Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời hứa của Ragashu

Phiên bản Dịch · 4661 chữ

_Asisu...Asi..su...Asisu.

_Mẫu hậu, người đang gọi con phải không? Mẫu hậu, người đang ở đâu?

_Công chúa của ta...

_Phụ hoàng, là phụ hoàng đang gọi con? Người ở đâu?

Đây là một dòng sông...Có phải là sông Nile chăng? Khói trắng có mặt khắp nơi, nó ôm ấp và bao phủ lấy dòng nước xanh biếc này. Hai bên bờ là hoa màu trổ sinh màu mỡ và tươi tốt, một vài viên sỏi rải rác có những hình thù kì lạ. Ánh sáng mặt trời có khả năng xuyên thấu được đến đây, nó đem theo tất cả sự dịu dàng trong tia nắng, đủ để cho người ta phân định được cảnh vật, nhưng không đủ để sưởi ấm và chiếu tỏa mọi thứ.

Asisu quay mình tìm kiếm khắp nơi, và không có dấu hiệu gì cho thấy có sự sống tồn tại ở đây. Nhưng rõ ràng có âm thanh trầm bổng cuả mẫu hậu và phụ vương đang gọi nàng. Đeo trên mình một nét mặt hoang mang, nàng vừa bước đi trong sự lo âu, vừa chuyển mình qua lại, dáo dác ngóng chờ. Nàng cố gắng giương mắt lên, mong biết được một dấu hiệu gì đó, cho dù màn sương đang hạn chế năng lực của nhãn cầu.

_Asisu...Đừng đi vào vết xe đổ của ta...đừng chịu đựng...

_Mẫu hậu, con gái ở đây, người đang ở đâu?

_Con đừng như ta...Con phải mạnh mẽ lên, vì chính bản thân con.

_Mẫu hậu con muốn gặp người, người rốt cuộc đang ở nơi nào?

Nhưng không gian trở nên yên tĩnh cách kì lạ. Tiếng róc rách của nước phát ra phía đâu đó trước nàng, dù cảm nhận rất gần, mà bước rất lâu vẫn không thể tới. Những bước chân chạm vào dòng chảy gây nên âm thanh tí tách vui tai.

_Không được, Asisu, con hãy bảo vệ Ai Cập.

_Phụ hoàng, người đang ở đâu? Người ở cùng với mẫu hậu có phải không?

_Hãy tha thứ...

Khi mà Asisu chưa kịp nói tiếp, thì một đàn cá con rất đông, không biết từ đâu bơi đến. Đừng nhìn vào vẻ bề ngoài yếu ớt của chúng mà đánh giá, chúng chia làm hai tốp lớn, quấn lấy chân Asisu và kéo nàng ngày một xa khỏi nơi nàng muốn hướng đến. Lực bu bám và đẩy rất mạnh, khiến nàng không thể trụ vững thêm một phút giây nào.

_Không....KHÔNG...Mẫu hậu, Phụ vương.

----------------

Asisu mở mắt thật lớn, nhưng không nhìn thấy dòng sông đâu, chỉ nhận ra phía trên mình là tấm màn gấm hoàng gia và mùi trầm hương phảng phất xộc vào mũi. Nàng thở nhẹ nhàng, thì ra chỉ là mơ...Mơ mà rất giống thật.

Nhận ra điều kì lạ, nàng không ngừng thắc mắc. Tại sao nàng lại ở đây, chuyện gì đã xảy ra, nàng còn nhớ mình đang ở trong sơn động...Asisu chẳng thể nghĩ điều gì tiếp theo khi mà cổ họng khô cháy, cùng mồ hôi thấm đều trên mặt. Nàng khẽ xoay cổ qua bên phải để tìm kiếm ai đó đến giúp mình, liền ngay lập tức nhận ra mọi thứ quá đỗi quen thuộc. Là hậu cung Babylon.

