Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2155 chữ

Bấy giờ Diệu Thiện đứng dậy, Chân Như liền đưa anh vào trong phòng trong, Diệu Thiện bước vào thì thấy ngay có một thi hài người đang nằm trên giường, mặt người đó che bằng cái khăn màu đỏ, hai tay người ấy đeo bằng hai cái găng tay trắng, đặt cho xếp chồng lên trước bụng, hai chân cũng đi tất trắng, đặt cho duỗi thẳng ra, bên cánh tay trái của người ấy quấn băng trắng kín đến khuỷu tay. Bên cạnh người đó có một người đàn ông trung tuổi đang ngồi, người đàn ông đó ngồi ở thế quỳ, hai tay người đó hiện ra một xích pháp màu xanh, mắt thường không trông thấy được, đầu bên kia của xích pháp nối thẳng tới bài vị của Chầu Bà trong phủ Thượng Ngàn, được đặt ở góc trái của phòng, trông rất lạ kì. Ở trên đầu giường có dán hai lá bùa lạ, một đỏ một trắng. Diệu Thiện liếc mắt nhìn qua thật nhanh, đó là bùa giam Am Binh, có m Binh đang bị giam nhốt trong hai lá bùa đó, nhưng bùa ấy uy lực mạnh lắm, mắt pháp của Tiên Sinh không nhìn xuyên qua được, không biết là binh nào bị giam trong bùa.

Diệu Thiện tiến lại, anh ta liền quay lại nhìn, Diệu Thiện thấy đôi mắt anh ta buồn bã xa vắng, anh liền quay sang Chân Như, Chân Như nói:

- Đây là Huyền Đỉnh Tiên Sinh của Vu Sơn.

Diệu Thiện khấu đầu chào, hỏi:

- Tôi nghe danh đã lâu nay mới được gặp Tiên Sinh, cho hỏi vì sao lại bị xích thế kia?

Chân Như chẳng hiểu Diệu Thiện nói gì nhưng Đỉnh nghe qua là biết thật Tiên Sinh Diệu Thiện là người biết việc, đoạn nói:

- Tôi gây ra trọng tội, Mẫu lệnh cho các Cô giam tôi ở đây, giam m Binh ở kia.

Đoạn chỉ tay vào hai lá bùa dán ở đầu giường Hạ, rồi nói:

- Chuyện dài kể ra chưa tiện, nhưng tôi là bạn chẳng phải thù, xin Tiên Sinh bước lại xem cho Cửu Tổ đã rồi tôi thưa chuyện sau…

Huyền Đỉnh nhìn Diệu Thiện lăm lăm, Đỉnh đã cảm nhận được điều gì đó toát ra từ Diệu Thiện, anh ta đã đoán được Diệu Thiện là ai, anh cũng chẳng hỏi gì thêm cả, chỉ khẽ ngồi lui ra để Diệu Thiện ngồi xuống.

Bấy giờ Diệu Thiện mới ngồi xuống bên cạnh Hạ, đoạn nhìn Hạ chăm chú…

Nhìn vóc dáng người ấy thật gầy guộc làm sao…

Diệu Thiện khẽ thác tấm vải đỏ phủ mặt lên, đoạn lặng người ra….

Đúng là Hạ rồi…Là người bạn thân từ tấm bé của anh…Là người đã cùng anh vào sinh ra tử, là người suốt ba năm trời qua anh đã luôn tìm kiếm không ngừng…

Đúng là khuôn mặt này, khuôn mặt cương nghị nhiêm trang, khuôn mặt đẹp trai cứng cỏi, vóc dáng cao ráo khỏe khoắn ngày nào giờ đây đã gầy guộc nhưng những đường nét trên khuôn mặt ấy không hề thay đổi chút nào…

Đôi bờ môi của Hạ tím tái, nhăn nhúm, làn da trắng ởn ra, đôi mắt nhắm nghiền, vài lọn tóc rủ xuống lòa xòa trước trán, và tóc rụng xuống dưới giường rất nhiều…

Người bạn ngày nào bên anh mỗi ngày tới trường, người bạn ngày nào cùng anh trải qua bao ngày gian khó, người bạn ngày nào đã cùng anh đối mặt với hiểm nguy muôn trùng, đã vì anh mà từ bỏ tất cả cuộc sống bình thường…

Người ấy giờ đây đang nằm đây, nhưng chẳng còn nói cười, chẳng còn ý thức…

Diệu Thiện không kìm lòng được, quỳ xuống bên bạn, tay nắm chặt cánh tay đã lạnh cứng của bạn, cứ thế mà khóc…

Rồi có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, Diệu Thiện quay lại, là người đàn ông kia, anh ta nói:

- Tiên Sinh xem có cách gì cứu được Cửu Tổ không? Tôi hết cách rồi…

Diệu Thiện thở dài buồn bã, đầu gục lên xác người chết, chẳng nói gì cả…

Bàn tay kia cũng từ từ Hạ xuống khỏi vai anh mà buông thõng xuống đất…

Lại nói ở sông Kim Giang, khi Nguyệt Mẫu vừa đi khỏi, Ngọc Mẫu cũng thấy có điềm đáng nghi, quát thét lên tra hỏi tướng thần của Kim Giang, bấy giờ nói:

- Chúng bay giam hồn con Thanh Đồng ở đâu? Mang ngay lên đây cho ta! Mà chúng bay có can vào tội giết người của phủ Thượng Ngàn không? Nếu nói thật ra ta còn liệu cho, ta đã bênh chúng bay hết lời rồi mà tới khi Mẫu Thượng Ngàn hồi lại hồn cho nó, nó tố chúng bay dối trá thì ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn Nguyệt Mẩu.

