Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bậc thang của xã hội.

Tiểu thuyết gốc · 1750 chữ

Nửa đầu(1): Bậc thang của xã hội.

Tiếng chuông kêu lớn kết thúc tiết học lịch sử vô vị, trong giờ nghỉ giải lao, cả đám trẻ quý tộc bước đến vây kín Sily, để lại lác đác vài cậu dân thường ngồi im trên bàn.

Đám trẻ quý tộc thi nhau giới thiệu, bắt chuyện cố gắng làm quen người bạn mới này.

“Chào cậu, tôi tên là Lavok….”

“Tránh ra, tôi trước, chào câ…..u”

“Này đừng, đừng có chen hàng chứ!”

“Cái gì? Ta đến đây trước mà!.”

“Kệ ngươi, gia tộc của ta lớn hơn ngươi, lên ta được nói trước.”

“Ngươi….”

Đủ các giọng nói chen lấn nhau vây quanh Sily, ồn ào phiền phức khiến cô khó chịu. Còn mấy cô tiểu thư nhỏ nhắn thì lại vây lấy Zero, người thì túm áo anh, người thì giật chiếc găng tay trắng anh đang đeo để nắm bàn tay anh, tệ nhất là có cô nhóc còn ôm chặt tay anh nữa chứ, khó chịu cô quát.

“Này! Tránh xa anh ấy ra, anh ấy là của tôi.”

Giật mình đỏ mặt Sily lấy lại bình tĩnh, không ngờ cô lại nói ra một câu nói có thể xấu hổ đến mức đấy, khuôn mặt cô bốc khói, cô nghĩ cô sắp ngất đến nơi rồi.

“Anh ta đúng là của cô thật.” Một cô bé tóc vàng bước ra từ đám con gái, nói “Cô mua được ở đâu tên người hầu điển trai này vậy, có thể bán cho ta được không.”

“Cô là?” Sily cau mày hỏi.

“Juliana, Juliana Lothair, là con gái một của gia đình Lothair, là

Người sau này sẽ chịu trách nhiệm quản lý tài chính của đế quốc Hahavan.”

“Sau này thôi, chứ không phải bây giờ hihihi.” Alice che miệng cười chêu chọc.

Cả lớp phá lên cười.

“Im ngay, không thì để sau này tôi lớn lên, các người sẽ biết tay tôi.” Juliane chỉ tay tức giận mắng.

“À, thì ra là một con nhỏ quý tộc có nhiều của cải cải một chút thôi.” Sily chán nản nghĩ thầm “Quý tộc đứa nào đưa lấy y chang nhau.”

“Này! Đừng có bơ ta.” Juliana bước tới túm tay phải của Sily khiến hai chiếc vòng bạc với hắc diện thạch va vào nhau lách cách “Hãy bán tên người hầu đó cho ta, ta sẽ trả gấp đôi tiền ngươi mua hắn.”

“Thứ nhất! Anh ta không phải tên hầu.” Sily dật tay phải của mình ra khỏi tay Juliana, khiến cô bé lùi một bước lại.

“Thứ hai! Anh ta không phải để BÁN!” Sily tát mạnh vào má Juliana khiến cô ngã uỳnh xuống đất với một bên má đỏ ửng trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong lớp. Có vẻ như sự tức giận trong tiết lịch sử của cô vẫn chưa nguôi hết.

“Ngươi dám? Ngươi dám tát ta, ngươi có biết gia tộc ta quyền lực đến mức nào không!” Juliana quát lớn, nước mắt chảy ra giống như mình là nạn nhân vậy.

Bốn tên quản gia đi theo Juliana trừng trừng đôi mắt tiến lại gần, tay tên nào tên nấy đều bám vào thanh kiếm sắt treo bên hông bước tới Sily. Nhưng bốn người bị chặn lại bởi ánh nhìn sắc lạnh của Zero.

Anh chắp tay về đằng sau, ngước lên nói “Chỉ là trẻ con trêu đùa nhau thôi, người lớn không cần phải tham gia vào đâu.” Anh lườm với ánh mắt thầm nói rằng, nếu ngươi rút cây kiếm ra khỏi vỏ, thì đến cả gia tộc Lothair cũng không cứu nổi ngươi đâu.