Tấm rèm mỏng kim sa và nhiều vật điêu khắc dát vàng quen thuộc. Tuy nhiên, có điều làm nàng ngạc nhiên cả thảy : Ragashu đang ngồi phê duyệt tấu chương, với một mớ văn kiện đất nung chồng chất trên bàn.

_Nàng tỉnh rồi.

_Thiếp kh..khát.

_Chờ ta một lát. Người đâu !

Không đầy mấy giây sau, Ari mừng rỡ đi vào phòng với chén nước trên tay. Ragashu vô cùng cẩn thận, thấm bông qua lớp nước, chấm lên đôi môi nứt nẻ cho Asisu, sau đó mới nhẹ nhàng đút nước cho nàng. Những dòng chảy mát lạnh xoa dịu phế quản, khiến Asisu như lấy lại được sinh khí.

_Có thấy khá hơn chưa?

Asisu mỉm cười dịu dàng, gật đầu từ tốn. Tuy nhiên, chỉ ba phút kế tiếp, một chén thuốc bổ nâu sậm, còn nghi ngút khói được đưa vào. Ragashu lại từng muỗng, từng muỗng mớm cho nàng. Dù thuốc có đắng cách mấy, cũng chẳng đắng được bằng những gì nàng trải qua. Asisu ngoan ngoãn uống xong, lại chui vào chăn nghỉ ngơi, Ragashu vỗ về vài cái, rồi tiếp tục công việc của mình.

_Nàng có muốn gặp hoàng đế Menfuisu hay hoàng phi Carol không?

_Không cần đâu bệ hạ, thiếp chưa muốn đối diện với bọn họ.

_Được rồi, nàng mau nhanh chóng khỏe lại, mai mốt ta dẫn nàng đi dạo khắp kinh thành.

_Thần thiếp sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, bệ hạ đừng quá lo lắng.

Asisu đã quá mệt mỏi để suy nghĩ đến nhiều thứ. Mặc kệ trong đầu nàng đang tồn tại hàng trăm câu hỏi : làm cách nào Ragashu lại tìm được nàng? Rồi hắn có nhìn thấy cảnh nàng với Menfuisu bên nhau mà tức giận nàng cứu em trai, phá hỏng kế hoạch của hắn không? Menfuisu bây giờ như thế nào? Trận chiến hôm đó ra sao rồi?...Nếu như Ragashu đã không hỏi, thì nàng cũng không cần bận tâm. Hiện tại nàng chỉ muốn ngủ, chuyện về sau, đợi khi khỏe lên hãy tính.

Ragashu nhìn vị hoàng phi của mình chìm sâu vào giấc mộng, mới thở dài, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ban đầu, cưới Asisu về, chỉ là nước cờ lớn trong kế hoạch đánh chiếm Ai Cập. Đúng vậy, lợi dụng nỗi đau của người khác, mang về món lợi lớn cho mình, luôn là điều làm hắn thích thú. Khi nàng biết hắn lừa dối nàng, giữ lại mạng sống cho Carol, hắn vẫn chẳng quan tâm cảm xúc của nàng. Không giam nàng vào lãnh cung, chẳng phải vì yêu thương gì, chỉ là một bước đi lấy lòng nàng. Dù gì binh quyền vẫn nằm trong tay thuộc hạ nữ hoàng Ai Cập, vậy nên nếu hắn còn muốn thôn tính Ai Cập, thì Asisu vẫn còn giữ vị trí quan trọng. Sống bên cạnh nhau trong một thời gian dài, dần dà hắn thay đổi suy nghĩ và tâm tư của mình.