Bấy giờ Thủy Thần ngần ngừ hồi lâu, đoạn sai Ảnh Dục và Kim Liên xuống dưới sông mang cái hũ nhốt hồn Cô Linh lên, thế rồi quỳ xuống mà thuật lại câu chuyện, không dám giấu diếm nữa.

Mẫu nghe xong chửi rủa um xùm cả lên, các quan các tướng quỳ rạp vuốt mặt chẳng kịp, chỉ đành cam chịu lắng nghe. Chửi chán rồi Mẫu trầm ngâm lặng ngắt hồi lâu chẳng nói gì cả, lúc sau mới thở dài mà nói:

- Rõ ràng chúng mày là chủ mưu, thế này thì mai lại phải muối mặt với chị Nguyệt. Thà chúng mày vô can mà Nguyệt Mẫu cứ muốn diệt thì tao cũng chẳng ngại mà đứng ra chở che cho, nhưng đàng này lại vậy…

Bấy giờ Mẫu lại vò đầu bứt tai nghĩ cách đối đáp với phủ Thượng Ngàn, các quan tướng hầu cận chẳng ai biết nói gì, cứ quỳ lặng ngắt thành hàng dài ở mặt sông mà chờ lệnh Mẫu…

Thế rồi đến tầm rạng sáng gà gáy, chợt có giông lốc đổ dài, tiếng sét nổ đì đùng từ xa, rồi theo gió mà đến có vô vàn vó ngựa, bên trên đầy những giáp sĩ, là thần binh thần tướng trên trời, thoáng chốc đã kéo tới phủ đầy mặt sông Kim Giang la liệt.

Ngọc Mẫu nheo mắt nhìn lại, có một người mặc áo thần chủ, dáng điệu uy nghi, râu dài tới thắt lưng, vai đeo cách diều, tay cầm kiếm báu, tay kia cầm bùa, đội mũ ô truy, mặt đỏ như gấc, người đó dẫn đầu đoàn binh tướng, hai bên người ấy tả hữu đều là các tướng, ai nấy dáng cọp mình hùm, gươm giáo sáng lòa, cưỡi mây đạp gió, người đó chính là thần chủ của Cao Gia, họ Cao tên Biền*, là người đất Bắc.

(*Cao Biền: tiết độ sứ nước Đại Việt dưới thời nhà Đường Lý, người này là thầy phù thủy giỏi, từng yểm ở sông Tô Lịch, sau chết đi được phong thần, bùa chú để ngàn năm vẫn không hư hao.)

Bấy giờ Mẫu đứng bật dậy khỏi án ngồi đầy kinh ngạc, các quan tướng cũng vội đứng dậy theo, thế rồi trừ Mẫu ra, còn lại cùng quỳ lạy Cao Biền, hô to:

- Kính chào thần chủ!

Cao Biền chắp hai tay đảnh lễ rồi nói:

- Kính lễ Thủy Mẫu, diễm phúc cho kẻ hèn được gặp Mẫu ở đây.

Ngọc Mẫu không thèm chào đáp lễ, hỏi thẳng luôn:

- Có việc gì mà thần chủ lặn lội từ phương Bắc xa xôi tới tận đây thế?

Cao Biền đáp:

- Tôi nghe tin báo có việc xấu ở sông Kim Giang nên tới đây xem thế nào?

Mẫu nghe thế thì trừng con mắt, liếc nhìn Thủy Thần Quy Ô, thần mới ấp úng đáp:

- Dạ thưa Mẹ con mời Cao Gia tới từ mấy hôm trước, sau khi đánh với phủ Sơn Trang, khi đó con chưa biết là Mẹ tới ạ. Dạ tại vì chuyện liên quan tới hai phủ, Mẹ và chỗ Nguyệt Mẫu lại có mối thân tình nên con sợ làm mẹ khó xử, do đó không định báo cho mẹ mà nhờ tới Cao Gia, mong Mẹ bỏ qua cho.

Ngọc Mẫu nghe thế thì mặt lạnh băng, không bày tỏ thái độ gì, đoạn quay sang Cao Biền, nói:

- Đa tạ thần chủ quan tâm tới. Ngọc tôi thay mặt tứ phủ đội ơn thần chủ đã có chiếu cố tới phương Nam, nhưng do các con tôi chưa biết việc mà lỡ làm phiền thần chủ, nay có tôi ở đây giải quyết rồi chẳng dám phiền tới thần chủ nữa.

