Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2117 chữ

Bấy giờ các Quỷ đã tan đi cả, Tổ cũng chẳng nói được nữa, Cô Linh xem sách, sách lại ghi rằng…

“Sau khi tỷ thức và thiệt thức rút lui, người đó đã tan mất hỏa đại, bấy giờ phong đại, cũng chính là cái yếu tố cuối cùng trong tứ đại sẽ từ từ tan đi, người ấy sẽ cảm thấy như có muôn ngàn cuồng phong gầm xé cào cấu lấy da thịt, muôn ngàn cơn gió lốc tấn công vào rạch nát nội tạng ra, thế rồi thân thể cứng dần lại, thân thức bắt đầu rút lui, toàn thân chẳng còn điều khiển được nữa, chẳng còn cảm giác gì nữa. Người đó sẽ thở gấp, thở gấp, rồi thở gấp một lần cuối cùng và không còn thở nữa. Bấy giờ ý thức rút lui luôn, cơ thể người đó cứng lại, và nhận thức thì mất đi, ấy là người đó đã chết, đã vượt qua giai đoạn lâm sàng và bước vào lâm chung.”

Cô Linh nhìn lại, thấy Tổ nặng nhọc thở lắm, cứ khò khè mà đớp hơi, Cô rờ chân thì thấy chân đã lạnh, rờ vào ngực thấy đã lạnh toát, người bắt đầu căng cứng lên, cô biết Tổ sắp tới giờ chết.

Bấy giờ có một con Quỷ bước lại, nó chẳng nói năng gì vì không có miệng để nói, cũng không có mắt mũi gì, khuôn mặt nó chỉ là một màu trắng nhợt nhạt, đó chính là Quỷ Vô Diện, con Quỷ giữ thân thức cho Cửu Tổ.

Vô Diện giơ ngón tay xương xẩu lên, ngón tay ấy đã mờ lạt cả đi, đoan nó trỏ tay vào Cửu Tổ, thế rồi chắp tay lại, lạy Cửu Tổ một cái, lạy Hỏa Thiên Di một cái, chẳng nói gì, lẳng lặng tan nhập vào cánh tay của Tổ.

Lúc đó thì Tổ thở hắt ra một tiếng cuối cùng sau đó không còn thở nữa, Hỏa Thiên Di không chịu đựng nổi, bay vụt vào trong dao Vu.

Cô Linh ngồi bệt xuống đất, các Cô lại dìu đỡ, Cô chỉ nói:

- Cửu Tổ đi rồi, lấy cờ trắng ra treo đi.

Các Cô nghe thế lặng người, ai cũng cúi đầu nhìn Tổ, Cô Dung nói:

- Để em thay quần áo cho Cửu Tổ.

Cô Linh giữ lại nói:

- Không ai được phạm hạp vào xác này trong tám tiếng.

Đoạn chìa cho Cô Dung xem cuốn xuất hồn thuật, Cô Dung giở ra, đoạn sách ghi như sau:

“Sau khi sáu thức rút lui cả rồi, người sẽ tắt thở, bấy giờ kết thúc giai đoạn trung ấm lâm sàng, chuyển sang giai đoạn trung ấm lâm chung. Ý thức lúc này rút vào trong A Lại Da Thức và Mặc Na Thức tụ trên hai giọt khí, đó là Lưỡng Khí *, bấy giờ hai giọt khí lưu giữ thần thức cuối cùng.

(*Lưỡng Khí: con người sinh ra có hai giọt khí là tinh cha, tức giọt khí trắng ở trên trán người, và huyết mẹ, giọt khí đỏ ở dưới đan điền của người, bấy giờ A Lại Da Thức của người thâm nhập vào hai giọt khí này mà từ từ hình thành nên bào thai cơ thể, khi người ta chết đi, hai giọt khí này hợp làm một giọt khí hồng di chuyển trong cơ thể, A Lại Da Thức lại từ hai giọt khí này mà thoát ra.)

Hai giọt khí này cùng mon men đi theo xương sống, chúng sẽ gặp nhau tại một nên nằm trên xương sống và hợp lại thành giọt khí hồng, giọt khí này di chuyển tới đâu làm cơ thể ấm lên tới đó, cho tới khi nó ngừng lại và thoát ra, mang theo A Lại Da Thức thoát ra, bấy giờ mới kết thúc giai đoạn lâm chung, người mới chết hẳn đi, người thường thì khoảng cỡ vài tiếng sau khi tắt thở, có những người thì vài ngày, người nghiệp lực sâu dày thì thậm chí là ngay lập tức, giọt khí hồng này thoát ra luôn.