Ragashu trở nên hâm mộ Menfuisu. Từ bé, ngoại trừ thân mẫu đã qua đời ra, chẳng có một ai bên cạnh hắn thật lòng, không vì lợi dụng, cũng vì mưu hại. Kể cả phụ nữ lẫn quân thần, dù là bần hàn hay quý tộc, đều như nhau. Tất cả chỉ là dối trá, xu nịnh, bám víu chức quyền, hắn không hề tin tưởng một ai. Vậy mà Menfuisu, lại có một cô gái quyền cao chức trọng bên cạnh, chấp nhận hy sinh bản thân, vì người đó mà làm ra bao nhiêu chuyện, bất kể việc đó là độc ác hay lương thiện. Hắn ước ao được một lần, có ai đó yêu thương mình cách vô điều kiện như vậy, vì hắn mà đi ám hại người khác, vì hắn mà rơi lệ, vì hắn mà cố gắng níu giữ. Menfuisu thật hạnh phúc, nhưng lại chẳng biết trân trọng điều đó. Chẳng phải vì yêu quá nhiều, nên mới làm ra nhiều chuyện kinh thiên động địa chỉ để được ở bên người đó sao?

Tình cảm luôn là thứ xa xỉ với hoàng đế.

Chưa từng có ai đối với hắn như vậy, cũng chưa từng gặp cô gái nào yêu sâu đậm và chân thành như Asisu. Người ác tâm vì mưu mô quyền chức, hắn đã thấy rất nhiều, những vị phi tần tranh sủng, chẳng phải vì cái ngôi hoàng phi và nhiều vàng bạc châu báu sao, nhưng người trở nên độc địa, hận thù chỉ vì yêu một người, chỉ vì muốn níu giữ, chỉ vì muốn mình còn có cơ hội yêu người đó, là lần đầu tiên hắn biết.

Carol ư? Hắn chắc chắn cô ta chẳng yêu tên hoàng đế Ai Cập ngốc nghếch kia cho bằng Asisu, cô ta chẳng níu kéo Menfuisu, cô ta chẳng quan tâm đến việc mình ở bên cạnh Menfuisu, thay vào đó là lần tự tử cùng sự ham chơi đi khắp nơi của mình, cô ta không biết hận, mà có hận, mới chứng tỏ có yêu. Đôi lúc hắn nghĩ, cô ta có khi nào muốn nhắm đến cái ghế hoàng phi, chứ không phải địa vị trong lòng người mình yêu chăng? Cũng rất có thể cô ta có yêu đấy, chỉ là do bản tính cô ta quá ngây thơ và ngu ngốc thôi.

Không phải hắn cổ vũ hay khoái trá một cô gái làm điều ác, nhưng đối với Asisu, đó là tất cả những gì cô ấy phải làm để tồn tại trong hậu cung. Chẳng một ai biết đối phương nghĩ gì, đặc biệt lại là một địch thủ của mình. Ai biết được người kia thật lòng, hay chỉ giả dối môi miệng. Hơn nữa, những gì của mình, mình phải tự mình giữ lấy. Môi trường rèn luyện tính cách con người, hồi còn bé, hắn cũng thẳng thắn, chẳng có tính toán mưu mô gì, rất ghê tởm những chuyện giết người. Nhưng hắn hiện tại, cũng phải mưu mô, tính toán, đa nghi, giết người. Hắn và Asisu có một điểm chung, sợ người ta hại mình, vậy nên mình phải ra tay trước.

Carol lớn lên có lẽ trong vị thế tiếp xúc nhiều người, cuộc sống tươi vui nhộn nhịp nên tính cách cũng năng động hơn, tâm tư hướng bên ngoài. Asisu sống trong cung, còn được người ta gọi là nữ hoàng bí ẩn, tuân thủ các quy tắc chán ngắt, cuộc sống tẻ nhạt, hằng năm chỉ quanh quẩn mấy chỗ thần điện và gặp rất ít người, thì tính cách tất nhiên lạnh lùng, ít nói, sống tâm hướng vào trong.

