Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 983 chữ

-Ca ca

-Tiểu đệ

Cùng lúc đó hai âm thanh vui mừng vang lên, người xuất hiện là Lăng Linh muội muội và Lăng Mệnh ca ca hắn, Lăng Mệnh còn tốt còn Lăng Linh thì nhàu vào ngực Thiên dụi dụi hai mắc nàng đỏ ửng chứng tỏ nàng khóc rất nhiều.

-Ca ca huynh có bị thương không, có đâu chỗ nào không ?

Lăng Linh hốt hoảng hỏi dồn dập, còn Thiên vừa ấm áp vừa buồn cười, khẻ miểm cười vuốt đầu nhỏ của nàng nói:

-Huynh không sao, coi kia lớn rồi imà còn khóc nữa.

Thiên ân cần lây tay lao đi nước mắc động lại, hành động của Thiên làm cho gương mặc nàng đỏ lên nhưng lại cảm thấy hạnh phúc và hưởng thụ.

-Ca ca lâu ngày không gập huynh, nhìn huynh trong tuấn tú ra nha.

Thiên cười nói, Lăng Mệnh mặc dù là con của chính thê nhưng không vì xuất thân thấp hèn mà ghét bỏ Thiên, lúc Thiên còn được xưng là thiên tài của Lăng gia thì quang hệ giữa hai người rất tốt mà khi Thiên bị đứt kinh mạch thì Lăng Mệnh càn ân cần hơn không ngừng cầu gia tộc ban thiên tài địa bảo để cải thiện kinh mạch, nhưng đều vô vọng, vì vậy chỉ có thể chê chở Thiên sau lưng minh.

Lăng Mệnh miểm cười nói.

-Ha ha tiểu đệ lâu ngày không gập, không ngờ dẻo miệng gốm nhỉ.

-Hemm

Lăng Tử Phong ho nhẹ một tiếng đưa mắc nhìn Lăng Thiên.

-Đai ca một hồi huynh đệ ta uống vài chén.

Thiên cười nói, Lăng Mệnh cũng biết ý nói:

-Tốt

Sau đó Lăng Mệnh kéo Lăng Linh qua một bên.

-Con không có chuyện gì là tốt, à ta giới thiệu đây là Ninh Khinh Bình là gia chủ Ninh gia và phu nhân ngài ấy.

Lăng Tử Phong giới thiệu, làm Thiên nhíu mày, cha của Ninh Khinh Tuyết, rồi Thiên cười lạnh thừa biết mục đích của Ninh Khinh Binh, tới Lăng gia làm gì, nhưng ngoài mặc thì Thiên không hề thây đổi đây không phải là lúc vạch mặc, chờ thời cơ thích hộp làm một kích trí mạng, Thiên không quang tâm người con gái Ninh Khinh Tuyết kia, dù nàng không có lỗi gì nhưng hắn không phải là "Lăng Thiên", Thiên chỉ có một người phụ nữ duy nhất là Mộc Linh.

-Tiểu bối Lăng Thiên gập qua Ninh gia chủ, phu nhân.

Thiên khẻ cười, chấp tay chào hỏi, trong lòng buồn cười, một người tương đương độ kiếp mà lại khép nép với nguyên anh cưu giai.

Ninh Khinh Binh có vẻ hài lòng với thái độ đối với mình, gật đầu cười nói:

-Tốt, tốt, tốt, haha không ngờ 9 năm không gập mà Thiên nhi cao lớn, tuấn tú ra.

Ninh Khinh Bình nói tốt 3 tiếng rồi cười lớn, tấm tất cười nói nói không ngừng kể chuyên xưa, trong lòng Thiên kinh bỉ, nhưng vẫn kiên nhẫn nói vài câu với lão.

Phu nhân tên là Hoàng Yến, bà không nói là đẹp nhưng có thân hình bóc lưa, chưa nói sự thiên hạ chưa loạn mà ăn mặc thiếu vãi, người nhìn ngươi mê.

Bà hỏi:

-Chào hiền chất, ta tự giới thiệu tên ta là Hoàng Yên, mẹ của Ninh Khinh Tuyết.

Thiên như không nhận ra sự bất thường của bà, nói:

-Vâng.

Rồi hắn lảm đạm uống trà, như không ngờ hắn nói vậy, khuôn mặc bà thoáng mất tự nhiên, trong lòng nghi hoặc đáng lẻ hắn sẽ bắt chuyện với mình, bà cố tình ăn mặc như vậy mục đích là thâm dò hắn nhưng có vẻ không ăn thua gì.

Hàng huyên được một chúc thì Hoàng Yến thấy không được khỏe nên Ninh Khinh Bình và bà cáo từ về trước, hắn cũng không ở lại sinh phép về Ngoại viện nghĩ ngơi.

-Lão công, huynh thấy Lăng Thiên thế nào ?

Đi về gian phòng, Hoàng Yên nũng nịu hỏi:

-Rất không bình thường !

Ninh Khinh Binh nói giộng khẳn định, rồi ra nét đâm chiu. Ông không tài nào nhìn thấu Lăng Thiên, chưa nói ồng còn cảm thấy áp lực khi mình đứng trước mặc hắn, có lẻ nào....Không, không. Ông chợt liên tưởng tới điều gì đó rồi lắc lắc phủ nhận. Chắc mình đa nghi.

....

Thiên đi thẳng tới ngoại viện phòng của mình, quang sát thấy không có ai thì đống cửa phòng lại, ngồi khoanh chân liền tiến vào trạng thái tu luyện, vì tu vi tăng quá nhanh nên hắn có phần không thích ứng được nên phải cũng cố tu vi cho vững, nếu chỉ dữa nào hệ thống không thì không ổn, hắn cũng không muốn ảnh hưởng tới thành quả sau này của mình.

Thoáng thời gian trôi qua, Thiên từ từ mở mắc, sát định mình không có vấn đề gì thì mới thở ra một hơi, lòng thầm than từ nhỏ tới lớn hắn chưa bao giờ mệt mỏi nhơ khi xuyên qua đây , hắn nhớ em hắn.

-Mình giờ cũng coi là một cường giả rồi, chắc phải hỏi lôi lão tung tích của Tuyết nhi, tên là Lăng Tuyết.

Thiên sực nhớ tới hẹn đại ca uông mấy chén, dù hông phải thật là “Lăng Thiên” nhưng hắn cũng bị thứ tình cảm của người đại ca này cảm động. Hắn thây một bộ đồ màu trắng, tốc thì dài Thiên không quen để tốc dài thế là hắn lấy một đoản đao ra cắt bớt tốc, Thiên để mái dài séo qua bên phải trong tuấn tu hơn nhiều. Vì không quen khu nội viện nẻn hắn dùng thần thức thâm dò vị trí đại ca rồi sải bước đi.

Bạn đang đọc Độc Tôn Kiếm Đế sáng tác bởi Yêunghi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yêunghi
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.