Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Ai Cập

Phiên bản Dịch · 3016 chữ

Đôi khi tưởng chừng đã bước đến kết quả cuối cùng mĩ mãn, nhưng rồi lại vụt mất khỏi tầm tay. Cũng lắm lúc biết không thể cứu vãn, vậy mà rốt cuộc mọi thứ lại theo ý mình. Cuộc sống đầy rẫy những triết lí mà bản thân con người chẳng thể hiểu thấu nếu không tự mình trải nghiệm qua.

Asisu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bây giờ đã rạng sáng, nàng nhẩm trong đầu vậy là Menfuisu đã được đoàn quân Ai Cập đón về một ngày rồi, và chúng cũng cuốn theo con trộm mộ đó về quê cha đất tổ của nàng. Đôi mắt Asisu khẽ chớp nhẹ rồi nhắm mắt lại, để mặc gió đùa nghịch với làn mi. Ở Babylon, nàng không hề cho Menfuisu và Carol gặp mặt, nàng muốn đứa em trai nóng nảy đó có khoảng thời gian bình lặng để tiếp nhận sự việc và suy nghĩ cho thấu đáo. Giờ đây khi mà bọn họ về đến hoàng cung Ai Cập rồi, nàng tin rằng Menfuisu có đủ can đảm để giải quyết mọi chuyện ổn thỏa. Nàng không hy vọng cũng như ảo tưởng về Thượng Ai Cập hay quyền lực tối cao gì đó, nàng chỉ muốn giành lại Hạ Ai Cập, thứ vốn dĩ phải thuộc về nàng. Thần dân ở Thượng có thể tôn thờ một cô gái đã đi đào mộ các bậc tiên đế, nhưng mọi người ở Hạ, nàng không cho phép chuyện đó xảy ra, họ không thể tán thưởng và phủ phục trước kẻ đã xúc phạm đến lăng tẩm người trị vì từng đem lại ấm no cho họ. Hạ Ai Cập trước đây thuộc sở hữu của mẫu hậu nàng, Thượng - Hạ hợp nhất khiến dân chúng siết bao vui mừng, nhưng sau nhiều năm trời, lại một lần nữa, chúng bị chia đôi.

Điều nàng lo lắng, thực ra cho dù danh chính ngôn thuận có được Hạ Ai Cập, nhưng nó vẫn đang chịu sự đô hộ của Babylon, nàng không biết Ragashu sẽ đề ra những chính sách gì để áp đặt lên con dân đây? Và cả thần dân cũ có vì nỗi sợ nô lệ của Babylon mà nguyền rủa nàng hay không? Vì vậy, nàng muốn tự mình chủ động, có thể khắc phục mọi thứ trước khi nàng không còn cái quyền can thiệp nữa.

Ari bưng một ly rượu vào cho Asisu, cô thực sự không thích nữ hoàng uống rượu ngay vào sáng sớm thế này, nhưng hình như Người có chuyện gì đó cần lấy bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt li xuống, mực nước dao động sóng sánh cho biết nó chỉ cao có một phần ba trong ly. Ari cúi thấp đầu thưa chuyện :

_Thưa lệnh bà, nô tỳ đem rượu đến đây.

_Được rồi.

Asisu quay người nhìn Ari, rồi lặng lẽ nhấp môi cảm nhận thứ rượu mang theo hương thơm từ Ai Cập. Chỉ hai lần nuốt ngụm nhỏ, Asisu lại đặt ly xuống, rồi đi ra bên ngoài, cũng gọi Ari đi theo cùng. Vị nữ quan không hiểu chủ nhân mình mới sáng sớm muốn đi đâu và nghĩ gì, tuy nhiên cô vẫn hớt hải chạy theo sau.