Menfuisu và hắn quá khác biệt, không biết có phải do tư tưởng, hoàn cảnh hay tuổi tác. Menfuisu nhỏ tuổi hơn hắn, lớn lên có chị bảo bọc, trẻ con nóng nảy, hoàng đế Ai Cập thích một cô vợ có thể cùng mình xông pha, hoạt bát, giỏi giang việc bên ngoài, chỗ dựa về vật chất. Nhưng còn hắn, Ragashu chỉ yêu một cô vợ biết vun đắp cho mái ấm gia đình, luôn là chỗ dựa tinh thần cho hắn.

Tại sao người Asisu yêu không phải là hắn, nếu như vậy, hắn sẽ hạnh phúc biết bao. Nhất là, hắn sẽ không để vụt mất thứ tình cảm quý báu hiếm có này. Có thể nào, Asisu yêu hắn một lần, thì hắn cũng sẽ thấy bản thân mình không quá tội nghiệp như vậy không, hắn cũng muốn được yêu thương...

Khởi đầu chỉ là ước ao...Nhưng hắn theo dõi Asisu, từng bước từng bước một...Cho đến một lúc...

Hắn yêu nàng thật lòng !

Ragashu vốn biết rõ trái tim nàng mãi mãi không thể yêu một ai khác, nên khi thấy nàng trong hang động cùng Menfuisu, hắn đau lòng thì có đấy, nhưng chẳng bận tâm đến chuyện trách cứ nàng, chỉ lo cho sức khỏe, vốn vết thương cũ của nàng, còn chưa hết hoàn toàn. May mắn là không có nhiều người đi chung, và Ari nhanh trí xử lí, nên hắn không cần lo lắng cái danh dự hão huyền, luôn là tảng đá nặng trên vai các vị hoàng đế.

Nhưng riêng Menfuisu, hắn sẽ xử lí thật tốt. Ngay sau khi phía Menfuisu được ai đó dắt đi chạy trốn, thì Ormi cũng vừa hay bắt được Carol cùng tên cận vệ Hitaito đang ẩn nấp trong một ngôi nhà hoang ngay góc khuất. Dù bề mặt liên minh với Hitaito nhưng làm sao toàn tâm toàn ý giúp đỡ, để chúng nẫng tay trên được. Không thể làm khác đi, đây là đạo lí ứng xử, vì ai mà biết được, tâm tư của vị vua kia với Babylon như thế nào, đề phòng trước vẫn hơn.

Vết thương của tên Izumin kia lại tái phát, giống như thần linh cho hắn con đường đi trải rộng bằng phẳng, một chiêu đánh lạc hướng cho Izumin chạy đi hướng khác tìm kiếm, phái thêm vài thủ hạ quèn bên Babylon đi theo cho tên đó không nghi ngờ. Phía tên cận vệ kia, chỉ cần cho hiểu lầm lính Ai Cập đã cướp lại hoàng phi của họ là được.

Đương nhiên, bắt được Carol, thì ép bọn lính Ai Cập đầu hàng là chuyện dễ nhất trên đời. Rút kinh nghiệm về tháp Babel lần trước, hắn nhốt tất cả vào một nhà lao bí mật với đầy rẫy cơ quan. Sau này có thêm Menfuisu bổ sung vào chỗ đó. Dĩ nhiên, vẫn cho hắn trị thương, đủ để sống, vì lúc này, hoàng đế Ai Cập chưa thể chết được.

---------------

Khi mặt trời chịu ló dạng trên cao, hơi ấm đang xua tan dần cái lạnh về đêm. Hôm nay đã là ngày thứ hai, sau lần Asisu tỉnh lại, sức khỏe tốt lên rất nhiều. Ragashu muốn đưa nàng đi dạo quan khắp kinh thành, bản thân nàng cũng muốn đi thăm thú đây đó để thoát khỏi căn phòng ngột ngạt này. Đây cũng là lần đầu tiên Asisu chịu đi nhìn ngắm một nơi ngoài hoàng cung, từ lúc sang Babylon đến nay. Bọn họ cải trang thành những quan nhân, xuất cung, ngồi trên ngựa để quan sát, Asisu và Ragashu dĩ nhiên đi chung, Asisu còn chưa bình phục hoàn toàn, nên ngồi trong lòng hắn, binh lính theo hộ vệ toàn thiện chiến, cải trang thương nhân hay hành khất rải đều theo xa xa.

