Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa Ra Là Duyên Phận?

Tiểu thuyết gốc · 1554 chữ

Cúc Nghiên Dương thức dậy đã là bốn giờ chiều, trước mắt cô là trần nhà quen thuộc, sắc trời ngoài kia thông báo rằng cô đã mất đi hai tiết học quý báu. Cô thở dài, lấy ta nhẹ sờ lên gò má, nó đã đỡ sưng hơn rất nhiều nhưng vẫn còn cảm giác hơi tê. Cúc Nghiên Dương thán phục người đã "tặng" nó cho cô, cái tát ấy phải chứa nhiều sự tức giận lắm! Cửa phòng bật mở, Cúc Nghiên Dương không ngạc nhiên mấy:

- Cậu chăm sóc tớ từ sáng đến giờ sao?

Lương Gia Thy cẩn thận bưng bát cháo nóng bước vào, bên cạnh là túi chườm đá, người cô vẫn còn nguyên bộ đồ ban sáng, hẳn là lo lắng lắm. Lương Gia Thy bề ngoài rắn rỏi, bộc trực, thẳng thắn bao nhiều thì bên trong lại mềm yếu, mỏng manh bấy nhiêu. Cúc Nghiên Dương từng bao lần thấy cô lấy ảnh bạn trai cũ ra rồi nức nở cả đêm mặc dù anh ta không xứng đáng để cô phải làm khổ mình như vậy. Cúc Nghiên Dương có ngỏ lời khuyên, những lúc ấy cô chỉ dối lòng:" Tớ khóc vì bản thân mình đã quá ngốc, tự chôn mình xuống mồ!". Vào cái đêm say rượu, Cúc Nghiên Dương vừa bước vào nhà đã nghe Lương Gia Thy sướt mướt:" Tiểu Dương, anh ấy vừa gọi cho tớ, bảo tớ đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khỏe. Đợi khi nào anh ấy tốt nghiệp sẽ đưa tớ đi du lịch, sau đó còn có màn cầu hôn...". Cúc Nghiên Dương không đáp lại, người ta khi say quả thực sẽ trở về bộ dạng "thật", rượu vào lời ra, những gì chất nặng trong lòng cứ thế tuôn ra không gì có thể phanh lại.

- Tiểu Thy, tình yêu, khổ đến thế sao?

- Sao cơ?

- Không, không có gì, tớ chỉ đang thắc mắc, yêu đương mệt mỏi đến vậy, sao ai cũng đâm đầu vào!

Lương Gia Thy đoán ra được cô đang nghĩ đến chuyện gì, thoáng trầm mặt. Nhưng chỉ năm giây sau, cô thu nó lại, để lộ ra nụ cười tinh nghịch vẫn dùng nó đối diện với mọi người hằng ngày. Quan sát thấy Cúc Nghiên Dương còn đang đắm mình vào dòng cảm xúc, Lương Gia Thy búng vào trán cô một tiếng "Bóc":

- Ngẩn ngơ gì đấy? Há miệng ra, tớ đút cháo cho cậu.

- Tớ không phải con nít!- Cúc Nghiên Dương vừa nói vừa nâng người dậy, đưa tay đỡ bát cháo nhưng Lương Gia Thy đã nhanh hơn một bước, đẩy cái bát ra xa, giọng bông đùa:

- Cậu là con nít, là trẻ em ngây thơ chưa biết yêu đương là gì!

- Lương Gia Thy!!!

Cả hai cười phá lên, một đôi mắt khác đang âm thầm quan sát họ từ khung cửa sổ bị nắng chiều rọi vào, phản chiếu lên bầu trời rộng lớn, giống như ánh sáng của tình bạn giữa Cúc Nghiên Dương và Lương Gia Thy vậy, ấm áp và chói chang.

Buổi tối trời đổ mưa, hạt mưa to và nặng trĩu, đây là dấu hiệu của một cơn mưa dai dẳng. Lương Gia Thy đang tắm, Cúc Nghiên Dương nhanh chóng ra ban công lấy đồ vào, không thì ngày mai cô phải mặc đồ ngủ đến trường mất. Cúc Nghiên Dương rất thích mưa, những cơn mưa làm lòng cô dịu lại. Ngồi trên giường đắp chăn, khuấy nhẹ ly sữa nóng, khuấy lên những bản tình ca hàn gắn con người lại với nhau, ngửi được mùi đất ẩm ướt tanh nồng khiến cô biết mình còn tồn tại, còn được sống.

Trời mưa rất to, thoáng chốc con lộ bên dưới đã không còn bóng người, những chiếc ô tô tăng vận tốc, đèn xe chói lóa, cần gạt kính chắn làm việc không ngừng. Thình lình tiếng sấm khiến Cúc Nghiên Dương giật nảy mình, tim cô dựng đứng, gió lạnh lùa qua mái tóc, đậu lại sau gáy càng tăng cảm giác sợ hãi. Cô xoay lưng vội vào nhà, trong lúc đóng cửa, cô liếc thấy chiếc xe ô tô đen trông rất quen mắt đầu dưới nhà, nhưng bất chợt không thể nhớ ra mình đã gặp nó ở đâu. Cúc Nghiên Dương nghĩ rằng chủ xe cần giúp đỡ, khoác chiếc áo rồi nhẹ nhàng bước xuống. Thật không ngờ khuôn mặt cô nhìn thấy đầu tiên sau khi mở cửa là bạn gái Chương Hàn Vũ- Lưu Ái. Cô có ý định đuổi khách, đóng cửa nhưng Lưu Ái đã chặn lại:

- Trời mưa thế này, cô cứ thế đuổi tôi sao?

