Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước giờ ly biệt

Phiên bản Dịch · 2479 chữ

Thực tế, lời này của hắn quả thật rất ngốc, hai huynh đệ Quân gia cho dù muốn giả mạo Vương gia thì cũng không có khả năng qua mặt được Ngư Diệu Thiên. Chỉ là Quân Vô Nặc làm sao có thể là Vương gia ? Hắn đã sớm nghe Thần Sương nói qua chuyện Quân Vô Nặc vào phủ, hắn rõ ràng là một tên lưu manh hết lừa ăn uống đến lừa gạt con gái người ta.

Tuy nhiên, Ngư Thần Sương vẫn e ngại uy nghiêm của cha mình nên đành phải quỳ xuống. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Phó Thiếu Dương không tin bọn họ là Vương gia, nhưng Ngư Diệu Thiên là quan đại thần, đương nhiên không cần hành đại lễ, hắn là dân thường, nhất định phải quỳ xuống.

Ngư Diệu Thiên không ngờ con rể ông lại dám nghi ngờ chính mình, đang muốn nói gì đó, Quân Vô Hoán đã mở miệng trước, nói, “ Ngư tướng quân không cần tức giận, nếu hắn muốn bằng chứng, bổn vương vừa vặn có cái này. ”

Nói xong, từ ống tay áo rút ra một cuộn màu vàng, từ từ mở ra, nói, “ Trấn quan đại tướng quân Ngư Diệu Thiên tiếp chỉ. ”

Vợ chồng Ngư Diệu Thiên lập tức quỳ xuống, dĩ nhiên Ngư Ấu Trần cũng phải quỳ theo. Quân Vô Nặc liếc mắt nhìn Phó Thiếu Dương sắc mặt trắng bệnh, “ có lòng tốt ” nhắc nhở, “ Phó công tử, triều đình có luật, gặp thánh chỉ mà không quỳ, xem như coi thường Thiên Tử, nhẹ thì sung quân, nặng thì mất đầu. ”

Cái này đồ ngốc cũng biết quỳ xuống. Cho dù không tin, không muốn thừa nhận, nhưng thánh chỉ lại không thể giả được.,

Chẳng qua là không ai quan tâm hắn có tin hay không, Quân Vô Hoán đương nhiên bắt đầu tuyên chỉ.

Tuy rằng Quân Vô Hoán đã nói trước với cô là đến để tuyên chỉ tứ hôn, nhưng trong lòng Ngư Ấu Trần vẫn có chút khẩn trương, đợi đến khi nghe xong mấy lời dạo đầu phiền phức, nghe được Hoàng Thượng tứ hôn cô cho Cẩn Vương, mùng tám tháng sau thành hôn, đột nhiên cô cảm thấy cả người bồng bềnh như đang trong mơ vậy.

Kỳ thật vừa rồi khi thấy cha và Nhị nương hành lễ, trong lòng cô cũng có chút khó chịu. Lúc trước cô cũng không hề cảm thấy sự khác biệt thân phận, giờ phút này, lại mơ hồ có chút bất an.

Đến khi Quân Vô Nặc đỡ Ấu Trần đứng dậy, thấy cô tâm thần bất định, viện cớ muốn thay quần áo, liền dẫn cô về phòng.

Trở lại phòng mình, Ngư Ấu Trần mới thấy an nhàn thoải mái một tí. Quân Vô Nặc rót hai ly trà, đưa cho cô một ly, cười nói, “ Sao, nàng đang nghĩ làm thế nào để trở thành một thê tử tốt của ta cho nên khẩn trương à ? ”

Câu nói này cũng chẳng có gì mờ ám cả, nhưng hàm ý trong đó chỉ có hai người mới hiểu được, hai tai Ngư Ấu Trần nhất thời đỏ bừng, uống hớp trà hòng che dấu cảm xúc của mình, “ Không phải, chỉ là sắp rời khỏi đây rồi, có chút luyến tiếc thôi. ”

Vốn đang định tìm cớ gì đó để ở lại đây lâu hơn, nhưng vừa rồi thánh chỉ cũng đã định mùng tám tháng sau đại hôn, mà trước ngày đại hôn cô còn phải tiến cung để học lễ nghi cung đình, cho nên, không muốn nhanh thì cũng phải nhanh thôi.