Kinh thành Babylon nhộn nhịp chẳng kém gì ở Ai Cập. Asisu cho rằng là thế, bởi vì nàng chưa bao giờ được ra khỏi hoàng cung Ai Cập mà chạy lung tung như thế này, từ bế đến lớn, nếu không từ điện thờ về tẩm cung, thì chỉ là từ tẩm cung đến chính điện, người dân hầu như không biết mặt nàng, họ chỉ kháo nhau vị nữ hoàng này thật thần bí, chưa bao giờ ra khỏi cung, cho nên nàng chỉ có thể so sánh những gì diễn ra ở đây với một Ai Cập được tưởng tượng trong trí óc của nàng. Thực ra không phải nàng muốn giam mình hay tỏ vẻ kì bí, mà do những buổi cầu nguyện, bài học công chúa, hoàng phi, sau này còn có thêm các công việc quản lí hậu cung từ lúc nhị phi tần mất, nàng chẳng còn thời gian cho riêng mình, đừng kể đến việc muốn đi đâu đó. Lần đi xa nhất...có lẽ là chuyến đi sang Babylon cho lễ cưới, nàng cũng đi một mạch đến hoàng cung, không có tâm trí ghé ngang đâu đó hay ghi nhận cảnh dọc đường.

Họ đang đi qua một khu chợ phiên được mở từ lúc tờ mờ sáng, chắc có lẽ nhiều người ở đây đã thức từ sớm, lại còn vất vả mời chào bán buôn. Nàng có thể thấy được giọt mồ hôi chảy đầm đìa trên gương mặt một ngừoi phụ nữ bán cá, tại gian hàng bên trái. Nhưng kì lạ, bà ta nhanh chóng quẹt mồ hôi đi, tiếp tục nỗ lực công việc mà không hề than phiền một câu. Chưa đầy một phút, nàng thấy có một đứa bé chừng năm tuổi, chạy đến ôm bà ta, rồi bà ta đưa cho nó một gói đồ ăn nhỏ, trông có vẻ chẳng ngon lành gì, vậy mà cả hai đều cười tít mắt. Ra là vậy, chịu mọi cực khổ vì đứa con...

Đi được thêm một đoạn, nàng nhìn về gian hàng bán các loại trang sức. Chúng rất khác với Ai Cập, chính xác chỉ là những thứ khác với trong cung Ai Cập thôi, chứ người dân thì nàng không dám chắc. Hoạ tiết trên vòng tay tinh sảo, sắc nét hơn rất nhiều, tuy nhiên chúng làm từ vật liệu thô sơ hơn ở Ai Cập. Những trang sức hồi môn của nàng làm toàn bằng vàng và kích cỡ cực kì dày, đúng vậy, vàng biểu trưng cho quyền lực, nhan sắc và uy thế, lượng vàng càng nhiều, càng chứng tỏ được bản thân ngừoi sở hữu, không một ai ở quê hương nàng không thích vàng nhất. Ở đây cũng có loại làm từ vàng, nhưng dát mỏng lét, nhìn vòng tay mong manh, phỏng theo những bông hoa, rực rỡ, khiến nàng muốn nâng niu, gìn giữ nó.

Ở phía cuối góc đường, lúc họ chuẩn bị rẽ sang con đường khác để tiếp tục chuyến đi, Asisu nhìn xuyên qua một ô cửa sổ của một căn nhà gần đó. Họ có lẽ đã mở để gió mát có thể chiếu cố bên trong ngôi nhà. Nàng thấy một cô vợ trẻ giúp một chàng trai, mà nàng đoán là chống cô ấy, chỉnh trang lại y phục rồi đưa gói đồ ăn cho người này, cả hai đều hiện nét hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt. Rồi chàng trai nhanh chóng rời đi, cô gái đó lại dắt tay một cậu bé con tung tăng đi đâu đấy. Bât giác Asisu cười thật dịu dàng, trước khi mẫu hậu mất và nảy sinh tình cảm với Menfuisu, đó từng là ước mơ của nàng. Những tháng ngày bình yên...

