Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan hệ tay ba

Phiên bản Dịch · 2090 chữ

Nói chuyện ở thư phòng làm cho Ngư Ấu Trần cảm thấy không được thoải mái. Ngư Diệu Thiên đi đến ghế ngồi, sau đó mới bắt đầu nói, “Ấu Trần, nhớ rõ lần trước cha và con nói gì không ? Mấy ngày nay, cha cũng thận trọng suy nghĩ, cảm thấy Vô Nặc mới xứng đôi với con, con đi chuẩn bị đi, hai ngày nữa tụi con sẽ thành thân.”

Ngư Ấu Trần cảm thấy như sét đánh ngang tai, cô lấy tay ráy ráy tai, tưởng chừng như lỗ tai mình có vấn đề. Một hồi lâu, thấy cha đang chờ câu trả lời của cô, mới mở miệng nói, “Cha, cha không nhớ sao ? Cha không phải muốn con và Vân Khởi thành thân sao ?”

Ngư Diệu Thiên thở dài, nói, “Vân Khởi đúng thật là tuổi trẻ tài cao, nhưng cha cũng không hy vọng con gái cha cũng lại gả cho một nam nhan chinh chiến sa trường như cha. Ta thấy con và Vô Nặc rất hợp nhau, cha cũng không phải người cổ hủ, cha sẽ thành toàn cho hai con.”

Gì ? Ngư Ấu Trần thiếu chút nữa đã bị dọa đến ngất xỉu, “Không phải, con và hắn không xứng đôi gì cả. Hơn nữa, lúc trước cha bảo con gả cho Vân Khởi, hiện tại lại muốn con gả cho Vô Nặc, chẳng lẽ muốn con hủy hôn sao ?”

“Hả ?” Ngư Diệu Thiên không nghĩ Ấu Trần nhanh như vậy đã đáp ứng Vân Khởi, nhưng ông cũng hơi bất ngờ, nói, “Được rồi, cha còn chưa nói ra miệng, hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ, việc này, cha sẽ tự đi nói với Vân Khởi, cha tin nó sẽ hiểu chuyện, con cứ yên tâm mà lo hôn sự này đi.”

“Cha ?” Ngư Ấu Trần quả thực hoài nghi người ngồi trước mặt mình không biêt phải là cha mình không, “Quân Vô Nặc rốt cuộc đã nói gì với cha ? Cha không phải lần trước nói không biết hắn là người thế nào sao ? Hơn nữa, hắn… hắn vốn là kẻ lừa đảo ! ”

“Chung thân đại sự của con, cha làm sao có thể quyết định qua loa ? Về gia thế của Quân gia, cha cũng đã cho người điều tra, con có thể yên tâm.” Nhắc tới con rể, Ngư Diệu Thiên tươi cười đến mang tai, “Về chuyện con nói nó là kẻ lừa đảo, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, về sau thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

Không bình thường, cha cô hoàn toàn không bình thường !

“Cha, có phải cho bị hắn uy hiếp không ? Hắn rất giỏi nói dối, cha trăm ngàn lần đừng tin hắn.”

Ngư Diệu Thiên kông trả lời cô, ngược lại hỏi, “Nghe nói, vài ngày trước con xông vào phòng Vô Nặc lúc nó đang tắm ?”

Ngư Ấu Trần mặt đỏ rần rần, nghiến răng nghiến lợi nói, ”Hắn thực sự vô liêm sỉ, chuyện này cũng nói ra ! ”

Ngư Diệu Thiên sắc mặt nghiêm lại, nói, “Nha hoàn và bọn hạ nhân trong phủ đang đồn ầm lên, xem ra, chuyện này là thật. Như vậy, lúc nguy hiểm con đã xả thân cứu nó, có thật không ? Con nếu đã muốn người ta chịu trách nhiệm, hiện tại người ta đã chịu trách nhiệm, sao con lại có thể lật lọng ?”

“Hả ? Con khi nào nói muốn hắn chịu trách nhiệm ?” Còn nữa, cô vốn không phải xả thân cứu hắn, chỉ là cô xui xẻo mà thôi. Hắn cũng có nói qua sẽ ngỏ lời cần thân, nhưng từ đầu đến cuối cô còn chưa đồng ý mà.

“Ấu Trần.” Ngư Diệu Thiên thở dài, “Mẹ con đã mất sớm, cho nên cha cũng không đành lòng để con chịu khổ. Nhưng thế gian này cái gì cũng có phép tắc của nó, con bình thường muốn làm cái gì, cha cũng không ngăn cản con, nhưng nếu con và Vô Nặc đã da thịt chi thân, cha làm sao có thể đem con gả cho người khác ? Việc này nếu không phải do Vô Nặc chính miệng nói ra, cha còn không biết gì, nếu như truyền ra ngoài, người khác chẳng phải sẽ chê cười gia phong chúng ta bất chính sao ?”