Cao Biền nói:

- Thế nhưng bổn tọa từ xa lặn lội tới đây rồi, lại mang theo biết bao nhiêu con người, chẳng lẽ giờ cứ thế mà về cũng lấy làm ngại với binh sĩ lắm, thôi thì đàng nào cũng mất công, chi bằng ở lại cùng xem việc, có bề gì còn hỗ trợ, còn có người cho Mẫu tiện sai khiến.

Bấy giờ Mẫu tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra điềm đạm, nói:

- Chút việc cỏn con trong nhà, tôi ho một cái là êm chuyện, nào dám phiền tới người ngoài.

Hai chữ người ngoài Mẫu nói láy cho âm lên cao vút, nghe thực khó chịu, các tướng đi theo Cao Gia ai nấy đều thấy bất bình vì cách hành xử của Mẫu, nhưng Biền vẫn ung dung như không, chắp tay mà thưa:

- Thưa Thủy Mẫu, biết là như thế nhưng biền tôi nhận được tin báo từ quý sông thì mới tới chứ chẳng phải tự nhiên mà tới, nay tới nơi còn chưa kịp nghỉ bước chân Mẫu đã đuổi chúng tôi về, như thế sợ chưa hợp với lễ nghi.

Bấy giờ thì Mẫu bực mình ra mặt, chẳng thèm khách sáo nữa, đoạn chống tay ngang hông, hất hàm lên nói:

- Thế thì tôi mời ông xuống dưới đáy sông làm li trà cho thơm mồm, sau đó không có việc gì thì đi về!

Đoạn trỏ vào một tướng Kim Giang đang đứng gần đó, tướng này có đầu giống con tôm, thân giống con rùa, tay cầm đinh ba, là họ nhà tôm, Mẫu quát:

- Con tép riu kia, lại đây tao bảo. Nay ban ơn cho mày thay mặt Mẹ, tiếp đón Cao Gia cho chu đáo.

Tướng tôm sợ hãi ngây cả người ra chẳng biết cư xử ra sao.

Các quan tướng Thiên tướng của Cao Gia, cũng như các Cô Cậu Thủy Mẫu, các tướng thần của Kim Giang nghe Mẫu nói xong xôn xao cả lên, ai ai cũng hồi hộp lo lắng, cùng nhìn sang Cao Biền.

Bấy giờ Cô Chín thủy phủ và Chầu Tư Mạn Đà La cùng ghé lại sát bên Mẫu, nói nhỏ vào tai:

- Dạ thưa Mẹ, người ta là thần chủ phương Bắc, mẹ là Thánh Mẫu nước Nam, xin Mẹ giữ lễ nghĩa tý cho, chứ khó xử lắm ạ.

Mẫu nói oang oang lên:

- Đón tiếp như thế còn đòi hỏi gì nữa? Hay chúng mày thích đón thần chủ thế nào? Nếu muốn ăn thì chuẩn bị cho mâm cơm cúng mà ăn rồi về kẻo đường xa chết đói.

Các Cô xấu hổ quá không dám nói gì nữa, lủi hết ra sau.

Bấy giờ các tướng của Cao Biền nghe được đều phẫn nộ, ngay cả Cao Biền cũng thấy nóng mặt, giận dữ lặng ngắt người. Có một tướng ghé tai Cao Biền nói:

- Nó thực muốn làm nhục chủ nhân, nó muốn đánh nhau chăng? Không cho nó bài học thì thực nhục mặt Cao Gia!

Một tướng khác lại ghé tai kia nói nhỏ:

- Thưa thần chủ, tôi nghe nói trong các Thánh Mẫu nước Nam có một vị đầu óc…Không được bình thường lắm, hành động cũng hay càn rỡ, thôi thì đừng chấp, ta nên đi thì hơn, đỡ tránh được phiền lụy.

Cao Biền trầm tư giây lát, đợi cho cơn giận lắng xuống, đoạn chắp tay, mặt vẫn hằm hằm, nói gằn lên:

- Mẫu đã không tiếp vậy chúng tôi xin lui, hẹn sẽ có ngày quay lại viếng thăm Mẫu.

Mẫu khoát tay nói:

- Các vị đến lúc nào đích thân bổn cung sẽ ra đón khi đó, nhà còn bao việc, thứ cho không tiễn được.

Cao Biền thét lên:

- Đi!

Nói đoạn bay vút lên tầng không, nhăm hướng Bắc mà bay đi, Thiên binh Thiên tướng cũng kéo theo ùn ùn, thoáng cái đều đã tan hết.

Bấy giờ khách đi hết rồi, chợt Mẫu nghiến răng ken két, hai con mắt trợn trừng, liếc nhìn Thủy Thần. Thần sợ điếng cả người, vội quỳ phục ngay xuống…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.