“Ngươi…ngươi tên là gì!!” Juliana ngồi dậy nói.

“Haizz” Thở dài cô nói “Ta tên Sily, Sily Luxembourg.”

“Luxembourg? Thì ra là một con nhãi quý tộc ở vùng quê hẻo lánh nào đó lên vương quốc học.” Juliana liếc mắt coi thường.

“Hả?” Sily nhớm mày.

“Ta! Juliana Lothair thách đấu với cô, Sily luxembourg. Một trận đấu tay đôi, vũ khí là tất cả những gì mà mình có.”

“Hừm, vậy phần thưởng là gì? Ít nhất ta phải có gì đó cho công sức của mình khi chơi đùa với cô chứ? Cô nhóc phiền phức!”

“Phiền phức?” Juliana tức giận giậm chân xuống đất, cô chỉ tay về phía Zoro “Người thắng cuộc sẽ trở thành chủ nhân của tên hầu này.”

“HẢAAAA? Cô bị điên à, ngay từ đầu anh ấy đã là của ta rồi, cô thì có quyền gì mang anh ấy ra cá cược chứ con ngốc này.”

“Ngô...ngô…ngốc?” Juliana tứ giận rút cây đũa phép ra “Ngươi dám gọi ta là ngu ngốc? Ta sẽ cho ngươi một trận để xem ngươi còn dám coi thường ta nữa không.”

Chĩa đũa phép về phía Sily chuẩn bị niệm chú “Nô…nổ….”

“Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy hả.” Giọng nói của một người phụ nữ quát lớn, rung chuyển cả căn phòng “Đã hết giờ nghỉ mà sao các em không ngồi vào chỗ mà cứ đứng túm tụm vào thế hả.”

Cả lớp quay xuống nhìn xuống dưới bục giảng. Một người phụ nữ cao lớn với mái tóc màu đỏ xoăn dài xõa xuống tận hông, cơ thể cô cứng cáp mặc một bộ áo khoác da dày màu đỏ phong phanh bên trong không mặc gì, để lộ bộ ngực lớn với những vết sẹo của dao và kiếm cắt qua, cô mặc bộ quần bò đen phối với đôi bốt cao đến đầu gối, và không thể bỏ qua được thanh trường kiếm màu rubi đeo bên hông cô được.

“Rose nữ hoàng chiến tranh?” Cả lớp đồng thanh thốt lên.

“Nữ hoàng chiến tranh ư?” Sily quay ra nhìn, cô quan sát từng vết sẹo trên ngực Rose, cơ thể cao lớn với lớp cơ bắp vững chắc, quá chắc chắn với một người phụ nữ, ánh mắt kiên định dứt khoát, cô ta đúng thực là nữ hoàng của chiến tranh, toàn bộ chi tiết trên cơ thể của cô ta đang chứng minh điều đó.

“Rose? Cô làm gì ở đây thế?” Juliana hỏi.

“Con nhóc láo toét, đừng gọi tên ta thân thiết như thế.”

“Láo toét?”

“Cả lớp nghe đây, từ bây giờ trở đi, ta sẽ là giáo viên dạy đấu kiếm cho các ngươi.” Rose trường mắt lên quát “Còn không mau vác kiếm ra ngoài sân và tập vung kiếm ngay cho ta.”

Đám học viên sợ hãi láo loạn lên cầm kiếm chạy ra ngoài sân. Sily thở dài rồi đi theo sau.

“Này, đứng lại! Ai cho ngươi đi hả!” Juliana nói.

“Gì? Vậy ngươi muốn chống đối người phụ nữ đó hả.”

“Ngươi…ngươi” Juliana thực sự lưỡng lự khi Sily nhắc đến Rose “Đợi đấy ra sẽ tính sổ với ngươi sau.”

“Sao cũng được.” Sily nhún vai.

