Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu chuyện tình yêu của ánh trăng và mặt trời

Tiểu thuyết gốc · 2947 chữ

Thiện và ác, câu chuyện về hai ý thức thần linh tồn tại song song với thế giới, bởi vì sự tồn tại của hai người họ cách quá xa trung tâm thế giới, hai vị thần bị cô lập hoàn toàn với các vị thần khác của thế giới. Thiện và ác, hai tồn tại trái ngược hoàn toàn nhau, nhưng lại được sinh cùng một lúc, tồn tại ở cùng một nơi, ngắm nhìn thế giới nở ra hàng chục tỉ năm, dần dần họ trở thành những người bạn không thể thiếu của nhau dù bản chất họ xung đột lẫn nhau. Một ngày, ngọn núi dưới chân họ bắt đầu hiện ra những ngôi nhà nhỏ, những túp lều lưa thưa có từng dân làng bước quanh, hai bọn họ quan sát ngôi làng nhỏ trải dài hàng trăm năm rồi dần dần phát chuyển, bắt đầu có những ngồi nhà bằng đá hiện lên, dần dần những bức tường thành cao chút vút được xây dựng, mọc lên những tòa tháp cao chọc trời. Lần đầu tiên hai vị thần nhìn thấy một sự tồn tại thú vị xuất hiện sau hơn chục tỉ năm quan sát thế gian dãn nở. Quan sát những con người tí hon đi loanh quanh dưới chân THIỆN cười đầy thích thú.

THIỆN nắm tay ÁC, kêu cậu hãy xuống dưới chơi cùng cô, làm bạn với những còn người đầy thú vị này. ÁC ban đầu đầy lưỡng lự, cậu thích quan sát hơn là tham gia vào với cô, nhưng bị cô nắm tay kéo xuống trần gian, cậu đành bất lực chiều theo ý cô.

Đứng trước cổng của tòa thành, hai vị thần hóa thân thành con người bước đến, dù bắt chước hình dáng của loài người, nhưng họ không thể dấu được ánh hòa quang của mình, rõ rệt ánh sáng đặc trưng của họ. THIỆN lấp lánh tỏa sáng như ánh mặt trời, ÁC bóng tối âm ỉ như màn đêm nguy hiểm nuốt chửng những thứ nó đi qua. Hai người họ đi cạnh nhau, như đôi tri kỉ với kỉ niệm chục tỉ năm bên nhau.

Tòa thành lớn mở của cho họ vào, trước mặt hai người họ là người dân cả tòa thành và vị vua đang quỳ xuống, cúi đầu xuống đất, thể hiện sự kính trọng bằng cả mạng sống của mình trước quyền năng vô hạn mà hai người họ tỏa ra.

Kể từ ngày hôm đó, hai người họ liên tục xuống thăm trần gian, kết bạn với những con người trong tường thành, hứa những lời hứa chúc phúc với những con người yêu quý mình một cách vô tư. Nhìn thấy THIỆN vui vẻ đầy hạnh phúc bên cạnh mình, cảm xúc vui vẻ khi cô ở bên con người trong thị trấn này một ngày bằng cả một nghìn tỉ năm cô ở bên cạnh anh cộng lại. Một chút vui cho cô ấy, một chút ghen tị với con người.

Anh không như cô, anh không tìm thấy niềm vui khi ở cạnh con người. Một hôm, khi ở cạnh quan sát cô ấy chơi đùa với những đứa trẻ, thì có một đứa chạy tới va vào anh rồi ngã xuống, tất cả những người dân bao quanh anh giật mình sợ hãi, họ sợ anh sẽ chừng phạt đứa trẻ tội nghiệp đó, không giống THIỆN, tất cả người dân trong tòa thành đều nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác và lo sợ, khác với ánh sáng ấm áp của cô, vẻ ngoài sắc lạnh và độc ác của anh khiến mọi người xa lánh anh.

Cúi xuống anh dìu tay đứa trẻ đứng dậy, đây là lần đầu tiên anh chạm vào một con người, cậu bé đứng lên cười với anh rồi nói lời cảm ơn, cả đoàn người túm tụm xung quanh thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay anh nắm lấy bàn tay cậu bé, cố bắt chiếc THIỆN khi cô nắm tay anh, không kìm được sức mạnh, một làn sóng mờ ảo chảy từ tay anh chuyền tới tay của cậu bé, tay cậu bé dần dần mất màu đổi sang màu xám rồi vỡ vụn thành bụi. Ôm một phần tay bị mất của mình cậu bé gào lên khóc đau đớn.