Câu hỏi của Ari không phải đợi lâu mới có câu trả lời. Chỉ sau một thời gian ngắn, cô đã biết việc nữ hoàng muốn làm. Hôm qua đã đạt được thỏa thuận, trao trả hoàng thượng và hoàng phi Ai Cập, nhưng ngay sau đó, tướng quân cùng một số binh lính Ai Cập bị bắt, phải qua xem xét rồi mới dần dần trả về. Ari biết tướng quân Minuê và một vài thân cận của hoàng thượng như Unasu vẫn còn bị giữ lại tại Babylon. Hình thức tha cho lính về, cũng là một trong những phương kế tỏ rõ lòng nhân đạo mà Ragashu đề ra để lấy danh tiếng cho mình.

--------------

Bọn họ đang đứng trước một nhà giam cao lớn, với không khí u ám uốn éo bao quanh, dù thực sự không có khói đen xuất hiện, nhưng người ta cứ có cảm giác chúng bu bám trên mình. Cổng có hai cánh màu đồng, cao lớn và đồ sộ, chỉ ước lượng bằng mắt cũng có thể thấy rõ được nó nặng đến dường nào. Bên trên có khắc hình thần linh đang trừng trị những kẻ bất tuân. hai cánh có quân xếp dọc theo từng hàng canh gác. Một tên có vẻ là người điều động ở đây, vừa khi nhìn thấy Asisu, vội chạy lại hành lễ và khuyên ngăn :

_Hoàng phi xin người suy nghĩ kĩ, bên trong không phù hợp cho Người vào. Nếu người cần nói chuyện với tên tù nhân nào đó, thần ngay lập tức sẽ giải hắn đến chỗ Người để Người thẩm tra.

_Không cần. Ta tự vào, cho người dẫn đường.

_Thần...

_Chẳng lẽ ta không được vào? Ta là hoàng phi, và ta có lệnh của hoàng đế để được vào đây.

_Thần...thần xin tuân mệnh.

Hắn phải một tên đi trước để dẫn đường. Ngay khi cánh cửa được mở ra, một mùi hôi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi Asisu khiến nàng khó chịu, những tiếng kêu oán than từ đâu cứ dính lấy hai bên tai nàng. Lấy hết can đảm, Asisu cùng Ari bước vào trong. Tên lính dẫn hai người họ đi dọc theo một lối, hai bên nhà tù thiết kế không khác Ai Cập là bao, nhưng bọn tù nhân nhận ra có người vào, những bàn tay tróc lở chuyển động, kẻ thì bắt đầu kêu gào xin tha, kẻ thì la ó chửi rủa. Không khí ẩm thấp và nhớp nháp khiến nàng rùng mình, sự mù tối nơi đây có thể dọa chết người, vô vàn ánh mắt căm phẫn như những mũi dùi sẵn sàng lao vào mình. Trông mọi thứ đeo theo sự chết chóc và rợn người, đặc biệt ở những cái gông.

Gần đến phía cuối con đường, bọn họ quẹo sang một lối đi bên phải, trước khi thấy được chỗ giam Minuê, một toán lính Ai Cập không biết từ đâu ở hai phía lao tới, ầm ỹ câu từ van xin hòa lẫn phỉ báng, nàng giật mình suýt chút thì khóc thét lên, chúng như muốn ăn tươi nuốt sồng nàng. May mắn thay có chấn song chắc chắn cản lại, nàng hoảng hốt bịt tai chạy thật nhanh qua bọn chúng. Ở cách đó không xa, là chỗ biệt giam, ở đó các tướng quân Ai Cập được nhốt chung một gian. Asisu phẩy tay cho tên đó lui ra phía sau, còn nàng lặng lẽ quan sát mọi người từ phía xa, để không ai nhìn thấy sự hiện diện của nàng.