Bấy giờ người ngừng thở nên máu sẽ đông đặc lại, da thịt người tím tái căng cứng lên, khi đó chớ có dựng người ta dậy, thay đồ lề, bẻ tay chân người ta, như vậy là rất ác. Cứ để sau tám tiếng, máu người lại tan loãng ra, khi đó lấy nước ấm lau nhẹ lên thân, người sẽ mềm trở lại, bấy giờ hãy thay quần áo cho người chết và làm hậu sự bình thường, bởi lẽ tám tiếng là thời gian của người thường cho giọt khí hồng thoát ra ngoài trọn vẹn, nếu giọt khí hồng thoát ra tại đâu, đó là nơi duy nhất còn ấm trên cơ thể, nếu giọt khí thoát ra tại đỉnh đầu, người đó được vãng sinh về nước Phật, nếu giọt khí đó thoát ra tại trán, người ấy đầu thai về cõi thiên, nếu giọt khí thoát ra tại miệng, người đó về cõi người, nếu giọt khí thoát ra tại tai, người đó về cõi A Tu La, nếu giọt khí thoát ra từ rốn, người đó về cõi súc sinh, nếu giọt khí thoát ra từ bộ phận sinh dục, người đó về cõi Ngạ Quỷ, nếu giọt khí thoát ra từ hậu môn, người đó về cõi địa ngục. Vậy cho dù thoát tại đâu, xin chớ phạm vào xác.”

Cô Dung đọc xong thì giật mình kinh sợ nhìn lại, đoạn rờ lên xác Cửu Tổ, thấy cả dọc theo thân người xương sống, chỗ nào cũng đều hồng hào, còn hai thân bên trái phải đều lạnh toát, giọt khí của Cửu Tổ không di chuyển theo cách thông thường, mà đang lan tràn đi khắp nơi trong cơ thể Tổ…

Cô Linh thở dài nói:

- Đó là giọt khí của người Huyền Nhân U Ẩn đó, em hãy ra treo cờ tang, trong ba ngày phủ không tiếp khách, tang lễ của Cửu Tổ, tôi sẽ lo liệu.

Đoạn đứng dậy, bước ra ngoài cửa phòng, bấy giờ lại có nhiều Cô đang túc trực bên ngoài, Cô Linh nói:

- Người trong phòng là Cửu Tổ của Vu Sơn, nay đã mất rồi.

Nói rồi bước ra bên ngoài, Cô ngửa mặt lên trời, bầu trời âm u như thể sắp có cơn mưa, đâu đó nhà ai cạnh phủ vang lên tiếng đài hát:

“Ôi… Ta mong ước xa xôi… Nhưng đêm mãi cô đơn… Gửi tâm tư về đâu…”

Cô khóc nấc lên không kìm được.

Đàng xa, sấm sét nổi lên vang rền rồi trời đổ cơn mưa lớn như trút nước, thế rồi sét đánh một cái rất to ở phía tây, hình như đó là hướng của sông Kim Giang…

Thật là,

Người nằm xuống, muôn người đều thương xót

Kiếp phù du, khổ tận chẳng cam lai

Chống thủy thần, huyền nhân xa nhân thế

Động trời đất, Quỷ Thần cũng bi ai.

Bấy giờ nơi phủ thoải dựng ở đất Tây An, sông Kim Giang, có vị Thánh Mẫu đep tựa sắc trời, đang ngồi vui chơi cùng với các Cô Cậu, tiếng cười đùa lấy làm nô nức lắm. Xung quanh có bày nhiều hoa trái, hương thơm tỏa ngào ngạt, thực là thú điền viên nơi tiên giới.

Trước mặt Mẫu có bể cá to, chợt nhiên thấy nước trong bể động sóng dào dạt, rồi có một con cá trắng vọt khỏi bể nước bay thẳng ra bên ngoài, nằm lên mặt đất dãy đành đạch.

Mẫu ngồi an tọa là Mẫu Thủy Phủ, dân gian gọi là Ngọc Mẫu, bấy giờ thấy thế thì nheo mắt nhìn, ra hiệu cho các cô tỳ nữ, thị nữ dừng tiếng cười, đoạn trỏ xuống cá mà nói:

- Con Giang Màu A Dặc sao lạ thế này? Nó làm gì thế? Nó đâu rồi gọi lại đây cho ta!

Bấy giờ trong hàng thị tỳ bước ra người nữ mặc y phục trắng, tóc cài hai búi, đi giày màu hồng rất đẹp, là cô Chín của thủy phủ, Cô nói:

- Thưa mẹ, con Giang Màu A Dặc mẹ để lại đất Kim Giang, tặng cho Cửu Tổ của Vu Sơn là Huyền Vi, chẳng hay mẹ không nhớ ạ?

Mẫu xoa trán nói:

- À ờ, ta quên mất, thế sao nó động như vậy? Kẻ nào đang sai khiến nó hay làm sao?

