Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một mảnh của bức tranh ký ức

Tiểu thuyết gốc · 1621 chữ

Chìm đắm trong cơn tức giận, anh điên loạn tấn công những con búp bê thép, khi cái tên ấy hiện lên, trong đầu anh xuất hiện một loạt những hình ảnh chạy qua, như một bộ phim ngắn kể về một góc của câu truyện về cuộc đời anh.

Anh là một người chiến binh mặc trên người một bộ giáp đen tím ngọc, hai đôi bàn tay anh đỏ ửng lên ánh sáng như hai viên than cháy, anh thấy mình đang đứng trên chiến trường cùng với hang trăm cái xác đang rỉ máu, hòa với mùi thịt cháy tỏa ra, anh có thể nhận ra hình dáng của đồng bào mình đang nằm dưới chân anh, xác chồng xác máu hòa máu, một tiếng cười đầy thỏa mãn phát ra, cho anh cảm giác kinh tởm nhưng lại quen thuộc đến khó chịu, đó là Athur Luvanxi, vua của đế quốc Luvanxi đang đứng trên chiếm hạm lơ lửng trên bầu trời nhìn xuống vương quốc đổ nát, nơi giờ thành một bãi chiến trận, nơi chỉ còn mỗi mình anh kiệt sức đứng lên.

Những hố đất lồi lõm do đạn nổ, những vết cắt chải dài trên mặt đất với cánh tay, đôi chân đứt lìa khắp nơi, bãi chiến trường tanh mùi máu cho anh cảm giác tuyệt vọng.

“Thật tuyệt vời, cuối cùng, cuối cùng ta cũng có thể giết được lũ quái vật bất tử các ngươi rồi, khi các ngươi chết rồi, sẽ không một ai có thể cản đường ta được nữa, ta sẽ là vị vua mới của thế giới này.” Athur hét lên đầy thỏa mãn trước chiến thắng của mình “Đế quốc Indiges, hôm nay sẽ đánh dấu ngày tàn quốc của các ngươi, không kẻ nào được phép chống lại ta, kể cả những đứa con của thần linh.”

Rầm, một tiếng nổ lớn phát ra ở dưới bụng chiếm hạm bay trên trời, khiến cả con tàu rung lắc.

“ATHURRRR” Zero đứng dưới hét lên đầy đau đớn, bàn tay anh cháy sáng lên một nguồn năng lượng mặt trời, nó bừng cháy thiêu đốt cả cánh tay anh, có vẻ vụ nổ trên con tàu là do anh đánh.

“Hửm? Hoàng tử của Indiges? Làm sao hắn vẫn còn sống sau cú bắn đó chứ?” Athur nói.

“Thưa ngài, tên đó chắc chỉ do may mắn khi hắn còn sót lại chút quyền năng của gia tộc hắn mà thôi, dù sao thì hắn cũng là một vị hoàng tử mà.” Tên lính gác bên cạnh Athur nói “ cho phép tôi giết hắn ạ”

“không, để hắn sống, ta sẽ cho hắn chứng kiến ngày tàn của đế quốc Indiges, hắn sẽ mang sự bất lực đó xuống địa ngục hahaha.”

“Ngài thật rộng lượng.” Tên lính canh đáp.

Trên bầu trời bay kín nghịt những chiếm hạng lớn, từng con từng con nổ những phát pháo lớn bay về phía đế quốc Indiges, nơi có những tòa nhà trọc trời đang gãy vụn, đổ xuống vì những cú nổ, cả một thành phố lớn chìm trong biển lửa với những tiếng hét đau đớn phản lại trong ánh mắt của Zero.

Cả một thành phố tấp lập hạnh phúc nay trở thành mồ chôn cho những linh hồn khốn khổ, những tòa nhà sập xuống đè bẹp Zero xuống dưới lòng đất, để lại cho anh một giấc ngủ ngàn thu tràn ngập bóng tối kèm theo tiếng cười dai dẳng bám theo anh như một lời nguyền kinh tởm.

Bốp, tỉnh dậy bởi cú tát của Sily, anh giật mình nhìn cô bất ngờ, anh đang đứng trong căn phòng nghiên cứu công nghệ đầy những con búp bê giết người bất động, căn phòng xung quanh anh bắt đầu nứt ra và đổ vỡ.

Sily kéo tay anh nói “Đi thôi”

“Được” Lấy lại sự tỉnh táo anh cùng cô chạy khỏi khu tàn tích đổ vỡ này, bỏ lại cô búp bê sứ bị chôn vùi nơi tăm tối cô đơn này.

Hai người chạy qua cây cầu xi măng bắc qua vực sâu không đáy, mặt xi măng dưới chân hai người bị nứt do sự rung động của hang động, sập xuống nó kéo hai người xuống hố sâu, nhanh trí Zero ôm Sily nhảy sang bên kia, bám tay tới bờ vực đối diện, tay anh nắm vào vách đá gần nhất, chỉ một chút nữa thôi họ sẽ thoát ra khỏi tàn tích này.

Đột nhiên những tòa nhà lớn hình cây cột chống đỡ hang bắt đầu nứt ra và đổ vỡ, mười cây cột khổng lồ sập xuống và đổ về phía hai người.

“Không” Sily hét lên lo sợ.

“Nhắm mắt vào nhóc, ta chuẩn bị rơi xuống đó.” Zero nhắc.