Quả thật khí phách những quan quyền cấp cao rất khác, bọn họ chỉ ngồi thinh lặng một góc, khá bình thản, không biết bàn mưu tính kế gì hay chỉ đang chờ đợi mọi phán quyết cho số phận của mình. Asisu đã nhìn thấy Minuê, ngồi chính giữa một đám chứng ba bốn người, có cả tên cận vệ Unasu ngồi bên phải. Trước đây, không hiểu vì lí do gì, Asisu đã không quý mến gì Minuê, nay sau khi biết sự thật kia, lại càng thêm căm ghét. Nàng thực sự không muốn vậy, nhưng giờ đây khi thấy hắn, nàng lại liên tưởng đến hình ảnh người đàn bà xấu xa mà nàng vẫn hằng tự vẽ lên trong đầu mình. Có đôi lần nàng ép mình nhớ đến hắn là một người thân ruột thịt của mình để chấp nhận hắn, nhưng nàng không thể, nàng không chịu đựng được việc có một đứa con rơi của phụ vương. Nàng thực sự muốn một dao đâm hắn, để hắn và bóng dáng người phụ nữ kia biến khỏi cõi đất này.

Có nên để Minuê về Ai Cập lần này? Hay bắt hắn ở lại Babylon như một hình thức để trừng phạt hắn?

Asisu lại cứ đứng phỗng người và tiếp tục quan sát. Nàng tự đặt ra rất nhiều câu hỏi cho mình. Liệu hắn có hận nàng vì những việc nàng đang làm bây giờ không? Hắn có biết chút gì về thân phận thật của mình không? Giả như điều Nakuto cho là đúng, rằng hắn thích nàng bấy lâu nay, vậy hắn có thể một lần đứng lên bảo vệ nàng, như Menfuisu đã từng làm cho Carol không? Sao hắn không lên tiếng để ngăn cản hôn sự giữa nàng và Ragashu? Hắn có nghi ngờ và sợ hãi nàng giống như mọi người không? Phải chăng nếu ngay từ đầu, nhị phi tần không đánh tráo, và hắn được chính thức thừa nhận làm hoàng tử Ai Cập, thì sự tình có khác đi không?

Bất chợt, Asisu ngẫm ra một chuyện, tên này thực sự được nữ quan Nafutera giáo dục rất kỹ, cực kì trung thành với Menfuisu. Nếu đã vậy, nàng sẽ ép hắn vào tình thế buộc phải phản bội người anh em của hắn. Nàng sẽ đưa hắn về Hạ Ai Cập theo cùng, tài năng của hắn hơn hẳn Nakuto, sẽ có ích cho Hạ Ai Cập của nàng.

Asisu lại trừng mắt nhìn hắn một lần nữa, khóe miệng cười nhếch thâm thúy vô cùng. Sau đó, nàng quay lưng đi, dặn dò tên thủ hạ một câu :

_Lát nữa mang tên tù nhân Ai Cập, Minuê đến chỗ ta, ta cần hỏi hắn vài câu.

_Hạ Thần tuân lệnh.

---------------

Một lát sau.

Trong một điện phía Nam, căn phòng rộng lớn nhưng chỉ tồn tại năm bóng người. Asisu ngồi tại trường kỷ ở phía trên cao, bên trái có Ari đứng hầu, phía dưới có hai tên đang kìm giữ một tù nhân bị trói chặt, bắt hắn quỳ xuống hành lễ.

_Được rồi, các ngươi lui ra đi.

Mặc cho hai tên lính đang lui ra, tên phạm nhận vẫn giữ nguyên tư thế quỳ và câm lặng. Không gian nặng trĩu hồi lâu, Asisu mới lên tiếng để xua tan sự ngột ngạt :

_Hãy nói gì đi chứ. Không muốn nguyền rủa ta điều gì sao.

Vẫn là sự im lặng tiếp diễn. Asisu cũng không hối thúc hay có vẻ gì đợi chờ câu trả lời từ người kia. Nàng cứ chầm chậm đảo mắt qua lại. Khá lâu sau, Minuê mới chịu ngẩng mặt lên và khó khăn bật thành tiếng :

_Nữ...Nữ hoàng, vì sao...vì sao Người làm vậy với Ai Cập và..và hoàng đế.

_Vì sao? Câu trả lời có lẽ tự ngươi cũng biết rồi. Hôm nay ta kêu ngươi đến đây, chỉ để thương lượng với ngươi một chuyện.

