Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 1751 chữ

Nha Trang, một đêm mưa bất thường.

Tiếng điện thoại vang lên bên trong chiếc xe hơi đang lao đi vun vút dưới cơn mưa nặng hạt bất thường giữa trời tháng 7.

“Con nghe thưa cô.”

Giọng nói của một cô gái trẻ cất lên, cô chừng tầm 24-25 tuổi. nghe giọng nói ấy khá mệt mỏi vì sau một ngày làm việc vất vả còn phải gặp phải trận mưa “khốn kiếp” như trút nước như thế này.

Đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ trung niên, giọng nói trầm ấm nhưng xen lẫn vào đó là những tiếng nấc nghẹn ngào.

“Khánh Chi, Lâm nó hi sinh rồi, nó không thể về nữa.”

Giọng nói nghẹn ngào kèm theo đó là một tin sét đánh khiến người con gái đang mệt mỏi ấy như chết lặng. Cô liên tục trả lời người phụ nữ ấy “Không thể nào.” như thể cô không tin vào điều mà người phụ nữ kia đang nói.

Mưa ngoài trời vẫn đang rơi mỗi lúc một nặng hạt hơn, bên trong chiếc xe ấy, tiếng khóc của người con gái ấy mỗi lúc một lớn hơn, cô xông ra đường như một con thú hoang, la hét, ngã quỵ và khóc như một đứa trẻ.

Khóc được một hồi thì mưa cũng vơi bớt, cô gượng dậy, mở cửa xe bằng đôi bàn tay đang run rảy, lái xe đến nhà của Lâm. Ngay lúc này, phía bên trong căn hẻm nhỏ, bóng tối, không khí tang thương dường như bao trùm tất cả. Hàng xóm xung quanh đều tập trung trước căn nhà của Lâm, ánh mắt ai nấy đều toát lên vẻ buồn rầu, thương tiếc cho chàng trai đã mãi mãi ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.

Từ xa, bước chân của Khánh Chi đã không còn vững nữa rồi. Càng gần căn nhà của Lâm, Chi càng lúc càng hoang mang, bước chân cũng trở nên nặng nề hơn. Đến thời điểm hiện tại, Chi vẫn không tin rằng Lâm đã ra đi, người mà chỉ hơn một tuần nữa sẽ nắm tay của cô cùng bước vào cuộc sống hôn nhân.

Nhưng cuộc đời không chỉ có màu hồng, không chỉ có sự hạnh phúc, mà ở đó còn có nước mắt, sự mất mát. Căn nhà ấy mỗi lúc một gần, Chi chỉ muốn con đường đó càng dài thêm để cô có thể đi mãi đi mãi, vì cô không muốn nhìn thấy người mình yêu nằm đó, mắt nhắm chặt, thanh thản.

Nhưng không có con đường nào là đi mãi được. Lâm nằm đó, mặt nhắm chặt như thể anh đang ngủ vậy. Cô đứng từ phía ngoài nhìn anh, đôi bàn tay lạnh toắc, đôi bàn chân run rẩy lặng lẽ bước vào phía bên trong.

Chứng kiến cảnh tượng đó, cô không còn nước mắt để mà khóc nữa. Bên trong tâm trí của cô không còn màu hồng nào nữa rồi, chỉ còn một màu đen cùng lớp sương mù quay quanh vì với cô mặt trời của cô đã biến mất cùng sự ra đi mãi mãi của Lâm.

Đám tang của Lâm diễn ra trong 3 ngày, 3 ngày đó cũng là 3 ngày buồn nhất trong suốt 25 năm cuộc đời của Khánh Chi. Khoảnh khắc chiếc quan tài mang thi thể của Lâm được đưa đi hỏa táng cũng là lúc thế giới của cô sụp đổ. Ánh mắt thất thần, vô hồn, khuôn mặt trắng bệch, Chi đưa Lâm đi, đến nơi mà không bao giờ có thể thấy anh quay trở lại thêm một lần nữa.

Nước mắt ngừng rơi, không phải vì không buồn mà là nước mắt đã cạn sau từng ấy ngày.

Khánh Chi - cô gái trẻ nhưng tài cao, là một bác sĩ khoa thần kinh trong một bệnh viện lớn, cô từ dưới quê lên, học tập và làm việc ở đây cũng đã ngót nghét gần chục năm. Cô quen biết và yêu Đình Lâm - một cảnh sát hình sự chính trực, can đảm - trong một lần tham gia diễn tập cùng với công an hình sự. 5 năm, đám cưới cũng đã chuẩn bị xong thì người ấy đã không quay về khi đang làm nhiệm vụ.

Đám tang của Lâm vừa kết thúc cũng là lúc Chi tạm biệt nhà bạn trai trước khi biến mất. Cô đi không vì cô mau chóng cạn tình với Lâm, cô ra đi vì sự trốn chạy, trốn khỏi cái nơi quá nhiều kỉ niệm cùng Lâm.

Khánh Chi cũng xin thôi công việc của mình ở bệnh viện, rao bán căn nhà mà cô đã nỗ lực, giành dụm trong suốt mấy năm vừa qua mới mua được. Tất cả những kỉ niệm, những kỉ vật, con người cô đã để lại nơi đây. Khánh Chi bây giờ chỉ còn là cái tên, trốn chạy khỏi những sự thật đau lòng trước kia.

Ngày cô ra đi, Nha Trang trời mưa nặng hạt, giống hệt như cái ngày cô nhận tin Lâm qua đời. Chiếc xe lăn bánh cũng là lúc hàng nước mắt trào ra trên má của cô. Cô bỏ lại tất cả để ra đi, để trốn tránh, bắt đầu một cuộc sống mới, mang hình ảnh của Lâm mãi mãi chôn sâu trong một góc của trái tim mình.

