Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con chó nhỏ

Tiểu thuyết gốc · 960 chữ

Người đàn ông ngồi ở một góc trên vỉa hè, ông ta khoác một chiếc áo mỏng, chân không mang giày, mái tóc bết dính với nhau, trên người bốc ra một mùi hôi thối kinh khủng, có lẽ phải cả tháng nay ông ta không tắm.

Ông ngồi đó ôm một con chó nhỏ, trước mặt là một cái khay đã cũ và bẩn thỉu với vài đồng xu lẻ của người qua đường để lại.

Ông là cựu chiến binh, từng cống hiến cho đất nước, nhưng sau cùng khi giải ngũ với một cái chân tàn phế ông đã chẳng làm được gì giữa cái xã hội bon chen này. Tất cả đã bỏ ông mà đi, đứa con gái bé bỏng đã nhắm mắt sau ba năm chống chọi với căn bệnh quái ác, vợ ông ít lâu sau cũng bỏ đi theo một người nào đó, thứ quý giá nhất còn lại với ông lúc này là con chó nhỏ.

Con chó là giống golden vô cùng đáng mến, đôi mắt của nó lúc nào cũng hướng về chủ nhân, nó không chê ông hôi hám, không chê ông nghèo mạt, nó chỉ vẫy đuôi và nhìn ông như thể ông là cả thế giới của nó vậy.

Trời đã sang đông, tối tăm lạnh lẽo, ông vẫn ôm con chó nhỏ trong lòng. Từng đoàn người và xe cộ lướt qua hối hả nhưng chẳng có ai dừng lại và rủ chút lòng thương, ai cũng vội vã lo cho cuộc sống của chính mình làm gì có thời gian để ý đến một kẻ vô gia cư nhem nhuốc.

Với số tiền ít ỏi trong khay có lẽ tối nay ông lại phải đi ngủ với cái bụng rỗng tuếch.

Bỗng phía xa có tiếng cười nói râm ran, đó là một đám thanh niên vô công rỗi nghề, ông lại có linh cảm chẳng lành.

Đám thanh niên tiến lại gần rồi bất ngờ một gã cầm lấy chiếc khay rồi bỏ chạy, mấy gã kia cũng hò hét trêu đùa trên cảm xúc của ông.

Con chó nhỏ trông thấy mọi chuyện nó nhảy ra khỏi lòng chủ và đuổi theo đám thanh niên. Ông vôi gọi nó lại

-Không, quay lại đây, đừng đuổi bọn chúng.

Lẽ ra với số tiền ít ỏi đó ông không buồn đuổi theo nhưng thứ quý giá nhất với ông lúc này đã chạy khuất tầm nhìn, ông gắng sức đứng dậy, cầm lấy cái lạng và bước đi.

Những khớp xương kêu lên răng rắc vì bất chợt hoạt động trở lại sau cả ngày ngồi im một chỗ, nó làm ông khó chịu nhưng vì con chó ông muốn mình phải đi nhanh nhất có thể.

Ông băng qua hai dãy nhà rồi dừng lại ở một con hẻm, đó cũng là nơi ông nhìn thấy cả đám ác thú đang trà đạp một con chó bé bỏng trong tiếng cười man dợ. Có thể tưởng tượng ra được cảm giác của người cựu chiến binh.

Ông như phát điên, từng đường gân to như ngón tay hằn lên trán lên cổ ông, mặt ông đỏ gay lên, ông hét lớn với tất cả sức lực của mình.

-K...h...ô...n...g.

Ông cầm cái lạng nhảy bổ tới đập mạnh vào một tên làm hắn ngã gục ra. Cả bọn còn lại xúm vào đấm đá ông túi bụi, một gã nhặt được chiếc lạng và phang cho ông liền mấy cái.

Ông đau nhưng tinh thần của một người lính không cho phép ông kêu la, ông với tay đến chỗ con chó đang hấp hối mặc cho bọn chúng vẫn đang tung những cú đá vào người mình.

Lúc sau đám cầm thú bỏ đi, ông lết lại gần con chó nhỏ, ôm lấy nó, nó còn sống còn rên ư ử, nó nhìn ông với đôi mắt long lanh nhưng lần này thì khác, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng nó nhìn ông như thế.

Từng giọt nước mắt lã trã rơi xuống thấm vào lông con chó, ông ôm nó vào lòng, cả người nó mềm nhũn bất động. Ông cố lết ra đường tìm sự cứu giúp, ông dồn hết tất cả sức lực kêu lên những tiếng khàn khàn vô vọng

-Cứu...xin hãy cứu nó.

Máu thấm trên mình ông, có vài kẻ đi qua và tránh lé có vài kẻ buông lời thóa mạ, có vài người đứng lại nhìn trong giây lát rồi rảo bước đi tiếp, tuyệt nhiên không ai hiểu được nỗi đau mà ông gánh chịu.

Con chó không còn nhìn ông nữa, mắt nó đã nhắm lại, có lẽ nó đã thấy hạnh phúc lắm khi được rời xa cõi đời trên tay người chủ thân yêu nhất, nếu ông chết trước nó thì cuộc sống về sau của nó mới trở nên vô nghĩa.

Ông chưa từng than vãn về cuộc sống nghèo khổ này, ông chưa từng nghĩ đến cái chết khi cuộc đời dồn ông đến đường cùng bởi vì bên cạnh ông còn có một kho báu luôn mang cho ông tiếng cười hạnh phúc, nhưng sau này ông còn những tháng ngày như vậy nữa. Tình yêu duy nhất còn lại đã vĩnh viễn ra đi, ông làm dấu thánh ngước lên trời mà khóc

-Con đã làm gì sai, sao chúa lại đối xử với con như vậy...

Người đàn ông cứ ôm con chó như thế ngồi trên góc hè phố cho đến một ngày nọ người ta phát hiện ông đã đông cứng từ bao giờ, trên mặt vẫn là đôi lông mày xô với nhau, khóe mắt nhăn nheo, đau khổ.

Bạn đang đọc Love & Dead sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.