Minuê tiếp tục giữ nguyên tư thế quỳ, trên mặt không giấu được vẻ thắc mắc.

_Ta sẽ đồng ý tha mạng cho tất cả binh lính và tướng quân Ai Cập ở đây. Nếu như ngươi chịu chấp nhận điều kiện theo về Hạ Ai Cập.

_Không thể nào, như vậy là phản bội hoàng đế, thần chắc chắn tất cả bọn họ thà chết chứ không đồng ý. Hay là Người cứ lấy mạng thần rồi tha cho bọn họ. Thần nguyện chịu chết.

_Haha, thật là một câu chuyện hài hước. Ta nói cho ngươi hay, bọn lính quèn kia có lẽ Ai Cập không cần, nhưng Ai Cập đang rất cần tướng lãnh đạo. Babylon không gây chiến, không có nghĩa các nước khác không tấn công. Quan trọng là hiện tại, Ai Cập không có hậu thuẫn. Hoàng phi Carol không xuất thân từ bất kì quốc gia nào ở đây, cũng không phải quý tộc, vậy nên sẽ không có binh lính viện trợ đâu. À, còn nữa, sẽ không có bất kì hy vọng gì từ Hạ Ai Cập.

_Thần...Thần cũng không thể phản bội, như vậy thần thà chết còn hơn.

_Quyết định nhanh đi.

_Thần...

_Ari, lệnh của ta xuống, lôi Unasu và các tướng quân ra chém trước.

_Thần...Đừng, thần đồng ý, thần đồng ý với lệnh bà.

_Được, ta sẽ tha cho bọn họ, tuyệt không nuốt lời. Khoan đã, nếu như ngươi không chịu nghe lời về sau, ta vẫn sẽ có cách làm cho Ai Cập khốn đốn, đặc biệt mẫu thân Nafutera của ngươi sẽ không được yên.

_Xin đừng đụng đến bà ấy, bà ấy đâu có hại gì đến lệnh bà.

_Rất hiếu thảo và trung thành. Nhưng tin ta đi, ta đang nắm giữ một điều ảnh hưởng lớn đến mạng sống bà ta.

_Thần xin nguyện nghe theo nữ hoàng.

_Tốt lắm, cho ngươi lui, từ giờ ngươi là hộ vệ của ta.

Khi bọn quân lính cởi trói cho Minuê và đưa hắn đi thay quân phục của Babylon, Asisu khẽ nói nhỏ với Ari :"Hãy truyền tin đi, tướng quân Minuê đã phản bội lại Ai Cập và đi theo Babylon, cho nó lan càng xa càng tốt, nhất là Thượng Ai Cập."

"Nhưng thưa lệnh bà, phía bên hoàng đế Ragashu thì như thế nào?"

"Ta sẽ nói chuyện với hoàng đế, ngươi đừng lo"

-------------

Hai ngày sau. Asisu lên đường đến Hạ Ai Cập như đã định.

Phải mất đến gần năm sáu ngày đường mới sắp đến Hạ Ai Cập. Trong những ngày họ di chuyển, Asisu hầu như không ra khỏi kiệu bao giờ, lại rất kiệm lời nói, chỉ có vài lần cần nàng ra ngoài để thảo luận hay ra lệnh mới thấy chân rời khỏi kiệu, trên tay luôn phất quạt che nửa khuôn mặt. Ai ai cũng bàn tán công nhận rằng, hoàng phi của bọn họ quả thật rất thần bí, dù cho trước đây đã nghe danh từ lúc nàng còn là nữ hoàng Ai Cập, nhưng đến bây giờ bọn họ mới được chứng kiến.

Đêm nay, họ trú tại một dịch quán ngay gần biên giới Hạ Ai Cập, chỉ cần rạng sáng ngày mai, có thể thuận lợi nhập cung.

