Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2064 chữ

Bấy giờ Cô Linh muốn tiếp khách nhưng Đỉnh đòi tới gặp ngay Cửu Tổ, vậy là Cô liền dẫn Đỉnh tới thẳng phòng của Hạ.

Đi lại cửa phòng, Cô Linh ra hiệu cho hai đệ tử đang ngồi canh ở ngoài lui đi, đoạn mở cửa bước vào.

Đỉnh vào phòng liền tới ngay giường Hạ đang nằm, đoạn lật tấm vải đỏ phủ mặt lên, nhìn Cửu Tổ chăm chăm.

Đây là Cửu Tổ Huyền Vi đây sao…

Huyền Vi đã được nhắc tới nhiều lần…Vậy mà giờ đang nằm đây sao?

Đỉnh nhìn chăm chú khuôn mặt Cửu Tổ, đôi mắt Tổ nhắm chặt, khuôn mặt nhợt nhạt, vẫn có nét cương nghị, sắc sảo, thâm trầm…

Đỉnh sờ vào tay Cửu Tổ thì thấy lạnh buốt, nhưng đã mềm ra, đoạn sờ vào ngực Tổ thì thấy vẫn có hơi ấm, Đỉnh hỏi:

- Cửu Tổ chết đã lâu chưa?

Cô Linh đáp:

- Tổ đi lúc 9 giờ sáng nay.

Người chết đã nửa ngày mà ngực vẫn còn ấm, quả nhiên Kim Liên nói chẳng sai, Tổ vẫn chưa sang giai đoạn trung ấm pháp tính, thần thức vẫn còn là giọt khí nương trong cơ thể người…Người thường chẳng thể nào có giai đoạn lâm chung kéo dài đến như thế, thực là Quỷ Thần đã can thiệp vào cái chết của Cửu Tổ, hoặc là do khí của các Quỷ và Tiên Thánh trong đền thần này…

Bấy giờ chợt nhiên từ nơi đầu giường Tổ xuất ra một bóng hình Quỷ Lửa, chính là Hỏa Thiên Di, Quỷ đảnh lễ với Huyền Đỉnh rồi nói:

- Có phải là Tiểu Cuồng Phong đó không? Vì sao Tiên Sinh tới được đây? Tiên Sinh đã tới trễ, Cửu Tổ đi rồi.

Huyền Đỉnh không đáp, chỉ đứng lặng, đoạn mắt Phong sáng lên, nhìn chăm chăm vào xác Tổ.

Hỏa Thiên Di hỏi ngay:

- Có cách gì cứu được Tổ nữa không?

Đỉnh thở dài buồn bã nói:

- Chẳng có cách gì cả, thần thức của Tổ chết hết rồi, Tổ chỉ còn nằm đó chờ cho giọt khí đi ra nữa là hết kiếp người.

Hỏa Thiên Di lại hỏi:

- Tổ bị tướng Kim Giang phá mất ý thức và thủy đại bên trong, giờ bắt được nó ra có sống được không?

Huyền Đỉnh nói:

- Ý thức của Cửu Tổ đã mất rồi, hai giọt khí cũng không còn nguyên vẹn mà đã hợp thành giọt hỏa khí màu hồng đang chờ để thoát ra, giờ đây bắt con Anh Linh trong người Tổ ra thì giữ được giọt khí hồng đó nhưng Tổ cũng chẳng thể hồi tỉnh được nửa, dù bắt được nó ra thì Tổ cũng chỉ nằm trên giường nửa đời còn lại thôi…

Hỏa Thiên Di nói:

- Vậy chẳng lẽ để cho chết hay sao? Nếu bắt được, xin hãy cứ bắt nó ra, người còn sống là còn hy vọng. Rồi mai này tìm Huyền Y Tiên Sinh tới xem bệnh cho Tổ, biết đâu Huyền Y Tiên Sinh có cách.

Đỉnh nói:

- Phải, các thuật về hồn, thuật về y học, cứu người và đặc biệt là thủy thuật, trên đời này chẳng ai giỏi hơn Huyền Y cả. Tổ lại bị bệnh về thủy, có thể Huyền Y sẽ biết cách cứu, vấn đề bây giờ là thời gian của Tổ sắp hết rổi, phải bắt con Thủy Linh Giang Màu ra đã.

Hỏa Thiên Di nói:

- Xin Tiên Sinh làm ngay phép ấy cho.

Huyền Đỉnh lại mở mắt âm dương, nhìn chăm chăm vào Hạ hồi lâu, rồi nói:

- Thủy đại của Tổ đã tan theo khi nhĩ thức rút lui rồi, hiện nay khắp cơ thể Tổ tràn ngập thủy âm của Thủy Linh, kết chú tập trung vào Bùa Tử, giờ chẳng có cách gì bắt nó ra được, nó chính là thân thể và ý thức của Cửu Tổ rồi, hiện giờ chỉ có cách cho nó tự ra, nó nhận lệnh của Kim Giang, nếu Kim Giang ra lệnh, nó sẽ thoát ra ngoài.

