Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2028 chữ

Nghe xong Diệu Thiện thở dài nói:

- Hóa ra là người mất trí, thảo nào không sớm tìm trở về chùa.

Đoạn quay sang Nhất Quang nói:

- Thưa sư huynh, có lẽ em phải đích thân đi tới Hà Nội mà đón Diệu Âm về thôi. Nếu không thì biết chừng nào cho nhớ lại mà được gặp nhau?

Nhất Quang nghe xong câu chuyện thì trong lòng không khỏi buồn rầu…

Quỷ Thần ở Kim Giang nói chẳng sai, quả nhiên phủ Sơn Trang đã giết Thủy Thần sông ấy, nếu vậy thì khó tránh được tai ương, nhưng tại sao Diệu Âm mất trí rồi mà lại còn dính vào việc như thế?

Nếu không phải vì Diệu Âm, thì tuyệt đối chẳng nên can dự vào chuyện này, nhưng Diệu Âm nay lại cùng với Cô Linh, nếu để kệ, thì xem như vứt bỏ mất người, sức Diệu Âm và Cô Linh sao mà đương lại nổi, trong khi giờ đây lại đang mất trí như thế, dùng được việc Phép Huyền hẳn là nhờ có các Quỷ hộ thân đó thôi… Sư nghĩ như thế, trong đầu lấy làm băn khoăn lắm…

Sư hỏi:

- Tại sao Diệu Âm lại dính vào truyện trục Vong này? Em ta đang mất trí, có kẻ nào ép buộc sai khiến nó chăng?

Lệ cúi đầu nói:

- Là do tôi có lời nhờ vả, Tiên Sinh Diệu Thiện nhờ tôi tìm anh ta nhưng khi tìm được, tôi lại nhờ vả anh ta giúp việc của em tôi, nên mới có chuyện như thế…

Sư thở hắt ra một tiếng….

Cũng chẳng trách vị nữ thí chủ này được, mạng sống người thân lâm vào nguy khốn, cô ta lại là người nhanh nhạy như thế có đời nào lại chịu để yên…

Chỉ là Diệu Âm…

Hắn mất trí mà bản tính anh hùng của hắn vẫn chẳng suy suyển chút nào…

Năm xưa cũng vì hắn quản chuyện của Diệu Thiện mà dẫn đến họa như bây giờ, nay hắn lại quản tới chuyện của một người xa lạ mà sắp phải đương đầu với cái họa lớn hơn nữa…Quỷ Thần Kim Giang đã cất công sai người tới tận đây mà báo tin thì đời nào bỏ qua cho chuyện này?

Bấy giờ Diệu Thiện thấy sư ngần ngừ hồi lâu không nói năng gì, liền hiểu ngay điều người đang suy nghĩ, Diệu Thiện liền bước ra, quỳ xuống trước mặt sư mà thưa:

- Thưa anh hai, người đầu tiên cô Lệ đây nhờ vả chính là em, chính em đã mang chuyện này tới để cầu cạnh chỗ em Linh, em Linh thoạt đầu không dám nhận việc, nhưng chính vì em nói lời nhân nghĩa mà em ấy theo, nay việc họa đã tới gần kề em Linh, nguyên nhân sâu xa của nó đều từ em mà ra cả, có lý nào em lại đứng ngoài mà nhìn? Chưa kể tới việc còn có cả Diệu Âm cũng cùng can dự thì lại càng chẳng thể làm ngơ, chẳng lẽ anh đã phai nhạt hết ân tình xưa? Chẳng lẽ anh không còn nghĩ tới suy tư của thầy ta sâu trong nơi mật thất? Chẳng lẽ anh đã quên đi đạo từ bi của người Sa Di? Anh là đức trụ trì, phải lo trăm công nghìn việc, đôi khi không phải việc gì cũng quản được, ấy thế cho nên việc chính pháp em chẳng dám nói, nhưng về điều nhân nghĩa trên đời, đạo lý huynh đệ đồng môn, có lý nào anh lại lạnh lùng mà quay đi hay sao? Xin hãy nghĩ cho rằng Cô Linh ở phủ Thượng Ngàn, về lý mà nói cùng thuộc về tứ phủ, chính ra còn có điều kiêng kị sâu xa hơn bên ta, ấy thế mà người nữ nhi chân yếu tay mềm cũng chỉ vì một chữ nghĩa của người Huyền Nhân mà chẳng ngại nhận việc, nói chi nay nơi ta ở là nơi thanh tịnh, yêu ma nào mà dám động tới đây? Ta là người tu theo đạo từ bi, xin nhớ cho rằng năm xưa thầy Đại Trí cũng vì một chữ “bi”, vì một chữ nghĩa mà cứu cho em, nên thầy mới thành ra như bây giờ, Hạ và thầy Huyền Ân cũng lại vì một chữ “nghĩa”, một chữ “nhân”, mà thành ra như bây giờ, những bậc đó, những vị đó có lý nào họ lại không am hiểu việc trời bằng ta? Có lý nào họ lại không suy xét được thiệt hơn như ta? Ấy vậy mà sao họ vẫn làm? Chẳng phải vì một chữ “đạo” hay sao? Gương người tiền nhân vẫn còn đó, xin anh chớ để em phải ngồi đây toàn lấy mạng mà day dứt, nếu Hạ có bề gì, thì em ôm một chữ “hận” suốt quãng đời còn lại.