Lúc còn bé, nàng vốn rất ngưỡng mộ tình yêu của phụ vương và mẫu hậu. Vậy nên hy vọng mình cũng gặp được một người yêu thương mình, nhưng nàng không thích lên ngôi hoàng phi như mẫu hậu, quá nhiều vất vả, công việc, rồi nhiều thứ gò bó, nàng chỉ cần cưới một quý tộc yêu nàng, sau đó về Hạ Ai Cập sinh sống, không bon chen vương vị. Nhưng cuộc sống đâu như ý muốn, mọi thứ đã thay đổi, cả sự thật về tình cảm mẫu hậu và phụ vương cũng bị phơi bày.

Nhìn hoàng phi của mình mỉm cười ngọt ngào trong lòng, Ragashu thấy rất thoải mái, hắn tiếp tục giữ im lặng không nói gì suốt chặng đường đi. Đi qua chợ, là đến một khu đông đúc người qua lại khác, nơi đây có một chỗ bói toán, cúng kiếng vô cùng linh nghiệm. Ngừoi dân cổ xưa vô cùng tin vào tín ngưỡng, thần linh, bên Ai Cập có tư tế, bên Babylon và các nước lân cận (người Sumer, Assyria, Ur...) đối với ngừoi dân bình thường có thầy mo, hay các thầy phù thuỷ, họ dùng vu thuật đế kết nối loài người với thần linh. Asisu từng là đại tư tế Ai Cập, văn hoá khác Babylon, thế nên cũng có chút chán ghét, nhưng nàng bây giờ không có quyền hơn Ragashu, nên đành miễn cưỡng chấp nhận. Chỗ này vô cùng thần bí, Những tiếng chuông leng keng cùng tiếng lục lạc vang lên, hoà trộn với nhau dẫn lối người đi như ma quỷ dẫn đường. Mùi nhang khói cùng than nồng len lỏi khắp nơi. Họ chỉ đi qua mà không ghé vào.

Ở phía xa xa có mấy đứa nhóc tụ tập học viết chữ trên nên đất ẩm, đi qua một vài ngôi nhà có bà lão ngước lên trời cầu nguyện gì đấy với thần linh. Còn có một vài người rất lạ, không phải dân Babylon, mà theo Ragashu nói đó là người Do Thái, còn sống xót sau "cuộc lưu đày Babylon" từ rất lâu rồi, cũng chỉ còn một vài hộ, nên hắn chẳng muốn làm khó họ.

Các kiến trúc nhà cửa cũng rất độc đáo. Khiến Asisu đi hết ngạc nhiên này, đến ngạc nhiên nọ

Ở Ai Cập do vị trí địa lí, nên họ xây được những công trình hùng vĩ như kim tự tháp( nổi tiếng của Khufu..), mộ tầng, đền thờ thần Amen (dài phía đông dài ước chừng 128m, cột cao từ 14-16m, vòng bốn năm ngừoi đàn ông ôm..)...Còn bên Babylon không có những khối đá lớn và chắc, vì vậy kiến trúc của họ nhỏ gọn hơn và chủ yếu đi vào chi tiết, những hoạ tiết khắc vô cùng tinh sảo, vườn treo Babylon, Tháp Babel (dữ liệu chưa hoàn tất, nhưng thấp hơn và không lớn bằng kim tự tháp), cột Hammurabi (bộ luật đầu tiên trên thế giới, khắc trên cây cột, từ thời vua Hammurabi II, trên chóp có điêu khắc mặt vua) chỉ tập trung đi vào độ vững và cách trang trí.

