Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ninh Gia Kinh Đô

Tiểu thuyết gốc · 1084 chữ

Thiên vì mới tiếp nhận sức mạnh nên không kiểm soát được mà phát ra sức mạnh của mình nên đã kinh động đến các lão quái vật trong tông môn.

Thiên Nguyên Tông.

Dưới mật thất.

Có 3 người, hai nam một nữ, một nam nhìn trung niên nhưng tuổi thì không biết đã bao nhiêu nói.

-Sức mạnh thật lớn, phải chăn bọn hắn đã hành động.

-Cái này thì phải điều tra, nhưng ta không cho là như thế vì nó chỉ hiện lên chưa tới một nháy mắc đã biến mất và không có sát khí, nếu là bọn chúng thì sát khí rất nặng nên ra đoán là lão quái vật nào đó xuất thế.

Người nam còn lại thì gia nua, tốc tay bạc trắng nhưng nét mặc nghiêm nghị tạo cho người khác áp lực.

Nữ tử duy nhất gật đầu tỏ vẻ đồng ý kiến nói.

-Chưa kể tới uy áp của sức mạnh vừa rồi làm cho ta cảm nhận được uy hiếp từ nó, e răng người này trên cả ta, có thể ngàng ngữa tới đại sư huynh.

Sắc mặc nữ tử ngương trọng nói, nàng vô cùng xinh đẹp, hai mắt màu xanh, tóc thì đỏ như máu, điện nước đầy đủ, cập chân dài thon thả, nàng lại ăn mặc làm cho bất cứ người nào cũng sịt máu mũi, một thân màu trắng lộ ra cập chân dài thon thả, khe thần bí mê ngươi (e đừng nghĩ bậy nha, k bít j hết á).

-À ùm Vũ Mai này...tâm y ta chắc nàng cũng hiểu...nên..cho nên...

Người trung niên hướng nữ nhân gọi Vũ Mai nói, mặc đỏ bừng, miệng khô khóc, chứng tỏ hắn đã muốt nước miến khô cả rồi.

Nữ tử gọi Vũ Mại chỉ cười, làm cho lão giã cấp tốc nói.

-Ta nhớ ra ta đang nghiên cứu tuyệt học nên ta cáo từ

-Ta cũng vậy, cáo từ.

Rồi 2 nam nhân như nhà có tang mà cấm đầu chạy về chỗ của mình.

...

Cũng lần lược những môn phái nhỏ bàn tàn, suy đoán các kiểu nhưng họ đâu biết rằng người mà bọn họ nói là tiền bối, lão quái vật này nọ lại là cậu thanh niên chưa tới 20 tuổi, nếu họ biết thôi rồi có nước đập đầu vào gói chết oách đi cho xong.

....

Thiên cũng biết mình thất thố nên kiệp ẩm đi khí tức của mình.

-Hô quy hiểm thật, hên là mình nhanh tay không thì phiền phức rồi.

Nói rồi hắn một đường lao thẳng về Trấn Tứ Xuyên, nói thì dài nhưng không tới mười hơi thở là hắn tới trước cửa trấn, do sự việt diễn ra nên giờ Trấn tứ xuyên được cảnh mật cẩn thận.

Hai thủ vệ định chặn đường hắn hỏi nhưng chợt khựng người lại, cung kính nói:

-Lăng thiếu gia.

Thoáng cái một người được coi là phế vật nhất lăng gia cũng như Trấn tứ xuyên bị ức hiếp lăng nhục đủ kiểu giờ thì cung kính nên Thiên cảm thấy không quen, tức cười, quả nhiên chỉ có thực lực, địa vị mới được tôn trọng đúng là đời.

Nếu mình không có hệ thống, liệu mình sẽ ra sao Thiên tự nói với mình.

-Ê đó có phải là Lăng Thiên của Lăng gia?

-Haha đúng, đó chính là thiếu gia nhà ta.

Một người hộ vệ Lăng gia kiêu ngạo ưỡng ngực cười lớn nói.

Ai cũng đưa ánh mắc hâm mộ về hộ vệ Lăng gia.

-Thiếu gia, gia chủ và tam chưỡng lão có dặn khi thấy thiêu gia kêu thuộc hạ dẫn ngài đi gập ạ.

Sao đo liền chạy tới bên Thiên cung kính nói.

-Ùm, dẫn đường.

Thiên cũng không muốn làm khó một hộ vệ nên đi một chuyến cũng không mất gì, mặc gì mình cũng không tổn thất gì.

Hộ vệ mườn gỡ vội nói.

-Mời ngài.

Sao đó hướng Lăng gia đi.

-Lần này Lăng gia hốt được vàng rồi.

-Đúng đấy, đã Lăng Tử Thanh và Lăng Thiên Mệnh được xưng là kì tài có một giờ lại xuất hiện thêm một Lăng Thiên.

-Phải chi gia tộc ta cũng có mấy ngươi như thế.

Lần lược bàn tán càn soi nổi.

Cũng nhờ vậy mà Điểm hối đối của Thiên Tăng lên không ngừng.

-Đinh: chức ngừng kí chỉ nhận 100 điểm.

-Đinh: chức ngừng kí chỉ nhận 100 điểm.

-Đinh: chức ngừng kí chỉ nhận 100 điểm.

....

Liên tiếp âm thanh thông báo vang lên, Thiên thì vui vẻ khi giờ mình được coi là giàu có.

Không tốn nhiều thời gia để đến Lăng gia, trước cửa Lăng gia một người đã đứng trước cửa miểm cười, Thiên dùng thần thức quét qua thì không cảm thấy gì không ổn nên yên tâm.

Tu tiên gia khi đạt tới Nguyên Anh kì thì đã tu luyện được thần thức, mỗi cấp độ điều có sự khác nhau rất lớn nên khi thiên dùng thần thức thì người đó có nguyên anh cửu giai đi nữa cũng khó phát giác được, với nơi này còn không có một nguyên anh cữu giai thì Thiên sợ gì nên tảng ra hết mọi ngóc ngách Lăng gia.

-Kì quái sao có cảm giác gị nhìn nhỉ ?

Dưới mật thất vang lên âm thanh già nua.

Dùng thần thức thâm dò hắn không khỏi cảm tháng Lăng gia qua nhiên không đơn giản. Nhưng chỉ đối với các gia tộc khác còn đối với Thiên giờ thì không đáng là gì.

-Thiếu gia, đó là người của Ninh gia ở kinh đô.

Hộ vệ biết Thiên muốn nói gì chủ động trả lời.

-Ninh gia ?

Thiên mờ mịch hỏi.

-Gia tộc có liên quang gì tới Ninh gia?

-Haizz, cái này....tiểu nhân không dám nói.

Hộ vệ áp úng nói, có vẻ biết hộ vệ sợ điều gì nên Thiên nói:

-Cứ nói đi.

Hộ vệ hít xâu một hơi nói:

-Có lẽ thiếu gia đã quên, ngài và đại tiểu thư Ninh gia có hôn ước....

-Ngừng.

Hộ vệ đan nói bị Thiên cắt lời thì im bật, hắn biết việt này là nguyên nhân của tất cả sự việt mà thiếu gia không tu luyên được.

Giờ Thiên đâu đầu dữ dội, từ xâu thẩm trong ý thức của hắn hiện lên cảnh tượng của 10 năm trước.

Bạn đang đọc Độc Tôn Kiếm Đế sáng tác bởi Yêunghi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yêunghi
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.