Sư thở dài đứng dậy, ngồi xuống cạnh Diệu Thiện, nắm lấy tay em mà dìu đứng lên, chảy nước mắt mà nói:

- Em đừng nói nữa, việc như thế có lẽ nào ta lại không biết. Tấm chân tình của các em, đạo lâu bền của các em, thực xứng với danh hiệu Huyền Nhân, nếu là một thân ta, ta chết cũng nào có tiếc gì? Nhưng ta còn trọng trách giáo hội giao cho, ta còn liên quan tới an nguy của bao nhiêu con người , chẳng thể tùy tiện mà hành sự. Em có biết đến suy nghĩ của anh hai không? Nếu Hạ có bề gì em hận cả đời, vậy nếu em có bề gì, chữ “hận” đó ai mang? Có phải là anh hay không? Nay Hà Nội ở cách xa vô cùng, ấy vậy mà thần linh tìm tới tận đây mà mộng cho anh phải tránh không được can dự là em phải biết nguyên cớ của chuyện này, ở xa như thế, em có đi thì làm sao mà ta bảo vệ cho được? Em nên biết người Huyền Nhân có thể trừ trục tà ma cho người hoạn nạn, nhưng các bậc Thần Linh được mệnh trời kí thác mà ta chạm vào thì khác nào tự tìm lấy cái chết? Sức khỏe của em lại đang như thế, sao anh để em đi được, ngoài em ra, lại cũng không ai đảm đương được việc.

Diệu Thiện quyết không đứng lên, lại quỳ gục xuống mà nói:

- Xin anh chớ lo nghĩ nữa, em có Kinh Tâm đi bên cạnh, với tài lực và trí lực của em thì chẳng có bề gì đâu. Nếu anh không để em đi cứu Hạ, em sẽ không đứng dậy, cứ quỳ ở đây tới chết thì thôi.

Lệ nghe xong câu đó, nước mắt bỗng nhiên chảy ra không kìm lại được…

Cô đã hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề, cô đã hiểu ra điều gia đình mình vướng phải, điều mà cô gây tới cho họ…

Và cô cũng đã hiểu ra trên đời này, ngoài tiền, ngoài quyền lực, vẫn còn một thứ “đạo”, đó là đạo Huyền Nhân… Cô Linh Sơn Trang, Diệu Thiện Tiên Sinh, Cửu Tổ Huyền Vi, Nhất Quang thượng tọa… Họ thực là những người đã thi hành thứ đạo đó đúng với ý nghĩa của nó, họ thực là những người thầm lặng xứng với danh hiệu “Huyền Nhân U Ẩn”, cái đạo mà họ tôn thờ, chữ nhân mà họ theo đuổi, chữ nghĩa mà họ khắc ghi, trên đời này thực chẳng còn điều gì cao quý hơn…

Nhất Quang bỗng nhiên nghiêm nét mắt, đứng rất thẳng, nhìn xuống dưới Diệu Thiện Tiên Sinh đang quỳ mà nói:

- Vậy Diệu Thiện nghe lệnh tôi đây, lệnh cho Tiên Sinh tới phủ Sơn Trang đưa đệ tử Diệu Âm về đây, ngoại trừ các vị huynh trưởng đang giữ các trấn yểm và những người đang làm phật sự công cán liên quan tới Huyền Môn, còn lại các thầy khác trong chùa Tiên Sinh muốn chọn ai đi cùng thì chọn, muốn mang bao nhiêu người đi thì tùy, hãy nhớ cho đón được người là phải mang về ngay, ngoài ra không tham gia vào bất cứ chuyện Quỷ Thần nào, nếu làm trái lệnh mà có cơ sự gì xảy ra sẽ bị xử theo phép chùa.