Bất ngờ trước sự cố, ÁC cố gắng với tay tới câu bé mong giúp cậu bớt đau đớn, khi thấy bàn tay khói đen ngắt đưa về phía cậu, cậu bé hoảng sợ hét lớn, nước mắt cậu đầm đìa. Rồi có một người phụ nữ chạy tới ôm cậu bé, cúi đầu xuống đất van xin anh đầy sợ hãi trước sự ngỡ ngàng của anh.

Quay ra nhìn Thiện, mong cô giúp anh giải quyết tình hống này, ánh mắt bất ngờ không nói lên lời nhìn anh đầy trách móc, chỉ một giây ánh mắt cô phản chiếu trong mắt anh, trái tim vô hình trong anh đau quắt lại đầy khó hiểu, chưa kịp nhận ra, dân làng xung quanh anh đã bắt đầu quỳ lạy anh, van xin anh y hệt người phụ nữ đó, sự sợ hãi của dân làng đạt đến đỉnh điểm.

ÁC, hiện thân của biến chất và sự tiêu cực, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận nguồn sức mạnh tiêu cự bao quanh mình nhiều đến thế, nó tỏa ra như dòng nước siết từ những người dân làng run rẩy quanh anh. Bối rối lẫn hoài nghi, ngay từ đầu anh đã không phù hợp với nơi này, ngay từ đầu anh đã đối nghịch với cô, không nói một lời, anh hòa mình vào dòng khói đen biến mất giữa không trung, bỏ mặc THIỆN với đám đông sợ hãi.

Kể từ ngày đó, THIỆN không còn gặp anh, dù cố gắng đến mấy cô cũng không thể tìm được anh, dù gọi có bao nhiêu lần đi nữa anh cũng không trả lời.

Ngày qua ngày năm qua năm, THIỆN vẫn ở cạnh những còn người yếu đuối, cố gắng bảo vệ họ, cố gắng sửa chữa lỗi lầm của anh đến với họ, để họ bỏ qua và chấp nhận anh. Còn ÁC, anh hóa thành những đám mây đen, ẩn hiện trên bầu trời quan sát THIỆN, âm thầm theo dõi cô, không dám đến gần cô. Kể từ ngày gần như hút hết sinh mệnh của đứa trẻ đó, cơ thể anh tỏa ra một loại quyền năng mờ ảo đầy tham lam, anh sợ rằng nếu cô đến gần anh, anh sẽ mất kiểm soát và nuốt chửng cô. Đứng từ xa ngắn nhìn cô, có vẻ cô vẫn hạnh phúc mà không có anh, vẫn vui vẻ với những nhân loại cô yêu thương và hết mực bảo vệ, trong lòng anh đôi khi cảm thấy ghen tị với nhân loại nhỏ bé. Chả mấy chốc đã hàng thiên niên kỉ trôi qua, dường như xác định cho kết thúc của tình yêu vĩnh cửu.

“Tái bút: nhà điêu khắc thế kỉ David Langdigo.” Zero kết thúc khi đọc hết tấm bảng cẩm thạch khắc chữ.

“Một câu chuyện tình yêu đáng thương.” Sily dụi nước mắt của mình, cô nói “ Dù họ có quyền năng của một vị thần, nhưng hai người họ lại phải chia cách nhau bởi chính quyền năng đó.” Thật trớ trêu làm sao. Sily nghĩ thầm.

“Thật yếu đuối!”

“Dạ?” Sily bất ngờ

“Bỏ chạy khỏi vấn đề của chính mình, không dám đối mặt với người mình thương chỉ vì sức mạnh mất kiểm soát của mình. Thật yếu đuối làm sao.” Zero nói.

“Vâng…..” Sily nhìn anh, cô có tự hỏi anh ấy có thể hiểu được cảm xúc của ÁC, khi mà anh ấy bộc lộ sức mạnh mất kiểm soát của mình và hại đứa trẻ đó, hay là cơn đau đâm vào tim anh ta khi THIỆN nhìn anh với ánh bàng hoàng.

“Một câu chuyện buồn…” Cô nói, ngước lên nhìn bức tượng không đầu dang tay đang cố gắng đón nhận một cái ôm .

Có lẽ nào bức tượng này miêu tả người đàn ông đó, ÁC? Vậy thì tại sao anh ấy lại tỏa ra ánh sáng mặt trời của THIỆN? Thay vì màn khói đen của mình?