Đoạn Cô Linh nhìn Huyền Đỉnh, hỏi:

- Tiên Sinh là người có đức cao, nay có thể tới Kim Giang mà xin cho Tổ Vu Sơn được không?

Huyền Đỉnh nói:

- Thường thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nay Tổ của Vu Sơn giết thần của Kim Giang, thử hỏi tôi làm sao mà xin được, nếu được thì chỉ có một người làm được thôi.

Cô Linh hồi hộp hỏi:

- Là ai vậy?

Đỉnh lưỡng lự trong giây lát, rồi nói:

- Là cô đó…

Bấy giờ hai người lặng nhìn nhau hồi lâu, rồi Cô Linh nói:

- Tôi xin như thế nào? Kim Giang đã chẳng còn coi tôi là người cùng trong tứ phủ, nay chúng chỉ muốn giết tôi thôi…

Huyền Đỉnh nói:

- Trong đêm nay đến sáng mai là Bùa Tử phát, Cửu Tổ sẽ không còn cách gì mà cứu được nữa, vậy trong đêm Cô hãy theo tôi tới bờ sông Kim Giang mà kêu cầu đảnh lễ, tôi dùng uy tín của Vu Sơn để nói vun vào, Cửu Tổ sống thì chắc chắn bị liệt nên giờ tôi là người có quyền nhất ở Vu Sơn, họ chẳng thể không nể mặt tôi được, nếu cùng làm như thế may ra giữ được mạng cho Cửu Tổ.

Hỏa Thiên Di nghe xong thì tái sắc mặt nhìn Huyền Đỉnh, chợt thấy cả Huyền Đỉnh và bà già cùng nhìn lại với ánh mắt lạnh lùng sắc lạnh, Hỏa Thiên Di đâu còn lạ gì đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Huyền Đỉnh…Lập tức tướng hiểu ra ngay…Huyền Đỉnh muốn giết Cô Linh rồi sao?

Đoạn tướng thở dài, quay đi né tránh ánh mắt đó, lại nhìn chăm chăm về Cửu Tổ đang nằm trên giường, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Cô Linh lo lắng hỏi:

- Tôi là cừu thù của Kim Giang, có thực tôi chỉ cần ra sông kêu cầu là chúng vui vẻ mà bỏ qua cho không? Tôi chỉ e chuyến này tôi ra đó chúng giết tôi đi mất thôi…

Huyền Đỉnh nói:

- Việc đó tôi cũng không biết trước được, phải gặp các tướng của Kim Giang thì mới có thể biết được, nhưng nếu có bề gì, tôi sẽ bảo vệ cho Cô…

Hỏa Thiên Di nghe câu đó xong thì lòng quặn đau…Thôi …Vậy là Huyền Đỉnh đã muốn giết Cô Linh thực sự, nếu Cô ra sông Kim Giang, thì chuyến này chẳng thể nào trở về nữa…

Cô Linh cũng ý thức được những tình huống có thể xảy ra khi tới bờ sông Kim Giang, thế nhưng cô không nghĩ giống Hỏa Thiên Di, Cô không nghi ngờ Huyền Đỉnh, mà điều Cô lo sợ lại khác, Cô sợ tướng Kim Giang sẽ không tha thứ cho Cô cho dù có Huyền Đỉnh cùng xin, nếu trong trường hợp đó, thì sức của Huyền Đỉnh và Cô liệu có thoát về được bình an không?

Cô Linh lưỡng lự giây lát, rồi hỏi Hỏa Thiên Di:

- Theo ý Tiểu Di Quan Nhân thì thế nào?

Hỏa Thiên Di lặng người đi chẳng nói được gì, tướng ở cùng với Huyền Đỉnh trên Vu Sơn đã lâu nên hiểu được bản tĩnh nhẫn tâm liều lĩnh của Đỉnh, nhưng Cô Linh chắc chắn là không thể biết được…Nếu giờ bảo Cô đi, thì là bất nhân với Cô, nếu bảo Cô đừng đi, thì là bất nghĩa với Cửu Tổ, thật khó làm cho vẹn tròn…

Tướng thở hắt ra, chỉ khẽ quay mặt nhìn vào Cửu Tổ, rồi nói:

- Sinh mệnh của Tổ, tùy Cô quyết định.