“ Nhưng sao ngươi không có chút gì ngạc nhiên vậy ? Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết chuyện Hoàng Thượng tứ hôn ? ” Cô lúc ở quán trọ mới nghe Quân Vô Hoán nói chuyện này, còn Quân Vô Nặc vừa rồi từ đầu đến cuối hoàn toàn không có biểu hiện gì gọi là ngạc nhiên cả.

Ấu Trần dường như đã quên là hắn đã hứa với cô sau khi mọi chuyện kết thúc, sẽ xin hoàng thượng tứ hôn cho hai người. Nhưng mà Quân Vô Nặc cũng lười giải thích, tay vuốt mái tóc của cô, nói, “ Sau này có cơ hộ, ta sẽ cùng nàng trở về đây. ”

Cô biết sau khi xuất giá thì cả đời này cô sẽ phải ở bên cạnh hắn, nhưng nghe hắn nói như vậy, Ngư Ấu Trần trong lòng kiên định hơn rất nhiều.

Chẳng qua là nghĩ đến mấy quy củ trong cung, cô quả thật không được thoải mái, cảm giác cứ bị ràng buộc sao ấy, cũng may là cô chỉ học vài ngày thôi.

Nhìn thấu điều cô đang lo lắng, Quân Vô Nặc nói, “ Không cần lo, sau khi tiến cung chỉ cần học một chút lễ nghi cung đình cơ bản thôi, chủ yếu là để phụ hoàng và mẫu hậu gặp nàng, nàng là người phụ hoàng hạ chỉ ban hôn, không ai dám làm khó dễ nàng đâu. ”

Nói tới đây, hắn thuận tay ôm cô vào lòng, nói, “ Sau khi đại hôn, chúng ta sẽ ở cùng nhau, cũng không cần phải giữ lễ tiết gì đâu. ”

Trên người hắn tỏa ra mùi thơm cây cỏ nhàn nhạt rất dễ chịu, Ngư Ấu Trần mặc dù hơi mắc cỡ, nhưng cũng không phản kháng lại, càng ngày cô càng thích cảm giác được hắn ôm. Cuộc sống sau này có hắn ở bên cũng không tệ lắm.

“ Nhưng ngươi bị thương chưa lành, phải lặn lội đường xa về kinh thành, sẽ an toàn chứ ? ” Cô không quên chuyện hai tên sát thủ đuổi tới Kinh Châu giết hắn. Tuy rằng trên đường trở về có Chỉ Huyên bảo vệ, lỡ như xảy ra chuyện gì, thì không biết phải làm sao nữa.

Quân Vô Nặc tuyệt nhiên không mảy may lo lắng gì chuyện này, “ Không phải còn có Cần Vương ư ? Yên tâm, không có việc gì đâu. ”

Thì ra hắn cũng không gọi “ tứ ca. ”

Nếu nói Cần Vương là một cao thủ võ công, Ngư Ấu Trần không thấy kì lạ gì, chỉ có điều… “ Cần Vương bảo vệ ngươi ? ”

Xem ra, cô cũng không phải không hiểu chuyện. Quân Vô Nặc giải thích, “ Phụ hoàng phái hắn tới đón chúng ta hồi kinh, hắn đương nhiên sẽ tăng thêm người bảo vệ. ”

Ngư Ấu Trần nửa hiểu nửa không, một lúc sau, cô đột nhiên ngộ đạo, “ À, ý ngươi là…. ”

Không đợi cô nói hết câu, Quân Vô Nặc cúi đầu hôn lên môi cô, mãnh liệt mút lấy một hơi.

Ngư Ấu Trần chỉ cảm thấy môi mình rất nóng, chưa kịp phản ứng thì Quân Vô Nặc buông cô ra, mặt hắn kề sát mặt cô, gần đến nỗi khi nói chuyện môi hai người tựa hồ như dính chặt vào nhau, “ Sau này không được đi một mình với hắn. ”

“ Hắn ” chính là ám chỉ Cần Vương.