Cô Chín nói:

- Dạ con cũng không biết nữa, Cửu Tổ Vu Sơn giữ nó chứ sao sai khiến được nó ạ? Hay là mẹ thử cách cảm xem thế nào?

Mẫu cho làm phải, đoạn nhìn con cá, rồi đôi mắt lim dim, mẫu giơ tay ngọc lên niệm chú, bắt quyết rồi bấm độn, xong đoạn trầm ngâm hồi lâu, nói:

- Tiểu thần sông Kim Giang đã mất rồi, ta định phong cho nó làm thủy thần kế nhiệm, có việc như thế mà không thấy rùa Quy Ô báo tin cho ta, nơi ấy đang có chuyện gì đó.

Các Cô Cậu và Chầu Bà cùng xôn xao lên, đoạn một người bước ra, là Chầu Tư, nói:

- Thưa mẹ, hay bên đó đang có việc tang nên chưa báo ạ?

Mẫu nói:

- Bọn ở Độc Giang hay cậy có phép của phương Bắc nên khinh nhờn ta chứ việc tang thì càng phải báo, hơn nữa chúng nó làm trò gì mà con Giang Màu A Dặc dãy đành đạch thế này? Đã vậy ta phải tới đó một chuyến.

Cô Chín nói:

- Dạ thưa mẹ, xin mẹ gọi đúng tên Kim Giang cho, mẹ cứ gọi là Độc Giang, thủy thần nghe được lại chẳng vui.

Mẫu đập bàn tức giận, quắc mắt lên quát:

- Gì? Tao mà phải quan tâm xem nó có vui hay không à? Bọn Độc Giang Cửu Huyền, ta gọi là chó lợn cũng phải chịu chứ làm gì nổi ta?

Đoạn truyền:

- Cậu Ba, Ông Bảy, Ông Hoàng Mười, Hoàng Bơ, Cô Chín, Cô Tư, chuẩn bị xe kiệu, đi tới Độc Giang ngay.

Cô Chín lại can:

- Ấy mẹ bớt nóng, việc đâu có đó mà mẹ.

Mẫu chẳng thèm đáp lời, bay vụt ra bên ngoài, các Cô Cậu vội vàng chuẩn bị xe kiệu, cùng Mẫu đi tới Kim Giang.

Lại nói tới Huyền Đỉnh của Vu Sơn, cứ ngày qua ngày lang thang tới các hang cùng ngõ hẻm trong nội thành để tìm Cửu Tổ nhưng không gặp được, ngày thì đi tìm, đêm thì mướn trọ ngủ lại lấy sức.

Bỗng nhiên đêm hôm đó đang trong giấc mộng, chợt thấy có bóng một con cua bò lên giường, Đỉnh choàng mắt dậy thì không thấy của đâu nữa, chỉ thấy một ông lão ăn mặc quái gở cứ đứng dưới chân giường mà nhìn mình cười, ông lão chắp tay chào rồi nói:

- Chào Tiên Sinh, Tiên Sinh nhận ra tôi đấy ạ?

Huyền Đỉnh biết chẳng phải người, đoạn nhìn kĩ lại, lạ thay thấy người đó hoàn toàn không phát ra Huyền Khí của người, cũng như m Khí của Quỷ Thần, chỉ là một vật vô tri, đỉnh lấy làm lạ, chợt nhiên có một bà già hiện ra ngay bên cạnh nói nhỏ vào tai:

- Thưa Tiên Sinh, đây là nòi Phương Linh, nó có phép Bức Khí mạnh lắm, mắt Huyền Nhân không nhận ra được nó, kiểu này xem chừng nó đi theo Tiên Sinh lâu rồi, xin cẩn trọng cho.

Huyền Đỉnh nghe được mách thế, vội vàng dụi mắt đứng dậy xá chào nói:

- Ông tới sát giường tôi mới nhận ra, xin cho hỏi là ai đó.

Ông già nói:

- Thưa Tiên Sinh, tôi là Kim Liên, tướng của Vu Sơn, tôi có câu chuyện muốn thưa, Tiên Sinh có tiếp không?

Đỉnh cúi đầu cung kính nói:

- Xin chỉ bảo cho.

Ông già nói:

- Tôi được lệnh của thủy thần đi theo bảo vệ cho Tiên Sinh, vì nơi Thăng Long là đất độc m Khí có nhiều, Tiên Sinh lại ở xa đến chưa tỏ tường được, tôi là nòi Phương Linh nên đi đâu làm gì Quỷ Thần không biết được, Tiên Sinh chớ lấy đó làm phật ý.

…Kim Giang cho người theo dõi ta sao…

Đỉnh thầm ái ngại trong lòng nhưng không tỏ ra mặt, lại nói:

- Vâng, cảm tạ thịnh tình của thủy thần lo cho an nguy tôi, xin cho chuyển lời biết ơn lắm. Vậy cho hỏi có câu chuyện gì?

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.