Cô Linh cũng nhìn về phía Cửu Tổ, người đang nằm im lặng…

Cửu Tổ đã lao vào chuyện này mà chẳng hề toan tính gì, ấy chỉ là vì Tổ kế thừa ý chí của Vu Sơn, tôn thờ một chữ nghĩa…

Phủ Sơn Trang cũng là phủ thờ chữ nghĩa, há có lẽ nào lại vì việc nghĩa mà chỉ lo cho mình hay sao? Như thế thực có lỗi với người đang nằm kia lắm…

Cô Linh suy nghĩ rất lung, chợt nhiên có bàn tay đặt lên vai Cô nói:

- Cô đừng lo nữa, ta cùng ra xin, có uy danh của Mẫu Thượng Ngàn, tướng Kim Giang dám làm gì Cô được? Dù cho chúng có mưu hại Cô cũng đâu dễ gì mà làm được việc đó? Vẫn còn có Đỉnh tôi ở đây thì có chết tôi cũng giữ bình an cho Cô.

Cô Linh nghe thế lấy làm yên dạ lắm, đoạn nói:

- Vậy phen này tôi đi theo Tiên Sinh, thế cần chuẩn bị những lễ gì đi ra đó?

Đỉnh nói:

- Không cần lễ gì cả, chỉ cần có Cô là được, còn lại để tôi lo liệu, thứ này thay được cho đàn lễ rồi.

Nói đoạn bước lại, cầm con dao Vu đang đặt trên đầu giường của Cửu Tổ lên, đoạn dắt vào trong lưng áo, nắm lấy tay Cô Linh.

Cô gật đầu nói:

- Ta cùng đi ngay chứ?

Đỉnh trầm ngâm lưỡng lự hồi lâu, đoạn nói:

- Tôi đi ra sông trước làm công việc chuẩn bị, lát nữa tướng của tôi sẽ dẫn Cô cùng theo ra, Cô hãy làm công tác chuẩn bị sẵn sàng đi, hẹn gặp lại Cô ở Kim Giang.

Nói rồi cáo biệt ra đi…

Đỉnh đi rồi, Cô Linh chuẩn bị trong chốc lát, đoạn đi đi lại phòng Cửu Tổ, ngồi bên cạnh Tổ, lặng im chẳng nói năng gì…

Cô cứ nhìn Tổ mãi, hồi lâu sau thì đứng dậy, theo bà già kia đi ra ngoài, nhắm thẳng hướng bờ sông Kim Giang mà đi.

Lại nói tới trong một buổi lễ tụng kinh tại chùa Thanh Trúc, Phật tử các nơi tụ tập về rất đông bởi lẽ buổi tụng kinh cầu an hôm nay do đích thân thầy trụ trì chùa Thanh Trúc là thượng tọa Nhất Quang chủ trì, đây là việc hiếm gặp bởi lẽ thầy vô cùng bận công việc phật sự, chùa Thanh Trúc là chùa lớn và có tiếng bậc nhất ở miền Bắc, thông thường ai muốn gặp thầy đều khó, các việc duy trì những buổi tụng kinh thế này, thầy đều giao cho đệ tử làm.

Bấy giờ ai ai cũng ngồi trước một cái bàn kệ và cuốn kinh trước mặt, trong số đó có một đứa bé gái chạc cỡ tám, chín tuổi cũng ngồi say mê tụng kinh cùng với các bà, các cô, các mẹ, xem chừng có vẻ say sưa lắm. Đa phần mọi người đều chú tâm tụng kinh theo tiếng mõ của sư thầy, nhưng vẫn có một số ít người không quên nhìn em bé nọ tụng kinh với một nụ cười mỉa trên môi.

Khi buổi tụng kinh kết thúc, mọi người đứng dậy thu dọn bàn kệ, có một bà cô hỏi đứa bé nọ:

- Cháu học lớp mấy rồi? Đã đọc thông viết thạo chưa mà cũng đi tụng kinh thế? Thế tụng có hiểu gì không?

Mấy người nghe thấy thế cũng cười vui mà nói:

- Còn bé mà có tinh thần quy Đạo Phật thế này là quý lắm cháu ạ.

Cô bé gái chỉ mỉm cười chẳng nói gì.

Thế rồi mọi người đều giật mình khi thấy có một sư thầy mặc áo pháp vàng đi lại chỗ đứa bé, thầy đó tướng trang nghiêm thanh tịnh, vẻ đẹp đủ đầy, phong thái ung dung nho nhã, đó chính là thượng tọa Thích Nhất Quang, trụ trì của chùa Thanh Trúc.

Mọi người thấy thầy ai nấy đều khúm núm chắp tay cúi đầu mà niệm danh hiệu a di đà phật.

Thầy mỉm cười đáp lễ, tiến tới chỗ đứa bé nọ mà hỏi:

- Kinh nhà chùa nghe hay chứ?

Bấy giờ đứa bé mới lên tiếng trả lời:

- Nghe thực hay lắm, chẳng khác gì văn chầu bên tứ phủ, lời lẽ thật huyền linh ảo diệu.

Thầy nói:

- Vậy xin mời cùng đi.

Nói đoạn nắm lấy tay đứa bé dắt ra ngoài gian chính điện, ai nấy đều ngạc nhiên dõi theo thầy đi…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.