Sily nghĩ mình là người cuối cùng bước ra ngoài sân tập nhưng vẫn có vài cô cậu dân thường lủi thủi phía sau cô, cúi gằm mặt xuống dưới đất không dám nhìn lên, ngẩn mặt lên lại chạm mắt với cô họ lúng túng rồi lại cúi xuống.

“Hử?” Sily nghĩ thầm “Chuyện quái gì với bọn họ vậy?, chẳng lẽ mỗi mình mình là bình thường ở ngôi trường này à.”

Cả lớp tụ tập dưới sân tập, học viên mỗi người cầm một cây kiếm gỗ không quai dài sáu mươi centimet trên tay, đám nhóc quý tộc nhìn nhau đầy bối rồi, ai ai cũng nhìn nhau cau mày thì thầm vào tai nhau những câu hỏi.

Sily vung vẩy thanh kiếm gỗ thành thạo nhằm khởi động cổ tay của mình. Cô để ý tay cầm kiếm, tư thế đứng của từng người trong sân, khác với dòng quý tộc tỏ ra chán ghét với cây kiếm gỗ trong tay, thì mấy cậu nhóc thường dân lại tỏ ra điêu luyện hơn với món vũ khí trước mắt mình, bàn tay nắm chặt, tư thế đứng chắc chắn cùng với làn da ngâm đen bởi ánh nắng, có vẻ bọn họ đã tập kiếm rất nhiều. Sily thực sự bất ngờ khi họ nhìn thanh kiếm trên tay với đôi mắt cương quyết, coi thanh kiếm như sinh mạng của mình vậy. Dữ dội! Khắc hẳn vẻ mặt nhút nhát cô thấy trong lớp học.

“Rose, tại sao lại đưa chúng tôi kiếm vậy.” Juliana mở lời, thay mặt đám nhóc quý tộc hỏi câu hỏi họ không dám hỏi.

“Kính ngữ, con nhóc kia!” Rose trừng mắt.

“Đ-được rồi.” Juliana dè chừng “Vậy thì cô giáo Rose, tại sao cô lại đưa chúng tôi thanh kiếm, vũ khí của lũ dân thường vậy?”

“Lũ dân thường?” Sily bất ngờ.

“Ồ, vậy là cô coi thường cây kiếm này sao Juliana?” Rose hỏi.

“Tất nhiên rồi! Những con người mang thân phận cao quý như chúng tôi sao phải cầm thứ vũ khí thô thiển này chứ.” Juliana vặn lại “Cô điều biết quý tộc chúng tôi hầu hết là pháp sư mà.”

“Pháp sư!!!” cô nhấn mạnh “Những người ngồi trên đỉnh cao của ma tháp!!! Và sai khiến những tên hiệp sĩ bần hèn với thanh kiếm mỏng manh của chúng.”

Những cậu nhóc dân thường quanh đó cúi đầu, không dám phản bác lại.

“Hiểu rồi, ý nhóc là pháp sư là những người vươn tới đỉnh cao của nhân loại đúng không?” Rose hỏi.

“Đỉnh cao của nhân loại, đúng rồi, chắc chắn là thế.”

”Được rồi.” Rose nói to “Bất cứ ai trong lớp này dùng thanh kiếm đánh bại được Juliana, pháp sư phép hệ lửa của gia tộc Lothair sẽ nhận được huy hiệu công nhận của ta Rose, nữ nam tước Rose Luxembourg!!!”

“ Luxembourg???” Sily giật mình “Chết tiệt, cô ta cùng họ với cái tên mà mình đang giả mạo, tại sao một người mang họ Luxembourg, một quý tộc ở tận phương tây lại có mặt ở vương quốc Hahavan phía bắc xa sôi này chứ.”

Rose liếc nhìn quanh lớp, tìm kiếm ai muốn đón nhận sự thách thức mà cô vừa đặt ra, cô trông đợi nhiều hơn vào mấy cậu nhóc dân thường đó, bọn nhóc có kĩ năng và sự khổ luyện, nhưng khi cô đưa họ cơ hội để tỏa sáng họ lại cúi đầu xuống đầy tự ti.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.