“ Cái này có phải gọi là ghen không ? ” Ngư Ấu Trần mím môi hỏi, tuy rằng biết giọng điệu của hắn là lo lắng nhiều hơn, nhưng cũng chẳng phải là ghen sao ?

Nhìn vẻ mặt cô hồ hởi chờ đợi đáp án, Quân Vô Nặc khẽ nhếch miệng, nói, “ Đúng. ”

Hắn thừa nhận ? Ngư Ấu Trần trong lòng cảm thấy lâng lâng vui sướng, gật gật đầu, “ Được, ta đồng ý với ngươi. ”

Chỉ trong một đêm mà tin tức tứ hôn được truyền đi khắp thành Kinh Châu, phủ tướng quân cũng bận rộn túi bụi. Tuy rằng cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước, nhưng đến lúc gả con thì vẫn còn nhiều việc phải thu xếp.

Cũng có không ít người nghe được tin vui liền đến bái phỏng tặng lễ vật, nhưng bọn họ chủ yếu đến là vì nghe danh hai vị Vương gia mà thôi, trong một lúc, phủ tướng quân đông như trẩy hội.

Tuy nhiên, hai nhân vật chính là Quân Vô Nặc và Ngư Ấu Trần đều dự kiến trước điều này, sáng sớm liền dịch dung ra phố mua chút ít đồ làm lễ vật hồi kinh. Quân Vô Hoán cũng đi dạo phố với bọn họ, hắn đã từng gặp nhiều loại người, mà cũng chẳng sợ ai nhận ra, vì thế hắn cần chi phải dịch dung.

Mua xong mọi thứ, ba người cùng nhau đến quán trọ. Đám người Vân nương đã sớm nghe được tin đồn, giờ đã biết được thân phận thật sự của Quân Vô Nặc và Quân Vô Hoán, lúc này thấy Ngư Ấu Trần và hai người kia tiến vào quán trọ, nhất thời mừng rỡ nhìn không chớp mắt.

Chờ ba người lên gian phòng phía trên lầu, Vân nương và mọi người đi vào hành lễ.

“ Đứng lên nói đi, mọi người cũng đã quen biết nhau, không cần phải giữ lễ tiết vậy đâu. ” Giọng nói Quân Vô Nặc vẫn ôn hòa như trước.

Đám người Vân nương tạ ơn rồi đứng lên, có lẽ thật sự rất thân quen, Vân nương cũng không câu nệ lễ tiết, vừa châm trà vừa nói, “ Vô…. Cẩn Vương gia, Ấu Trần của chúng ta sẽ giao cho ngài rồi, ngài phải chăm sóc tốt cho nàng ấy, kinh thành rất xa, chúng tôi lại không ở cạnh nàng, sau này nàng chỉ có thể dựa vào ngài thôi. ”

“ Lo gì chứ Vân nương ! ” Lôi Nhị đẩy tay Vân nương, nói, “ Cẩn Vương gia là người thế nào chúng ta đều biết rất rõ. Lúc trước ngài còn giúp chúng ta pha trà lau bàn mà. ”

Vân nương gật đầu lia lịa, “ Đúng đúng, mấy cây đinh trên tường trong quán trọ đều do ngài ấy đóng hết. ”

Tiểu Khổng cũng cười hắc hắc, “ Sổ ghi chép tháng trước cũng do Cẩn Vương gia tự tay viết đó. ”

Quân Vô Hoán nghe thế liền cười to sảng khoái, Quân Vô Nặc lườm hắn, cũng chỉ cười nhạt, nhưng Ngư Ấu Trần thật ra có chút ngượng ngùng. Bọn họ nói như vậy chẳng khác nào nói cô coi Quân Vô Nặc là tiểu nhị trong quán trọ chứ, tuy rằng hắn cũng thật sự từng giúp quán trọ nhiều việc.

Bầu không khí nào nhiệt thế này cũng làm vơi đi cảm giác ly biệt không ít.

“ Vân nương, quán trọ sẽ giao lại cho ngươi, nhớ phải quản lý thật tốt, phải có khuyếch trương quán trọ thật lớn, có lời thật nhiều đó. ” Đây cũng là mục đích hôm nay cô đến đây, lúc trước chính bọn họ là người giúp đỡ cô mở quán trọ này, công sức bọn họ bỏ ra còn nhiều hơn cô gấp bội.