- Cô đến đây vì chuyện của Chương Hàn Vũ?- Cúc Nghiên Dương không muốn phí lời với loại người không biết phải trái này, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, mặc kệ giông gió đang táp vào người. Lưu Ái lập tức trở mặt, cô ta nhìn cô đầy khinh thường, Cúc Nghiên Dương biết thừa những lời sắp vọt ra cũng không mấy đẹp đẽ:

- Hai người có thật là xa lạ đến thế không? Cô biết rõ, người ở bên tôi, động vào là điều không thể! Cúc Nghiên Dương, cô biết điều thì tránh xa anh ấy ra, củ khoai tây sần sùi như cô không sánh được với dâu Tây trồng trong nhà kính là tôi đâu!

- Tôi không có hứng thú với đồ của cô. Cô là thiên kim của Lưu gia, quyền thế ngất trời, tôi có thể động sao?

Cúc Nghiên Dương cười lạnh, môi nhếch một cái, câu nói tưởng chừng là ca ngợi lại trở nên đầy châm biếm. Cô tiếp lời:

- Nếu không còn việc, mời Lưu Ái tiểu thư đi cho!

- Được thôi, chủ nhà không hoan nghênh, khách quý cũng không thể làm phiền.

Nói xong, Lưu Ái đỏng đảnh bước đi, dáng vẻ nghênh ngang như con thú săn mồi chiến thắng ấy khiến Cúc Nghiên Dương cảm thấy thật buồn cười. Cô nhớ ra rồi, đây là chiếc xe đưa đón Lưu Ái đến trường hằng ngày, nó hiệu gì nhỉ... Porsche thì phải. Có làm cả đời Cúc Nghiên Dương cũng không dám mơ tới.

Đúng lúc Lưu Ái mở cửa, kính xe ở ghế lái cũng hạ xuống để lộ mái tóc đen ướt sũng, một đôi mắt hổ phách và sống mũi cao vút. Một hình ảnh chợt lướt qua, nhanh như tia chớp, xẹt qua rồi biến mất nhưng cũng đủ để cô nhớ đó là ai. Cô giật mình, người đó có sức ảnh hưởng như vậy ư? Đôi mắt sau cửa kính híp lại, có vẻ như đang cười, cô đáp lại bằng một nụ cười chân thành, tưởng như đang cười với người đàn ông ấy.

- Đi thôi, anh.

Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi không lâu sau khuất vào làn mưa trắng xóa. Cô khép cửa, trở về phòng. Lương Gia Thy đã sấy khô tóc, thấy Cúc Nghiên Dương bước vào lập tức tra hỏi:

- Cậu ở đâu từ nãy giờ vậy?

- Tớ đi ngắm mưa, cậu đang tắm nên tớ không làm phiền. Tiểu Thy, tớ cần hỏi cậu một chuyện.

- Được.

Lương Gia Thy nhìn nét mặt bạn có vẻ nghiêm trọng, không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, chuẩn bị sẵn sàng tâm thế cho một cuộc chiến giật gân:

- Lưu Ái, ngoài bố mẹ còn có anh chị nào không? Ý tớ là ruột thịt.

- Cậu... chỉ muốn hỏi bấy nhiêu thôi?

- Đúng vậy! Cậu có biết không?

Lương Gia Thy thở phào, thì ra không có cuộc chiến nào cả. Cô bắt đầu phần trả lời:

- Lưu Ái, con gái của Chủ tịch tập đoàn môi giới Bất động sản Lưu Thường, đứng vị trí út trong nhà, ngoài ra còn có một anh trai là Lưu Thiên Hàm, giữ vị trí Giám đốc công ty chi nhánh do anh ta tự mở, công ty ấy cách trường chúng ta khoảng bốn dặm. Lưu Thiên Hàm rất có uy tín trong giới, anh ta không ăn bám gia đình như các công tử nhà giàu khác, những mối quan hệ đều do chính anh ta tạo nên, chả bù với đứa em gái phá hoại.

Cúc Nghiên Dương không trả lời Lương Gia Thy, cô nằm xuống giường, trùm kín chăn, miệng lẩm bẩm:" Thiên Hàm... Lưu Thiên Hàm."

- Tiểu Thy, cái người Lưu Thiên Hàm này, hẳn phải có nhiều phụ nữ lắm nhỉ?

- Cái này thì tớ không chắc, nhưng nghe nói, anh ta khi du học ở Úc có quen một người bạn gái, đã chia tay từ lúc anh ấy về nước, cũng được ba năm hơn rồi. Khoảng thời gian còn lại, Lưu Thiên Hàm không dính tới tin đồn tình ái nào cả. Sao thế?

Cúc Nghiên Dương lắc đầu, bảo rằng không có gì, chỉ có cô biết rằng, tim cô đang đập rất nhanh, loạn nhịp, cảm xúc lúc này không còn gì ngoài sung sướng. Cô được gặp lại anh rồi, anh ấy thật ra rất gần với cô! Cô thầm nghĩ, đây phải chăng là duyên phận?

Bạn đang đọc Độc Tình sáng tác bởi _athuu

Truyện Độc Tình tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _athuu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.