Bỏ lại căn phòng hai người họ đi lên chiếc cầu thang dài đi lên tầng hai, căn phòng trước mặt họ gọn gàng và sạch sẽ hơn họ nghĩ. Bao quanh căn phòng là nhiều hộp kính lớn chứa đựng những bức tượng cao một mét bảy, từng bức từng bức mặc những chiếc áo choàng có họa tiết và màu sắc khác nhau, một vài thanh kiếm sắc bén được trưng bày, một vài con dao được treo lên, chúng có họa tiết khá là tinh sảo trông giống với dao nghi lễ hơn là chiến đấu, trông chúng giống như phòng triển lãm nghệ thuật hơn là một phòng trưng tạo tác. Đập vỡ hộp kính Zero tiện tay lấy một bộ áo đen kèm với một áo choàng, thiết kế cổ điển kiểu bá tước nhưng linh hoạt hơn nhiều. Với một cô gái nhỏ với bản tính yêu cái đẹp Sily vơ lấy bất cứ thứ gì trông đẹp đẽ và có vẻ đắt tiền, đầu tiên là bộ quần áo màu đỏ thẫm bó sát với những chiếc túi kín đáo để giấu dao găm khắp cơ thể, khoác một bộ áo choàng đen cùng bộ với Zero, nhặt thêm mấy con dao găm bằng vàng lấp lánh trông khá là ủy mị, cô nghi ngờ rằng nó có thể gây được sát thương nhưng vì nó đẹp và ngầu lên cô cứ lấy, cảm giác cứ như đi mua sắm vậy. Có một thứ gì đó lóe sáng ở góc phòng khiến cô chú ý, đó là một chiếc vòng tay bằng hắc diện thạch với những viên kim cương đen hình tam giác gắn quanh chiếc vòng tay, mê hoặc cô khiến cô vô thức cầm lấy nó. Dưới những viên kim cương đen nó được khắc vài dòng chữ cổ uốn éo khéo tay, nét chữ của một người phụ nữ?

“Gửi lời chúc phúc và vinh quang bất tận cho chàng, vị vua của ta.” Zero đọc dòng chữ trên chiếc vòng.

“Một món quà sao, em nghĩ em không nên lấy nó.”

Zero lấy chiếc vòng, cầm nó và đeo vào tay Sily “Cầm đi, nó hợp với em lắm.”

“V-vâng.” Tai cô đỏ ửng, Zero luôn làm những hành động thân thiết với cô một cách bất thình nình, khiến cô đỏ mặt vì không kịp chuẩn bị, nhưng dù sao thì đó cũng là một dấu hiệu tốt rằng hai người đã gần gũi với nhau hơn.

Đeo chiếc vòng tay bên tay phải, chiếc vòng hắc diện thạch đung đưa cùng chiếc vòng bạc đính đá mà cô tặng em trai mình. Một màu đen cạnh bạc hợp nhau một cách kì lạ.

Cô vẫn nhớ khi cô đưa lại chiếc vòng bạc này cho Racher khi hai người họ gặp lại nhau ở vườn hoa phong lan. Khi cô đưa nó cho Racher, em ấy bất ngờ hỏi cô rằng cô đã tìm thấy nó ở đâu, không muốn cậu lo lắng, cô nói dối rằng đã nhặt được nó khi đi lang thang ở vườn hoa.

Lúc chia tay đứa em mình để đến đầm lầy đen tìm kiếm sức mạnh, Racher đã đưa chiếc vòng tay cho cô và nói.

“Chị hãy giữ nó hộ em, nhé? Khi gặp lại em sẽ lấy lại nó.” Racher nói.

“Hả?…tại sao?”

Racher nắm chặt chiếc vòng trên tay chị mình, nói “ chị hãy giữ nó ở bên cạnh mình, chả phải khi tặng em chiếc vòng chị đã nói rằng nó là tấm bùa hộ mệnh sao. Chiếc vòng sẽ thay em bảo vệ chị, chúc chị may mắn.” Cậu mỉm cười đầy nuối tiếc nhìn chị mình.

“Được rồi, hãy trở lên mạnh mẽ hơn.” Sily dặn cậu “Nếu em mà lười biếng thì khi gặp lại chị sẽ cho em một trận.”

“Vâng!!!”

Quả thật, chiếc vòng bạc gợi nhớ đến Racher, tạo cho cô cảm giác như đứa em bé bỏng vẫn đang ở bên cạnh hỗ trợ và luôn cổ vũ mình vậy. Cô mỉm cười, suy cho cùng cô vẫn không phải là kẻ đáng thương nhất thế giới, cô vẫn còn những thứ để bảo vệ, những thứ đủ quan trọng để cô hi sinh cả mạng sống của mình vì nó.

Hai người họ đã sắm được một bộ áo mới, lấy hết những gì mình muốn rồi bước tiếp cầu thang lên căn phòng tiếp theo.

Chỉ có hai tầng, không còn căn phòng nào cả, cầu thang cứ tiếp tục đi lên với những dòng chữ cổ viết đầy vách tường nơi họ bước qua, thỉnh thoảng còn có những bức tranh mang hình hài những chiến binh phát sáng hiện lên cùng với những dòng chữ cổ.

“Chiến binh Indiges.” Zero nói.

