Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Tu

Tiểu thuyết gốc · 1022 chữ

Dậy dạy thằng lười.

Ông lây lây thân thể của Thiên rồi tiếp tục công việc câu cá của mình.

  A cháu ngủ bao lâu rồi thúc thúc?

Hắn mở mắc quể oải ngồi dậy,

tay chống dưới đát đứng dậy bước lại ngồi kế bên ông.

  Cháu ngủ khoảng một canh giờ rồi, mà sau này đừng gọi ta là thúc thúc nữa gọi ta là Lôi lão người ta thường gọi là Lôi tôn.

Lôi lão ngạo nghễ nói, lão có là lôi linh căng, lôi linh căng là linh căng biến dị người sở hữu linh căng biến dị chỉ có thể có một linh căng cho dù dùng vật gì để tạo ra thêm một linh căng nữa cũng vô dụng có khi bị phản phệ mà mất mạng.

    Vâng Lôi lão.

Hắn cười đáp lại, hắn cũng không nói gì nữa mà ngôi kế bên xem Lôi lão câu cá, vì lúc còn địa cầu Lôi lão thường dẫn hai anh em đi câu cá nên hắn biết khi Lôi lão đang câu thì không được làm phiền.Thời gian trôi qua hắn cơ hồ mí mắc muốn sụp xuống luôn rồi mà không có con cá nào cắn câu, hắn thắc mắc hỏi:

    Lôi lão sao không có con cá nào hết vậy.

Thiên, đây cũng là một cách tu luyên, tu luyện sự kiên nhẫn, không nên gấp gáp, dục tốc bất đạt, tu luyên tinh thần, cố gấn hòa nhập vào thiên nhiên cảm nhận từng cơn gió dòng nước, cây cỏ.

Lôi lão vừa nói xong thì cái phao nó dực dực.

  Thiên, nếu muốn cho con môi căn câu thì phải đợi cho nó hoàng toàn vào bẩy, kiên nhẫn và dứt khoát.

Lôi lão dựt mạnh cây cần câu, qua nhiên là một con cá.

    Thiên, thấy chưa cái gì cũng phải nhẫn nại chậm mà chất, cũng giống như tu luyện không nên nóng vội từng bước từng bước.

Hắn ngồi nghe Lôi lão giảng mà hắn có một loại cảm giác rất lạ, hắn nhắm mặc lại ngồi đó, hắn thấy mình xuất hiện một loại cảm giác không nói nên lời từng hình ảnh không biết từ đâu ùa vào đầu hắn.

  Không ..không thể tin được, Thiên ...Thiên nó vậy mà lỉnh ngộ, đứa bé này tư chất nghịch thiên mà không biết tương lai làm ra oanh động hơn mình không nữa.

Lôi lão trừng mắc không thể tin được mà nghĩ trong lòng, năm đó lão cũng là lần đầu tiên linh ngộ ra lôi linh căng, linh căng biến dị chỉ có thể lỉnh ngộ chứ không dùng cách thức tỉnh.

Thời gian trôi qua hắn ngồi vậy cũng hơn một canh giờ rồi, hắn từ từ mở mắc trong mắc tinh quang bắng ra, miển cười nhìn Lôi lão.

    Thiên , sao cháu lỉnh ngộ được gì?

Hắn không trả lời mà đưa tay ra một luồn sáng xuất hiện từ từ hình thành một thanh kiếm khí dài 1 m 40.

    Cái này....

Lôi lão hít mắc nhìn vào cây kiếm khi, nó làm cho lão một loại không được tự nhiên, nhưng cũng có chúc thoải mái.

    Nó được gọi là kiếm khí, thứ cháu lỉnh ngộ gọi là kiếm tu..

Cái gì! kiếm ... kiếm tu hả?

Lôi lão giật thoát mình đứng dậy cây cần câu cũng buôn ra rớt xuống hồ.

      Vâng...

Hắn có chúc bất ngờ về hành động của Lôi lão, hắn từ khi quen biết với Lôi lão đây là lần đầu tiên thấy lão thất thố như vậy.

      Nghịch thiên, không ngờ là một kiếm tu.

Lão lẩm bẩm.

        Không ngờ một bước tiến vào linh sĩ tam giai.

Lôi lão thấy thế nào ạ?

Hắn đứng dậy múa kiếm vừa hỏi Lôi lão.

        Thiên, cháu quá nghịch thiên haizz ta không ngờ mình lại có thể thấy được kiếm tu hàng thật giá thật, nhưng cháu chớ đắc ý núi cao còn có núi cao hơn, hiểu chứ.

Lôi lão nghiêm túc, trên khuôn mặc già nưa mang theo nụ cười ấm áp, làm hắn thấy cảm động và ấm lòng.Từ lúc cha mẹ mất, lôi lão là người đầu tiên quan tâm và mang lại hơi ấm cho hắn, hắn không biết từ khi nào mà mình lại xem lão là người thân của minh.

      Vâng Lôi lão cháu sẽ không phụ lòng kỳ vọng vủa người, mà Lôi lão à cháu ...cháu có thể xin một cây kiếm không ạ.

Hắn cúi đầu nói nhỏ, hắn cảm thấy xấu hổ vì mình không giúp gì được cho lão mà ngược lại lão giúp mình rất rất nhiều, giờ còn xin đồ nữa nói sao không ngại.

      Đứa trẻ ngốc, Thiên cháu muốn gì ta cũng có thể cho chau ta là người không có gia đinh người thân, ta chỉ có cháu nên không cần ngại mai mốt muốn gì ta cũng sẽ cho cháu, cứ việt nói, một thanh kiếm phải không, a để ta coi a có rồi.

Lôi lão từ đâu lôi ra một thanh kiếm màu đỏ dài 1m5 ngang bằng một bàn tai hắn.

    Đây nó gọi là Huyết Kiếm là địa cấp trung giai linh khi, ta lấy được trong một thượng cổ di tích.

Linh khí rất hiếm cơ hồ chỉ có ở trong các tông môn hay hoàng thất nó là chỉ có linh giả mới dùng được còn tu sĩ bình thường thì không vì tu sĩ không có linh lực mà là chân khí, Linh khí chia làm 4 phẩm chất:

Hoàng, Huyền, Địa, Thiên.

Mỗi phẩm chất chia làm: sơ giai, trung giai, hậu giai và siêu giai.

    Thiên, cháu đã ở trong đây cũng đã 3 canh giờ rồi cũng nên ra, đây là công pháp huyền phẩm tên là Nhất Tịch quyết.

Lôi lão lại lấy ra thêm một cuốn công pháp đưa cho hắn rồi hắn biến mất tại chỗ.

  tối rảnh ra thêm 1 chương mông các đạo hữu ủng hộ yi với ạ.

cầu cmt

thanh

iu

Bạn đang đọc Độc Tôn Kiếm Đế sáng tác bởi Yêunghi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yêunghi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.