Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Thần Bí

Tiểu thuyết gốc · 988 chữ

Hắn cười cười rồi đứng lến, không biết sao vào lúc này hắn chợt cảm thấy có thứ gì đó vô cùng vô cùng nguy hiểm đang đến gần, hắn giờ có chút hoảng rồi.

    Này hệ thống ngươi có cảm nhận được không ?

Được. Một luồng ki rất rất mạnh đang tiếng tới, người này khí tức rất mạnh nhưng không tu luyện phương phápcủa thế giới này.

Giộng hệ thống cũng có chúc lạnh dần, Lăng Thiên tính hỏi tiếp nhứng sắc mặt bổng dưng đại biến, không nghĩ gì nhiều hắn lao ra ngoài Lăng gia chạy một mạch ra trấn Tứ Xuyên, Tuyết Nhi có chúc mộng cô không hiểu chuyện gì đang sảy ra, tốc độ đó chợt cô biến sắc vì cái tốc độ đó quá nhanh, nhanh đến mức cô không nhìn theo, phải biết dùcảnh giới cócao tới đâu đi nữa chỉ cần không trên trúc cơ thì cô có thể theo kiệp nhưng cô lại không thể theo kiệp tốc độ của vị thiếu gia này, nói cách khác tốc độ này đã ở mức trúc cơ thậm chí còn hơn, cô nhìn thoáng qua tay mình không biết từ lúc nào mà bị xước nguyên một đường.

Thoáng cái hắn đã ra tới trước cửa trấn, nới đó xuất hiện một thứ giống như tàu vũ trụ hắn thường thấy trên tuvi. Nhưng bây giờ không quang trọng cái tàu vũ trụ này thứ hắn nhìn là luồng ki phát ra từ đỉnh của con tàu, hắn không tu luyện ki nhưng hắn có hệ thống nên có thể mượn nhờ nó.

  Ngươi nói nơi này có thứ ta đang cần sao?

Dạ phải, theo như ngài nói thì nó ở trên mảnh đại lục này.

Người đứng trên đỉnh của con tàu không nói gì nữa mà nhìn xuống phía dưới, đột nhiên mắc hắn lóe lên tia sáng nhìn vào ngọn núi cách đấy không xa và BÙM, ngọn núi phát ra một tiếng nổ thật lớn, khối bụi mù mịt, khi khối bụi tan hết thì mọi người nhìn mà há hóc mồn ra, ngọn núi lớn nhất của trấn Tứ Xuyên cứ thế biến mất, mọi người đều không thể tin được những đứa trẻ thì bị tiếng nổ làm cho hoảng sợ mà khóc lên, ba nhà Lăng gia, Trần gia , Trương gia , gia chủ vừa sợ vừa giận họ giận vì ngọn núi đó là mảnh đất kím cơm còn sợ vì sợ thực lực của người đứng trên đỉnh của con tàu. Loại thực lực này quá kinh khủng, họ chỉ là những nguyên anh nhất giai thôi, còn người nọ it nhất là nguyên anh cửu giai thậm chỉ còn hơn.

    Các ngươi nghe đây ta không có thời gian nói nhảm với các ngươi ta cho các ngươi hai con đừng thứ nhất thuần phục thứ hai....CHẾTTTT.

Dư âm của chữ CHẾT vang vọng khấp không gian và cùng lúc đó một lực uy ấp không biết từ đâu xuất hiện đề lên từng người một.

  Nguy rồi kí chủ hắn đang dùng là đế uy, nếu hắn mà dùng lâu hơn tí nữa thì cơ thể của kí chủ không chịu nổi đâu.

Tiếng hệ thống vang bên tai Lăng Thiên, hắn lúc này sắc mặc trắng bệp, gân tay nổi khấp nơi trong người hắn máu soi sùng sục giống như có thứ gì đó đang muốn chui ra từ cổ hộng hắn vậy,

phụppp

Hắn phung ra một ngụng máu hai chân hắn bủng rủng không còn sức để đứng đầu gói hắn sặp đụng đất thì hắn cố dùng chúc sức để đứng lên.

  Không, ta không thể quỳ, không quỳ....

Hắn gầm thét trong đầu, trong khi nhưng người còn lại ngoại trừ 3 gia chủ của 3 đại gia tộc chỉ sắc mặc có chút tái nhợt, ngương trọng nhìn lên đỉnh của con tàu.

      Ô.

Bổng người đứng trên đỉnh con tàu Ô lên một tiếng ngạc nhiên, chớp mắc hắn biến mất tại trên đỉnh con tàu và ngay tức khắc đứng đới điện Lăng Thiên 10 trượng.

Nhanh, quá Nhanh.

Đây là từ những người ở đây đều nghĩ trong đâu, người nọ đứng đấy không nói gì chỉ nhìn hắn.

    Các hạ...Áaa

Gia chủ Trần gia chưa nói hết câu thì cả người bay ra ngoài.

    Ta cho ngươi nói chuyện sao.

Người nọ lạnh giộng quát, làm cho mọi ngươi tim đập nhanh.

    Ngươi tên gì ?

Ngươi nọ khẻ nói, mọi người ngạc nhiên nhìn vào Lăng Thiên.

Lăng Thiên cũng một phen kinh ngạc nhưng hắn không có thời gian để kinh ngạc vì hắn bổng cảm nhận một luồng uy áp còn kinh khủng hơn hồi nảy.

      Lăng Thiên.

Hắn miệng run run khẻ nói, khi hắn nous thì luồng uy áp tự biến mất.

      Lăng Hạo là gì của ngươi ?

Lăng Hạo

Mọi người đều ngạc nhiên nhất là ngươi của Lăng gia vì Lăng Hạo là tổ tông của Lăng gia nhưng đã biến mất cách đây 100 năm rồi.

        Tổ tông.

Lăng Thiên lại mở miệng vì không còn uy áp nữa nên người hắn nhẹ cả ra.

        Ha ha không hổ là con cháu của hắn tốt hộ sinh khả úy.

Những lời của người này chứng tỏ có quen biết với Lăng Hạo, mọi người lại há hóc mồn.

      Coi ngươi các ngươi may mắn.

Để lại lời nói người ấy biến mất và xuất hiện lại vị trí củ.

      Đi.

Con tàu biến mất, mọi người không hiểu chuyện gì đang sảy ra nhưng chắc một điều là do Lăng Thiên.

Lăng Thiên cũng không chống được nữa sấp ngã xuống đất thì một bàn tay của nữ tử ôm hắn rồi biến mất không thấy đâu.

Mọi người thì mặc ai náy đều mộng.

Bạn đang đọc Độc Tôn Kiếm Đế sáng tác bởi Yêunghi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yêunghi
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.