Diệu Thiện dập đầu sát đất, nước mắt lăn dài, khóc mà nói:

- Tạ trụ trì ra ơn.

Thế là trong đêm đó Diệu Thiện và Lệ chuẩn bị quần áo rất nhanh, rồi Lệ kêu một chiếc xe, cùng chở hai người đi ra bến tàu, cũng hay vừa kịp bắt được chuyến tàu cuối cùng đi tới Hà Nội trong ngày.

Hai người đi khỏi rồi, Nhất Quang liền gọi sư Tuệ Sơn và vài người sư khác tới, kể vắn tắt cho họ sự tình rồi căn dặn họ:

- Các ông chọn ra ba người, cùng đi tới Hà Nội đi, đi thẳng tới bến Kim Giang, truyền lời như thế…Như thế…

Đoạn ghé tai mà dặn riêng về nghi lễ kêu cầu Quỷ Thần, rồi giao cho họ ấn trụ trì, trên ấn khắc chữ “Nhất Quang sư phụ.”

Tuệ Sơn hỏi:

- Dạ thưa thầy, tại sao không để các sư bác và sư thúc cùng đi với huynh trưởng luôn mà phải dặn đi riêng như thế?

Nhất Quang nói:

- Diệu Thiện từng giết Phong Sa Đà là tiểu thần của Kim Giang nên kêu cầu sẽ không linh ứng, do đó việc này phải có kẻ khác làm, ta để Diệu Thiện đi tới Sơn Trang cũng là trái với lời giao ước của Ảnh Dục Kim Giang, như thế cần phải kêu cầu. Tất cả các ông ở đây, thậm chí cả ta, đạo lực và phép tu đều không bằng được Diệu Thiện, vậy đi sát bên cạnh hắn có nghĩa lý gì? Chỉ làm hắn thêm vướng bận, hắn là kẻ thông thạo mọi thuật, mọi phép, kiến thức sâu rộng và căn cơ sâu bền, hắn sẽ tự biết cần phải làm gì, nếu hắn làm còn chẳng được thì các ông cũng chẳng làm được gì cả, việc này không như các việc thường mà mỗi người xúm một tay, đông người thì nhanh xong, do đó chớ làm phiền đến hắn, cứ để hắn và Kinh Tâm tùy ý hành động, các ông đã nhớ chưa?

Các sư đều vâng mệnh trụ trì, đoạn mang hết các vật dụng cần thiết, cùng lên đường đi ngay trong đêm.

Các sư đi cả rồi, Nhất Quang bước ra ngoài thềm chùa, ngửa mặt lên trời mà xem tinh tượng, thấy ở hướng Kim Giang chợt có ngôi sao sáng rực cả trời, kì lạ thay về hướng Tây Nam của ngôi sao đó, cũng có một ngôi sao khác đang tới, vụt sáng lóe lên, đuôi nối dài ra rồi tắt lịm…

Sư Nhất Quang đi vào bên trong, đoạn đi tới một gian mật thất, hé mở cửa vào trong, nhìn vào thấy có một sư ông đã già đang ngồi thiền, mắt hướng vào trong, tựa người bất động, trên ban thờ vẫn có khói nhang bay, phần cơm chay đã dùng xong, bát đũa để ở sát cửa. Nhất Quang định vào nói gì đó nhưng rồi lại thôi, kính cẩn lạy hai lạy ở thềm cửa rồi cầm lấy khay đựng chén bát đặt ra ngoài, khẽ khép cửa lại.

Cửa vừa khép lại, từ nơi sư ông đang ngồi, có một con rồng bay vụt ra, lượn một vòng quanh gian phòng rồi sà xuống trước mặt sư ông, nói:

- Thưa thầy, Ngọc Mẫu giáng trần ở đất Kim Giang rồi, đó là con gái nuôi tôi đó, cho tôi tới thăm có được không?

Sư ông lắc đầu chẳng nói gì, chỉ phẩy tay ra hiệu, rồng liền bay vụt lên, tan nhập trở lại vào người sư.

Sư ông mỉm cười, khẽ thổi tắt đèn rồi đi nghỉ.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.