh ngơ ngác, cô mong hắn sẽ nhìn mình, mà lúc này, Hoàng Thượng ngồi bên trên rốt cuộc mở miệng nói, “Trẫm gần đây biết rõ ngươi am hiểu thư họa, nhưng lại không ngờ tài năng của ngươi lại uyên sâu như thế, danh xưng đệ nhất tài nữ Hạ Thương, ngoài ngươi ra thì không còn ai xứng hơn cả.”

Thượng Quan Tình Thanh còn nghi ngờ lời hứa hẹn của Quân Vô Nặc với cô, hắn lại không nói lời nào, cũng không giống như có ý định xin Hoàng Thượng ban hôn, giờ nghe Hoàng Thượng sắc phong, cô mới chuyển buồn thành vui.

“Thần nữ Thượng Quan Tình Thanh tạ ơn Hoàng Thượng đã khen ngợi.” Chắc hẳn Quân Vô Nặc đã sớm đề cập chuyện ban hôn với Hoàng Thượng, rồi còn nhận ra người đáng là Vương phi của hắn chính là cô, cho nên mới xin Hoàng Thượng ban cho cô danh xưng đệ nhất tài nữ này bù đắp cho việc nạp cô làm Trắc Phi? Chuyện này đúng thật là niềm vui ngoài ý muốn, có thể thấy được Quân Vô Nặc đối với cô không phải không có tình ý.

Nghĩ tới đây, cô liền ngẩng đầu nhìn Quân Vô Nặc, vốn tưởng sẽ thấy nồng nàn tình cảm nhìn mình, trái lại ánh mắt Quân Vô Nặc cứ nhìn về phía bên kia, người ngồi đó không ai khác chính là Ngư Ấu Trần.

Trong lòng cô đau xót, còn không kịp nghĩ nhiều, Hoàng Thượng lại nói tiếp, “Hôn nhân đại sự đáng lẽ phải do cha mẹ làm chủ, sắp tới là đại hôn của Thất hoàng tử, bên trên lại còn có mấy vị hoàng tử chưa thành thân, nhân ngày vui hôm nay, Trẫm có một chủ ý .”

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía các tú nữ đang đứng phía sau, dõng dạc nói, “Lạc Thanh Liên, tướng mạo đoan trang, tài nghệ xuất chúng, tứ hôn cho Tứ hoàng tử. Thượng Quan Tình Thanh, đệ nhất tài nữ đương triều, tứ hôn cho Ngũ hoàng tử. Từ Tử Mộng, thanh lệ thoát tục, hiền lương thục đức, tứ hôn cho Cửu hoàng tử, đợi Lệ bộ chọn được ngày lành tháng tốt sẽ triệu cáo thiên hạ.”

Bạn đang đọc Đóng Cửa Phóng Vương Gia của Bách Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.