“ Chưởng quầy yên tâm, chúng tôi sẽ làm tốt quán trọ mà, khi cô trở về Kinh Châu, nơi này vẫn chào đón cô. ” Vân nương vỗ ngực cam đoan, những người khác cũng đều gật đầu.

“ Các người có lòng là được, ta rảnh liền về đây thăm các ngươi. ” Ngư Ấu Trần đem tờ khế đất nhét vào tay Vân Nương, ” Ngày mai ta đi rồi, các ngươi cố gắng bảo trọng. ”

Vừa rồi mọi người còn cười nói vui vẻ, giờ mắt ai nấy đều đỏ hoe, Vân Nương kéo cô sang một bên nhỏ giọng dặn dò, sau đó mọi người cùng nhau ăn cơm, lúc này mới thật sự là ly biệt.

Trước khi đi, thấy mấy người kia lưu luyến không rời cùng đi ra, Quân Vô Nặc cất lời, “ Các vị yên tâm, đã là thê tử của Quân Vô Nặc này, tất nhiên ta sẽ không để nàng chịu khổ. ”

Ngư Ấu Trần thật không ngờ hắn lại dám nói thẳng thừng như vậy trước mặt mọi người, chua xót trong lòng cũng vơi đi ít nhiều. Đám người Vân nương lúc này mới yên lòng, nhìn bọn họ rời đi.

Một ngày bận rộn đã qua, hoàng hôn dần buông xuống, phủ tướng quân rốt cuộc cũng yên bình trở lại, nhưng lúc Ngư Ấu Trần và mọi người trở về phủ thì lại chấn động vì một tin tức.

“ Con đã quyết định rồi, con muốn từ hôn. ” Vẻ mặt nghiêm túc của Ngư Thần Sương khiến cả nhà sững sờ, “ Cho dù có xuất gia làm ni cô thì con cũng không gả cho hắn. ”

Tưởng rằng hôn sự của Ngư Thần Sương cũng đã cận kề, tỷ muội cùng nhau vào kinh cho có bạn cũng tốt, nhưng đùng một cái, chỉ trong một đêm mà Ngư Thần Sương lại đưa ra một quyết định động trời như vậy.

Nếu là bình thường thì vợ chồng Ngư Diệu Thiên tất nhiên là nổi giận rồi, nhưng chuyện ngày hôm qua hai người cũng đã chứng kiến hết, Ngư Diệu Thiên trầm mặc trong giây lát rồi nói, “ Chúng ta đã nhận sính lễ rồi, toàn thành Kinh Châu cũng đã biết, giờ con nói từ hôn, Phó gia đương nhiên không bị ảnh hưởng gì nhưng con là con gái, thanh danh cả đời này coi như sẽ bị hủy. ”

Thu Nhị nương cũng khuyên nhủ, “ Đúng vậy, Thiếu Dương vẫn còn non trẻ, không hiểu sự đời, sau khi thành thân thì nó sẽ thay đổi thôi mà. Con cũng đừng nhất thời nóng giận mà nói vậy. ”

“ Tỷ tỷ lúc trước cũng bị từ hôn không phải giờ cũng làm Vương phi đó sao. Cho dù con không có may mắn như tỷ ấy, nhưng cũng có thể gả cho người bình thường được vậy ! ” Ngư Thần Sương kiên quyết nói, cô đã hạ quyết tâm rồi thì cần chi để ý ai nói gì nghĩ gì.

“ Hai người…. ngày hôm qua không phải cũng đã hòa thuận rồi ư ? Ngư Ấu Trần hỏi dò. Kỳ thật, hôm qua sau khi lĩnh chỉ, bọn họ ai nấy lo việc người đó, cũng không ai quan tâm Phó Thiếu Dương. Hôm qua thấy Thần Sương còn nói giúp cho hắn, cô còn lo cho Thần Sương sau này lấy Phó Thiếu Dương sẽ chịu khổ. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì khác ư ?

Bạn đang đọc Đóng Cửa Phóng Vương Gia của Bách Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.