Ngư Diệu Thiên không phải không nhìn ra phản ứng tức giận của cô, nhưng ông ôn hòa cười nói, “Cha đã quyết định rồi, con đi ra ngoài cùng Vô Nặc thương lượng hôn sự này đi.”

Thương lượng hôn sự ? Cô muốn thiến hắn còn không kịp ! Ngư Ấu Trần trong lòng tức giận nói. Nhưng cô biết tính tình cha cô, bình thường cha đều chiều cô, một khi đã quyết định chuyện gì, thì chắc chắn ông sẽ không thay đổi. Bởi vậy, cô cũng không thể tranh cãi gì thêm, cô hiện giờ phải tìm Quân Vô Nặc tính sổ !

Kiềm chế lửa giận đi ra khỏi thư phòng, Ngư Ấu Trần nhìn xung quanh liền nhìn thấy Quân Vô Nặc đứng cách đó không xa. Ngoại trừ Chỉ Huyên đứng bên cạnh hắn, còn có Vân Khởi đứng gần ở đó, hơn nữa, không khí tràn đầy mùi sát khí.

“Ta nghĩ, chuyện của ta và nàng không cần ngươi nhúng ta vào.” Quân Vô Nặc thản nhiên nói, giọng nói vẫn bình thường nhưng lại rất lạnh lùng.

“Nàng hiện tại là hôn thê của ta, người không nên nhúng tay vào chính là ngươi, ngươi tốt nhất là đừng giả bộ nữa ! ” Giọng nói Vân Khởi mang chút đối nghịch.

Đối với lời uy hiếp của hắn, Quân Vô Nặc vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ có giọng nói mang chút khó chịu, “Nàng xem ngươi là bằng hữu, ta cũng không muốn cùng ngươi bất hòa.”

“Ngươi đừng làm bộ làm tịch, ta đây sẽ đáng đến khi nào ngươi chịu lộ mặt thật thì thôi !” Vân Khởi vừa nói xong, liền ra tay đánh về phía Quân Vô Nặc.

Ngư Ấu Trần kinh ngạc há to miệng, cô định mở miệng ngăn lại, nhưng cô lập tức ngậm miệng lại. Bở vì cũng muốn tận mắt nhìn xem, Quân Vô Nặc có phải là một thân cao thủ hay không.

Quyền cước đang đến gần, Quân Vô Nặc thân hình khẽ nhúc nhích, cũng không thi triển võ công, nhưng lại linh hoạt tránh được chiêu thức của Vân Khởi, nhảy vọt sang một bên. Cùng lúc đó, Chỉ Huyên bên cạnh hắn ra tay tiếp chiêu, cùng Vân Khởi đánh nhau.

Thân thủ của Chỉ Huyên, Ngư Ấu Trần đã từng thấy qua, trong lúc nhất thời, Vân Khởi cũng không thể đánh thắng Chỉ Huyên, mà Quân Vô Nặc lại xem như không phải chuyện của mình, đứng một bên xem náo nhiệt.

Ngư Ấu Trần nhất thời nóng giận, phi thân bay về phía Quân Vô Nặc, “Ta đánh với ngươi !”

“Ấu Trần ?” Quân Vô Nặc không nghĩ tới cô ra tay vớii hắn, chân mày nhíu lại, theo bản năng đánh lại cô, không đợi cô ra chiêu thứ hai, hắn lập tức nắm chặt cổ tay cô, nói, “Nếu ngươi muốn bàn luận võ nghệ, chúng ta về sau còn nhiều thời gian !”

Nhìn thân thủ hắn nhanh nhẹn, Ngư Ấu Trần càng thêm tức giận, “Quân Vô Nặc, ngươi là đồ lừa đảo, vô sỉ, hôm nay ta sẽ làm thịt ngươi !”

Rút tay về, ngay cả nói chuyện cô cũng không cho hắn cơ hội, liền ra đòn công kích, không lưu tình hướng Quân Vô Nặc đánh tới.

Nhưng cô ra chiêu mau, Quân Vô Nặc vẫn nhanh hơn, cũng không đánh trả lại, đánh hơn mười chiêu, Ngư Ấu Trần ngay cả tay áo của hắn cũng chưa đụng đến được.

Bất thình lình tiếng Ngư Diệu Thiên vang lên, “Các người ở đây làm gì ? Ấu Trần, không được làm loạn !”

Ngư Ấu Trần không cam lòng ngừng tay, trừng mắt nhìn Quân Vô Nặc, ánh mắt hoàn toàn không có chút thiện cảm, thấp giọng nói, “Lát nữa ta sẽ cho ngươi biết tay.”