Trời trăng thanh mát, giữa khuya rồi và Asisu lại mất ngủ. Chuyện nàng không thể nghỉ ngơi thế này đã kéo dài rất lâu, những mối lo ngại và suy nghĩ cứ như sợi dây thắt chặt tim nàng không chịu buông, không biết nút thắt ở đâu, và chắc cũng chẳng có để mà gỡ. Asisu cũng bắt đầu hình thành thói quen đi dạo ban đêm, hay đứng ngắm trăng bên hiên cửa. Vậy nên nàng chỉ lẳng lặng ghé mình bên cửa sổ, lưng và đầu tựa vào khung, , nhìn hướng lên ánh trăng êm dịu đang ru ngủ cả nhân loại này.

Mẫu hậu, người có đang từ trên cao nhìn xuống con không? Con làm vậy là đúng hay sai? Vận mệnh của con đúng là nghiệt ngã, con chịu đựng, rồi lại chịu đựng. Con cứ luôn đặt câu hỏi tại sao, nhưng lần nào con cũng không tìm thấy được câu trả lời. Con bây giờ đã lấy lại được Hạ Ai Cập, vậy mà, con không hề biết tiếp theo con nên làm gì cho phải. Con từ bé đến lớn toàn là cầu nguyện, hậu cung, bài học tranh đấu chính trị, nhưng tất cả chỉ quy về một câu phải ủng hộ hoàng đế, con chưa từng một lần bước chân ra khỏi thế giới chật hẹp đó, con không biết thế nào để xây dựng đội quân hùng mạnh, con không biết thế nào là rèn luyện vũ khí, con chỉ biết cày cấy gieo trồng qua sách vở, con chưa từng làm, con chẳng có kinh nghiệm, chính sách canh tác là gì? Cải thiện là làm cái chi? Còn kia nữa, vấn đề thương buôn rắc rối. Có rất nhiều, rất nhiều....Nhưng nếu...nếu mà con không can thiệp, chắc chắn Babylon sẽ lại nhúng tay vào, Hạ Ai Cập bây giờ tuy vẫn do con cai quản, nhưng lại lệ thuộc vào trong tay hoàng đế Babylon. Con thật bất tài, phải không mẫu hậu? Con sẽ không bỏ cuộc, con sẽ học dần dần, con sẽ cố gắng gấp đôi, không, là gấp ba lần, nếu còn không được, con sẽ cố gắng gấp mười hay gấp vạn lần, kể cả khi vượt quá giới hạn của con.

Con không có trốn chạy đâu, mẫu hậu !

Mẫu hậu, ngày xưa, mẫu hậu lấy ở đâu ra sức mạnh để chịu đựng, Người có thể nói cho con biết được không? Con cũng muốn có sức mạnh giống người, để chấp nhận mọi thứ ! Đôi khi con ước gì năm đó mẫu hậu sinh ra con là một nam nhi mạnh mẽ, thì có lẽ con cũng sẽ không yếu đuối hay rơi lệ như bây giờ, hay cũng không bị tình cảm siết đến nghẹt thở như bây giờ.

Mẫu hậu, nếu người được chọn lại, người có chọn phụ vương nữa không....

Những cơn gió thổi miên man không ngừng nghỉ, hút mình lướt qua trên mái tóc đen tuyền và gương mặt buồn bã của Asisu, giống như bàn tay người mẹ đang vuốt ve con gái mình. Nàng nhắm mắt lại để hưởng thụ nó cách trọn vẹn, ánh sáng hiền hoà rọi tỏ xuống người Asisu khiến nàng trở nên vô cùng thuần khiết như giọt sương. Nàng khẽ mỉm cười.

Mẫu hậu, Người đây rồi ! Người vẫn luôn ở đây !

Từ đằng xa, tại một góc bên ngoài dịch quán, dưới một gốc cây lớn, một chàng trai say đắm nhìn nàng. nhìn rồi ghi khắc trong tim.

-------------

Trong khi đó, tại Thượng Ai Cập đang tiềm tàng một hiểm hoạ lớn lao cùng những hứa hẹn về trận chiến khốc liệt nhất từ trước đến nay.

Bạn đang đọc Đối Mặt - Asisu của FiaNguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.