“Anh biết họ sao?”

“Được thần mặt trời chia sẻ cho một phần quyền năng của ngài, họ trở lên bất tử khi thề sẽ dâng hiến sinh mệnh của mình để có thể ở bên ngài mãi mãi.” Zero nói “Dòng chữ này nói vậy.”

“Bất tử? Thế không phải là họ bất khả chiến bại sao?”

Zero im lặng khi đón nhận câu hỏi của Sily, cô không chắc anh có câu trả lời hay những dòng chữ đề cập đến nó, càng bước tiếp những dòng chữ quanh họ dần dần mờ đi rồi biến mất, đi lên cầu thang xoắn lên như con ốc dốc lên trời, dần dần những bức hình với dòng chữ cổ kín bức tường xung quanh bắt đầu thưa thớt rồi khi lên cao chả còn một bức hình nào nữa, chiếc cầu thang đúc bằng gỗ quý khi lên cao chuyển dần thành đá cuội. Cảm thấy càng lên cao mọi thứ càng sơ xài không còn một dấu vết của bàn tay con người nữa.

Lên càng cao khoảng trống của căn phòng càng thu hẹp lại, đến khi nó bé chỉ bằng một cái giếng, cầu thang bằng đá biến mất trên đỉnh của căn phòng, từ đây trở đi bọ bắt đầu chèo lên bằng những vách nhỏ sần sùi của đá nhô ra.

Ở một khu rừng nào đó ở phía đông, dưới mặt đất có một cánh tay đâm xuyên từ dưới lên trên, đó là Zero, hai người đã thoát khỏi hang động bằng cách đào lên. Cả cơ thể họ toàn bùn đất với hai đôi bàn tay xước xác.

Ánh nắng của mùa xuân chiếu lên làn da của họ, rừng cây bạch dương màu trắng với những vạch đen cắt qua từng đốt trên thân cây, đung đưa nhẹ xì xào một luồng gió mát lẫn thêm tiếng suối chảy rào rào đâu đó quanh đây.

“Thoát ra rồiiiiii.” SIly dơ hai tay đầy bùn đất hét lên đầy sung sướng “Á~hơi ấm của ánh nắng, mùi hương của gió mùa thu, chào chúng mày, tao nhớ chúng mày quá.”

“Chúng ta đang ở đâu đây.” Zero hỏi

“Ở trong một khu rừng bạch đàng đâu đó phía bắc ấy mà, ai quan tâm chứ, đi tắm thôi nào.” Sily thật khó để kìm lòng mình khi nghe thấy tiếng suối xì xào, đã bao lâu rồi cô chưa tắm chứ, một hay hai tháng?

Mất cả buổi sáng để ngâm mình dưới dòng nước mát, đến nỗi Zero cũng phải suốt ruột ngồi đợi. Cuối cùng hai người họ cũng giải quyết xong vết bẩn và mùi hôi trên cơ thể mình, Sily trông chưa bao giờ thảo mãn như bây giờ, mái tóc bù xù như cành cây khô bám than với khuôn mặt đầy vết bầm và đất, bây giờ mái tóc của cô xũ xuống mềm mại với gương mặt sáng dạng, trông gọn gàng, ngăn lắp, giống hơn đối với một cô gái rồi đấy.

Vẽ bản đồ theo trí nhớ xuống dưới mặt đất vì cô đã làm mất cái balo từ bao giờ rồi, ít ra thanh kiếm và cái la bàn vẫn ở trong tay cô

“Chúng ta đã ra khỏi trung tâm đại thế giới rồi.” Sily thốt lên “Có lẽ ở đâu đó quanh đây.” Cô chỉ vào tấm bản đồ bằng đất nói.

“Hử, chỗ kia là?” Zero chỉ

“Vương quốc Hahaven, đúng rồi chúng ta đang ở rừng bạch đàng, một phần lãnh thổ của vương quốc Hahaven.”

“Thú vị, lâu lắm rồi ta không gặp con người.”

“Hừm… chúng ta không thể vào đó nếu không có giấy thông hành hay huy hiệu của gia tộc, làm sao giờ”

Đằng xa dưới chân Sily phát ra tiếng động của bánh xe bằng gỗ, trên một con đường mòn hiện lên một cỗ xe ngựa gỗ trông khá là đắt tiền đang đi về phía bắc, nó được khắc một bảng hiệu ở hai bên hông, có hình một chú chim sẻ với hai lá cờ đỏ và xanh đằng sau, giống xe trở quý tộc cùng với hai ba chàng kị binh mặc giáp cưỡi ngựa bên cạnh canh chừng, cả đoàn người di chuyển về phía trước, nơi đế quốc Hahavan ngự trị.

“Hửm? Đó có phải là?.” Sily tự hỏi.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.