Ragashu bất chợt nhớ đến điều gì đó, nên cúi mặt thì thầm với Asisu :" Đi đến một nơi này, ta cho nàng coi thứ rất thú vị. Nói rồi hắn thúc ngựa đi thong thả, xoay ngược hướng, đi về phía gần hoàng cung. Asisu cứ vậy thả lỏng mình, không hồi hộp cũng chẳng chờ đợi gì.

Khi đến nơi, nàng thấy khung cảnh trước mắt rất quen thuộc. Nhưng mà làm thế nào... Tháp Babel đã được tu sửa lại và dựng lên cao vút, còn chắc chắn vững chãi hơn trước.

(Theo lịch sử, tháp Babel ban đầu không được hoàn thiện hết, mãi về sau mới có một vị vua trùng tu và củng cố nó, nhưng vẫn không thể hoàn hảo. Cuối cùng, bị phá huỷ khi quân Ba Tư đến xâm chiếm)

_Nàng thấy không nữ hoàng của ta...

_ Làm cách nào mà...

_Carol chỉ phá huỷ được một nửa thôi, còn phần móng kiến cố nhất trông có vẻ đã sụp đổ, nhưng vẫn còn đứng trụ vững. Ta chỉ nhờ một người mới phụ trách xây dựng lại, dĩ nhiên đâu thể mời ngừoi đã ra thiên cổ đội mồ giúp ta xây lại được. Ta không thể phí hoàng công sức của các bậc tiên đế, nên cho dựng lại. Ta đã giấu mọi người, cho cách li chỗ này...

Asisu lặng ngừoi nhìn toà tháp đang cao ngất kia. Bọn họ đi xem một vòng, Ragashu lại chậm rãi nói từng lời như để Asisu thấm vào tim :

_Asisu, nàng xem, nếu chúng ta ví tình yêu như toà tháp Babel đó thì sao nhỉ. Tình yêu sụp đổ một lần vì một người, chúng ta bị tổn thương, trái tim vụn vỡ như đóng đổ nát đó, chúng ta liền nghĩ chúng ta không còn yêu được nữa. Nhưng mà khi có một người khác, kiên trì xây đắp, sửa chữa lại, thì toà tháp liền vững, đẹp hơn trước, cũng giống như nếu nàng học được cách yêu ngừoi khác, thì trái tim nàng cũng sẽ lành lại, thậm chí còn ấm áp hơn trước. Còn nếu như chỉ chăm chăm khóc thương cho những gì đã mất, đổi lại vẫn chỉ là đau thương.

_Nhưng mà...

_Ta biết, mọi thứ đều cần có thời gian. Ngay cả việc ta sửa lại tháp Babel cũng cần có thời gian, bù đắp trái tim, cũng cần đến nó. Thời gian hay lắm, nó giúp chúng ta rất nhiều đấy.

_Làm sao thiếp có thể, chúng ta đau phải vật vô tri.

_Nàng chưa thử làm sao biết không được. Nếu ta không dám thử, thì làm sao có tháp Babel được chữa lại tốt đẹp như hôm nay ta dắt nàng đến. Nàng chưa học cách quên, sao biết mình không thể quên. Nàng chưa từng nghĩ sẽ không yêu tên hoàng đế Ai Cập đó nữa, nên làm sao mà hết yêu được.

_....

Asisu không trả lời. Đúng là nàng chưa một lần nghĩ, mình sẽ không còn Menfuisu trong trái tim nữa, nàng tự mặc định bản thân lúc nào cũng phải có Menfuisu trong lòng. Ragashu lại tiếp tục :

_Ta sẽ giúp nàng trả thù Ai Cập, chiếm lĩnh Ai Cập. Ta hứa với nàng, lời hưá danh dự.

_Asisu, trong vòng hai năm, chúng ta dành để trả thù, những năm tháng còn lại, chúng ta dành để yêu nhau, có được không?

_Bệ hạ...