“Hả? Lại nữa à.” Cô hét “Áhhhhh.”.

Zero thả tay ra, hai người rơi xuống vách vực sâu tối om không đáy, để lại tàn tích đang sụp đổ ầm ì trên đầu, các mảng vỡ to bị mắc kẹt ở miệng vực thẳm, che đi chiếc miệng mà hai người rơi xuống.

Càng ngày càng nún sâu xuống dưới hang động, Sily dường như hết hi vọng mình có thể thấy được ánh nắng mặt trời.

Zero ôm lấy cô, gồng cánh tay anh đấm thẳng vào tường, cản lại lực rơi tự do của mình tay anh rạch một vết cắt dài từ trên xuống dưới vách tường một lúc mới dừng được cú ngã.

“Sily, ánh sáng.” Zero nói.

“Ánh sáng? Em làm gì có, À” Cô nhớ ra.

Nhắm mắt lại, tập trung sức mạnh của mình chạy khắp toàn bộ cơ thể, cả người cô bừng lên một làn sương màu cam nhạt sáng lên như một ngọn đốc sống, cơ thể cô ấm áp như thể quả tinh thể màu cam đó.

“Ồ, em đang phát sáng này.” Cô nhìn mình rồi nói với Zero.

“Tất nhiên rồi.”

Một ánh lửa nhỏ phát sáng dưới rãnh hang trải dài vô tận xuống dưới lòng đất.

“Kia kìa!” Sily chỉ.

Ở dưới chân cô nơi ánh sáng lấp lóa hiện lên một cửa hang động nhỏ mở bên dưới chân cô, Zero rút tay ra khỏi vách đá, nhảy qua từng khe đá nhỏ anh đặt chân tới cửa hang động nơi vực thẳm.

Sily thò đầu ra ngó xuống dưới vách đá, độ sâu còn trải dài nữa, cô tự hỏi ở dưới đó là cái gì nhỉ, biết đâu nó thực sự dẫn đến địa ngục thì sao, à tất nhiên rồi rơi xuống cô sẽ chết rồi đến địa ngục, như nhau cả thôi.

Hai người ngồi nhìn nhau trong hang động, một âm thanh im lặng đầy ngại ngùng, Sily định hỏi anh về những ký ức mà anh vừa mới nhớ được, nhưng cô ngại không dám mở lời.

“Anh…. dạ thôi không có gì.” Cô quay mặt đi.

“Aoi.” Zero mở lời.

“Dạ?” Sily nhớ ra “Đó là tên cô búp bê đó”

“Đúng vậy, Aoi, đó là tên của cô ấy.”

Zero ngồi co chân lại, chống cằm lên hai đầu gối tỏ ra lười biếng nhìn vào ánh sáng màu cam nhạt trong hư không mà Sily tỏa ra.

“Anh ấy lại thế rồi.” Sily nghĩ thầm, cứ mỗi khi suy nghĩ về một thứ gì đó anh ấy lại làm cái biểu cảm ấy, bất cần pha chút buồn bã, cô muốn biết tất cả mọi suy nghĩ của anh ấy nhưng thật khó để nói ra.

“Anh biết cô ấy sao?” Sily hỏi, thật tệ nếu cô ấy là một người bạn của Zero vì cô vừa mới cắt đôi người bạn của anh ra làm hai.

“Cô ấy và anh đã lớn lên cùng nhau, tất cả bức tranh suất hiện trong đầu anh đều có hình ảnh của cô ấy, trông rất vui vẻ, hạnh phúc, khác hoàn toàn người mà anh vừa mới gặp.”

“Nụ cười.” Sily nói “Cô ấy không còn cười nữa.”

Mở tròn hai mắt nhìn Sily “Làm sao……em?”

Cuối cùng anh ấy cũng nhìn thẳng vào Sily, long lanh thêm một chút cảm xúc, tốt hơn nhiều biểu cảm ủ rũ lúc trước.

“Em đã gặp cô ấy, trong giấc mơ của em.” Sily nói “Trong cơn ác mộng, cô ấy đã xoa dịu cơn đau đớn đó chỉ bằng một nụ cười, tỏa sáng ấm ấp lạ thường, em nợ cô ấy.”

“Phải rồi, cô ấy là thế mà.” Anh cúi đầu xuống, để mái tóc ủ rũ che đi đôi mắt anh.

Thoáng chốc, Sily cảm thấy đôi mắt đó cố gắng giữ không cho cảm xúc tràn ra, nhận ra anh đang che dấu nước mắt của mình, điều đó khiến cô buồn, bóng tối đau khổ bao quanh anh nay càng dày đặc hơn, thật tệ khi những thứ mình cố gắng tìm kiếm lại đem đến cho mình cảm giác đau đớn, cảm xúc không đáng có.

Sily tựa vào người anh, tỏa ra ánh sáng cam ấm áp cố gắng bắt chiếc hơi ấm của Aoi, ánh sáng của cô lấn áp bóng tối bao quanh anh, dù chỉ một chút nhưng nó khiến anh nhẹ lòng hơn. Liên tục sử dụng sức mạnh của mình để duy trì ánh sáng, Sily đã cạn kiệt sức lực, trong một khoảng im nặng, cô đã thiếp đi lúc nào không hay, ánh sáng quanh người cô mập mờ như con đom đóm trong bầu trời đêm, đầu cô ngả trên vai anh, như thể mọi vấn đề trên trái đất này đã biến mất.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.