1 tháng sau

Đà Lạt, buổi chiều muộn, rong ruổi quanh Hồ Xuân Hương, thả mình vào những bài nhạc cực chill, thói quen ấy Chi dần dần làm quen kể từ khi cô bước chân lên thành phố này cách đây hơn 1 tháng. Cái nhịp sống bình lặng, không hối hả khiến cô bác sĩ trẻ ấy dần dần vơi đi nỗi nhớ người mình yêu.

Hơn 1 tháng lên đây, Chi làm tại một trong những bệnh viện lớn nhất thành phố này, hằng ngày đi đi về về, khối lượng công việc cũng không nhiều lắm, cô dành thời gian rảnh rỗi của mình để dạy học tại lớp học tình thương ngay phía sau quảng trường Lâm Viên.

Cuộc sống bình lặng trôi qua từng ngày từng giờ đối với Chi, nỗi buồn về cái chết của Đinh Lâm cũng dần dần vơi đi. Khánh Chi cố gắng lao đầu vào công việc để bản than không còn nhớ đến những kỉ niệm cùng Lâm.

Hôm nay vẫn như vậy, tan làm tại bệnh viện xong, cô lên xe đến lớp học tình thương như một thói quen. Nhưng hôm nay, mưa như nặng hạt hơn mọi ngày, ai nấy trên đường đều hối hả tìm chỗ trú mưa khi cơn mưa ngày một lớn hơn, nặng hạt hơn. Nhìn mưa ngoài trời, Chi nhớ đến cái ngày mà mình nhận được cuộc gọi định mệnh ấy từ mẹ của Lâm.

“Thời gian trôi qua nhanh thật. Không biết ở nơi đó, anh có đang nhìn thất em hay không?” - Chi bật bài nhạc mà cả hai người yêu thích, ngân nga giai điệu ấy thì…

“Rầm.”

Một chiếc xe điên phóng như bay trên đường đâm vào chiếc xe của Chi, cú va chạm mạnh đó khiến xe của Chi văng đi xa, đầu xe bị vỡ tan tành, khói bốc lên từ trong xe nghi ngút. Chi bất tỉnh, gục đầu trên vô lăng với một khuôn mặt đầy máu.

Người dân xung quanh đó nhanh chóng đưa cô vào viện. Hơi thở của cô lúc này đã rất yếu. Trên đường đưa đến bệnh viện, tim cô tưởng như đã ngừng đập…

“Đây là đâu?” - Xung quanh Chi là một màu trắng bao trùm lấy cô.

Chi bối rối, không biết mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra với mình sau vụ tai nạn kinh hoàng vừa rồi.

“Khánh Chi, em đến đây để thăm anh à?” - Từ phía sau lưng cô, ẩn phía sau làn khói trắng, một người đàn ông xuất hiện, gọi tên cô.

“Đình Lâm, tại sao anh lại ở đây? Tại sao anh đi, để lại em một mình ở đây, anh nói đi tại sao?” - trong làn khói trắng đó, hình bóng Đình Lâm xuất hiện khiến cho cảm xúc của Lan Chi như vỡ òa.

Tiếng cô gái trẻ gào khóc, oán trách người mình yêu như xé tâm can, gặp lại người yêu mình trong hoàn cảnh như thế này càng khiến Khánh Chi buồn nhiều hơn.

“Anh xin lỗi. Là anh không tốt. Anh hứa sẽ là chú rể của em nhưng anh lại không làm được. Anh hứa sẽ không bao giờ để em một mình nhưng anh lại không làm được điều đó. Anh xin lỗi.” - Lâm nở nụ cười, ánh mắt trìu mến nhìn Chi.

“Anh đưa em đi với anh đi. Em không muốn mình ở lại đây một mình khi không có anh đâu. Em cô đơn lắm, em nhớ anh nhiều lắm.” - nước mắt trào ra trên khuôn mặt gầy gò đi trông thấy của Chi,

“Anh xin lỗi. Nhưng anh không thể dẫn em đi theo được. Em còn cuộc sống ở đây, còn người thân, bạn bè ở đây. Anh không thể dẫn em theo được.”

Nói xong, Lâm nở một nụ cười rồi quay lưng đi, đi về phía làn khói trắng rồi biến mất để lại cô gái trẻ vẫn cố gào khóc, nhìn theo hình bóng người mình yêu.

Chi chợt tỉnh giấc, hóa ra đây chi là mơ thôi nhưng tại sao nó lại giống thật đến như vậy. Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn với Chi…

“Đây là đâu?”

Chi kinh ngạc nhìn xung quanh, đây là khung cảnh ở bệnh viện cô đang làm nhưng sao trông lạ lẫm đến vậy. Chi cố nhớ ra điều gì đó nhưng cơn đau đầu chợt ập đến, nó khiến đầu cô đau nhói đến mức phải hét.

“Bác sĩ Chi, cô tỉnh lại rồi sao. Cô thấy trong người như thế nào rồi?” - Từ phía ngoài cửa, nghe được tiếng hét của Chi, một y tá chạy vội vào.

“Bác sĩ Chi là ai? Cô là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”

Câu hỏi của Chi khiến cho cô bác sĩ ấy kinh ngạc và cũng chính bản thân Chi cũng kinh ngạc. Chuyện gì đã xảy ra với Chi sau khi tai nạn xảy ra?

Bạn đang đọc Đôi Mắt sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.