Asisu bật dậy, xoay người nhìn sâu vào đôi mắt đang rung động kia, ngoài hai thuộc hạ thân tín của nàng ra, dĩ nhiên không tính vì họ là nô bộc, chịu sự ràng buộc với chủ nhân. Như vậy, chỉ còn một mình Ragashu là đứng lên bảo vệ nàng. Một hồi lâu sau, Asisu mới thốt lên nhẹ nhàng :

_Thần thiếp sẽ...sẽ..thử một lần...

Ragashu mỉm cười, trước khi thúc ngựa quay về chính điện, hắn còn hỏi Asisu một câu :

_Nàng đã muốn gặp lại hoàng đế Ai Cập chưa.

_Thiếp nghĩ đã đến lúc rồi, nhưng thiếp muốn gặp Carol trước.

_Được, ta sắp xếp ngay cho nàng.

-------------

Chuyên mục giải đáp thắc mắc của Fia

Về các số liệu trong chap, Fia tham khảo trong cuốn "Lịch sử văn hoá thế giới", do nhà xuất bản Tổng Hợp và nhà xuất bản Văn Hoá hợp tác sản xuất, bìa sách màu đỏ. Vì là sách Fia kiếm được trong thư viện trường, nên Fia khá tin tưởng. Nếu các số liệu trên có sai xót, hoặc Fia tìm được các tài liệu cập nhật mới hơn, Fia sẽ sửa chữa và update ngay tức thì cho các bạn.

Cho bạn Pearbunny : Đầu tiên, cám ơn bạn đã quan tâm và theo dõi tình tiết truyện. Còn về tình tiết, mình ở đây muốn nói đến trước đó Men vốn có tình cảm với Asisu, nhưng khi Carol vừa đến, chống đối lại Men, làm cho Men có cảm giác muốn chinh phục, hám của lạ, thích thú với cái mới mà dần quên đi những gì tốt đẹp trong quá khứ với Asisu. Cá tính bốc đồng của Men làm cho hắn phạm sai lầm, giống như hôn nhân ngày nay, người đàn ông có vợ rồi, hay chê vợ mình quê mùa, xấu xí, lạc hậu, chỉ biết quanh quẩn trong nhà so sánh với những cô gái trẻ đẹp thông minh bên ngoài, quên đi sự hy sinh của vợ, ngoại tình, đánh vợ, li dị, rồi hối hận. Men nghĩ mình yêu Carol, rồi vì yêu Carol chưa bao lâu đã cưới, chưa hiểu nhau trọn vẹn. Cuộc sống hôn nhân dĩ nhiên có cãi nhau, bất đồng ý kiến, nhưng ngày nào cũng như thế thì quả là dễ rạn nứt. Ban đầu Men và Carol có lẽ mới cười nên thấy vui vẻ, càng về sau càng lộ ra nhiều mặt không hợp nhau. Lúc này, Men mới nghiệm ra về vấn đề ai mới là ngừoi phụ nữ quan trọng của mình. Chap trước nhắc lại về quá khứ, kỷ niệm đẹp của hai người, khiến cho Men bồi hồi, xao xuyến trong tình cảm, chứ không phải đùng cái từ Carol quay qua Asisu. Trước các chap khác, có đoạn Fia ghi Men nghi ngờ cái thai Carol, chứng tỏ trước đó Men đã dao động, đã bị lời nói của Asisu tác động, nhưng vì thể diện với Asisu nên trước mặt vẫn bài xích nàng thôi, không muốn bị cười nhạo khi phản bội nàng ấy để cưới một cô vợ tệ.

Vì đây là truyện cổ đại, nên mình hạn chế dử dụng từ hiện đại như hôn nhân này nọ. Có lẽ vậy mình diễn đạt ý chưa được tốt lắm, mong bn thông cảm.

_Cám ơn các độc giả trung thành đã luôn ủng hộ tạo động lực cho Fia.

Bạn đang đọc Đối Mặt - Asisu của FiaNguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.