Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu có cảm giác "ấy"

Tiểu thuyết gốc · 576 chữ

Trời hôm đó, không hề đẹp tý nào, mưa vừa ngớt, không khí mùa hè vẫn còn lại kèm thêm sự ẩm ướt của mưa khiến cả người lẫn vật đều mang màu ủ rũ. Thành phố này chật chội, đông đúc chẳng biết đi đâu để tìm chút bình yên. Vẫn như mọi ngày ấy, tôi vẫn bước về nhà, đi dọc con đường nhỏ ra giữa ngã tư đông đúc, con đường nó vẫn sẽ y như cũ nếu như không phải vì cậu- người khiến tôi cho tôi cảm giác "ấy".

Cậu và tôi gặp nhau giữa ngã tư đông người ấy, cậu chỉ mới lướt qua, tôi cũng chỉ mới thoáng thấy cậu nhưng ngay lúc ấy trong tôi có một cảm giác phấn khởi chưa từng xuất hiện, tôi cố đè nén nó nhưng cảm giác như nếu cứ tiếp tục, có gì đó trong tôi sẽ chẳng bao giờ là chính mình nữa.

Tôi tự hỏi cảm giác này là gì mà sao tôi lại u mê nó đến vậy. Thật tình, cuối cùng tôi cũng biết cảm giác đó là gì. Cái cảm giác này chắc người ta gọi là thích, là yêu.

Từ lần cuối gặp cậu, tôi vẫn luôn kiếm tìm, không biết bao lần tôi đã ghé qua cái đại lộ ấy, cái đại lộ đông nghịt người, nồng nặc mùi cơ thể của những con người bận rộn với cuộc sống, vất vả tìm cái mưu sinh cho bản thân mà quên ngó nhìn xung quanh, cảm nhận từng hơi ấm của mẹ Trái Đất. Giữa cái dòng người đông đúc ấy, tôi vẫn luôn ngước nhìn và tìm kiếm cậu.

Không hiểu sao, dù biết việc tìm được lại cậu khó hơn cả lên trời, nhưng trong tôi lại cứ tiếp tục, tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, ông trời như giúp đỡ tôi, giúp tôi tìm thấy cậu một lần nữa.

Chắc chắn lần này tôi sẽ không do dự nữa. Bằng cách nào đó, tôi đã vượt qua được dòng người đông đúc, nắm chặt lấy tay cậu như thể không muốn bỏ lỡ cậu lần nữa….

Nhanh nhẹn là thế, nhưng khi bình tĩnh lại cả người tôi cứng đờ, tôi nói không thành tiếng, tôi không làm được một cái gì cả. Trong đầu, cả ngàn từ mà tôi muốn nói bấy lâu đột nhiên biến mất. Lúc ấy tôi trống rỗng hoàn toàn.

Miệng chỉ lắp bắp được câu Chào cậu. Chỉ mới nói được câu chào mà tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Cái cảm giác lúc ấy lạ bao nhiêu, tay tôi đổ mồ hôi như tắm, sau câu chào tôi chỉ đứng yên đó, chả biết bản thân mình bị gì nữa. Lúc đấy tôi cảm thấy xấu hổ, bản thân chỉ đứng đó và chẳng làm thêm một gì nữa, thật may cậu đã đáp lại tiếng chào vụng về ấy.

Tôi đỏ cả mặt lên, bấy giờ mọi thứ mới trở lại bình thường. Cậu không biết bản thân tôi lúc đó vui sướng biết bao. Nụ cười của cậu đẹp biết bao, dù có lẽ lúc đó là cậu đang cười tôi nhưng không hiểu sao tôi lại vui sướng đến vậy.

Tôi thấy cảm xúc đang dâng trong tôi nó lạ lùng, nó khó tả nhưng nó cũng đẹp theo một cách nào đó. Được gặp lại cậu, tôi vui lắm.

Bạn đang đọc Đơn Giản sáng tác bởi XsYsZees
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi XsYsZees
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.