Quân Vô Nặc cũng không tức giận, cười đáp, “Nếu ngươi thích, ta cam tâm tình nguyện phụng bồi.”

Hừ ! Xem thường cô, cô nhất định sẽ cho hắn biết tay.

Bên kia, Ngư Diệu Thiên nói với Vân Khởi, ”Vân Khởi, đến thư phòng của ta.”

Ngư Ấu Trần trong lòng căng thẳng, biết cha cô định nói gì với Vân Khởi. Nghĩ đến huynh ấy ngày thường đều xử rất tốt với cô, nghĩ đến huynh ấy nói những lời đó làm cô cảm động, nghĩ đến việc huynh ấy rất vui mừng khi cô bằng lòng lấy huynh ấy, trong lòng cô có chút đau đớn.

Vì thế, không nghĩ nhiều, cô cố ý lớn giọng nói với Quân Vô Nặc, “Đúng rồi, ta quên nói với ngươi, vừa rồi ta đã bằng lòng gả cho Vân Khởi. Mọi người cũng quen thân với nhau, ngươi có phải cũng nên chúc mừng ta ?”

Cô cố ý nói thẳng trước mặt hắn, hy vọng cha cô có thể thay đổi chủ ý. Tuy rằng cô không biết Quân Vô Nặc đã làm cách gì để cha cô đồng ý gả cô cho hắn, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, lại càng không để hắn thực hiện được gian kế của mình, còn làm tổn thương Vân Khởi.

Quả nhiên, ý cười trên mặt Quân Vô Nặc nháy mắt đọng lại, nhìn lướt qua Vân Khởi đang đứng bên cạnh. Vân Khởi không ngờ Ngư Ấu Trần lại ở trước mặt mọi người đem chuyện này nói ra, trong lòng nóng giận cũng giảm đi, không hề nói nhiều, xoay ngươi đi vào thư phòng.

“Hiện tại ngươi đã hài lòng chưa ?” Chờ cửa thư phòng khép lại, Ngư Ấu Trần khiêu khích nhìn về phía Quân Vô Nặc, “Cái gì cũng có thứ tự trước sau, cho nên, làm ngươi khổ tâm bày ra trăm phương ngàn kế, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ta đã đáp ứng Vân Khởi, ta sẽ gả cho huynh ấy.”

Quân Vô Nặc trầm ngâm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, Ngư Ấu Trần nhìn thẳng hắn, không chút khiếp sợ.

Hắn lúc nào cũng vậy, luôn dùng đôi mặt đẹp của hắn dụ hoặc cô, cô sẽ mềm lòng ngay. Nhưng giờ phút này hắn vẫn dùng đôi mắt đó nhìn, làm cho ngươi ta rất chán ghét.

“Tìm một chỗ đi.” Quân Vô Nặc đột nhiên mở miệng, “Đến phòng ngươi ? Hay là đến phòng ta ?”

“Ách? Ý ngươi là gì ?” Hắn nói chuyện không đầu không đuôi làm cho Ngư Ấu Trần ngẩn ra, chờ đến khi hồi phục, cô lập tức giận dữ, mắng, “Ngươi là đồ vô sỉ ! Đê tiện ! Đáng khinh ! Dâm tặc !”

Xem cô như muốn giết hắn, Quân Vô Nặc mới cười giải thích, ”Không phải tốt lắm sao, hồi phủ ta trả tiền cho ngươi, chuyện này không nên để bọn hạ nhân biết.”

À, ngân lượng, chuyện trục lợi quan trọng vậy mà cô đã quên. Tuy rằng cô không biết rốt cuộc hắn đã làm gì, nhưng nếu hắn đã chủ động mở miệng, cô cũng không cần phải kiêng nể. Dù sao đây cũng là phủ tướng quân, cô không tin hắn có thể làm gì cô.

Được, trước tiên phải nhận tiền, sau đó sẽ từ từ tính sở với hắn. Nghĩ như vậy, cô đáp, “Được, đến phòng của ta.”

Quân Vô Nặc không nói thêm gì, nhìn Chỉ Huyên ý bảo hắn không cần đi theo, đi theo sau Ngư Ấu Trần, thừa dịp bốn bề vắng lặng, thấp giọng hỏi, “Vừa rồi, ngươi tưởng ta muốn làm gì ngươi ?”

Ngư Ấu Trần đỏ mặt, tức giận liếc hắn, nói, “Nếu ngươi không muốn biến thành phân bón hoa trong phủ tướng quân, thì câm miệng lại cho ta.”

Quân Vô Nặc thức thời gật đầu, khóe môi hiện lên ý cười. Xem ra, tương lai của hắn sau này sẽ không có ngày bình yên.

Bạn đang đọc Đóng Cửa Phóng Vương Gia của Bách Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.