Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2168 chữ

Liên tiếp trong ba ngày vị Tổ của Vu Sơn đều như thế, không có sai khác gì. Cứ mỗi sáng ra Tổ ngồi uống trà với Cô Linh Thanh Đồng ba mươi phút, có các đệ tử của Cô Linh ngồi cạnh bên, họ nói chuyện chủ yếu xoay quanh việc bệnh của cậu Long, ngoài ra cũng không nói gì khác.

Sau khi uống trà cùng Cô xong, Tổ và Cô Linh sẽ đi qua phòng của cậu Long và ngồi trong đó ba mươi phút nữa.

Sau đó Tổ đi vào phòng và ở liền trong phòng tới buổi trưa thì bước ra đi ăn.

Sau khi ăn xong, Tổ vào phòng và ở liền trong phòng tới sáng ngày hôm sau không thấy ra lại.

Hàng đêm, trong phòng của Tổ luôn có ánh đèn sáng hắt ra, đôi lúc ánh đèn ấy còn hiện rõ lên cửa sổ bóng hình Tổ đang ngồi bên chiếc bàn đọc sách..

Có đôi lúc, cũng vẫn là bóng hình trên chiếc bàn đọc sách, nhưng bên cạnh bóng Tổ, còn có bóng dáng hình thù kì dị của một con Quỷ hai sừng…

Mọi người trông thấy vậy đều thất kinh, nhưng không ai dám đả động hỏi han gì nữa…

Từ ngày Tổ vào trong phủ, cũng không thấy cậu Long tái phát bệnh nữa, mọi người cũng phần nào cảm thấy khấp khởi trong lòng nhưng không ai nói ra cả, đều chỉ yên lặng quan sát xem Tổ làm việc ra sao…

Sang tới ngày thứ tư, sáng đó Tổ không ra dùng trà mà gọi Cô Linh vào trong phòng riêng nói chuyện, hai người nói chuyện gì đó khoảng gần một giờ đồng hồ rồi chỉ thấy có mình Cô Linh bước ra, sau đó Cô đưa cho Cô Dung một mảnh giấy và nhiều tiền mặt, Cô Dung cầm tiền và giấy xong thì đi ngay.

Xong rồi Cô Linh mới gọi Chân Như, Lệ và các Cô khác trong phủ lại chính điện, sau đó ngồi trên ghế cao mà truyền cho các Cô nghe:

- Phủ ta và sông Kim Giang đều thờ Mẫu Liễu Hạnh*, các phủ Mẫu có sự ràng buộc lẫn nhau, cũng vì như thế mà lần trước yêu ma từ sông ấy, theo đêm lạnh mà lên, theo gió mà vào phủ, thế nhưng chẳng dám làm hại người trong phủ này, bởi lẽ nó còn đang biết kinh sợ cái uy thánh Mẫu, nhưng nay ta giữ người của nó lâu không thả ra thì chẳng tránh được nó lại đến tìm quấy phá, chỗ thân phận của ta và tất cả các em đều không thể ra mặt để trừ Quỷ ở sông Kim Giang, dù có ra mặt thì chúng ta cũng chưa hẳn có đủ công năng mà trừ được. Nay chắc các em đều đã hay chuyện cậu Long, em cô Lệ đang ở trong phủ ta thời gian qua rồi, gia đình cậu ấy đã mất đi cả cha và mẹ đó là bởi vì bị Quỷ Thần ở Kim Giang làm hại, đó cũng là lý do cậu ấy ở đây thời gian qua, chính là để nhờ có thần lực của phủ này mà giữ yên được mạng cho cậu ta. Lần trước Quỷ dưới Kim Giang tới đây đòi người, tôi đã cố sức mà bảo vệ cho lắm, nhưng đắc tội với Quỷ, từ hôm đó tới nay, tôi lại thêm chứng bệnh đau đầu và nhiễm cả chứng phong hàn, ấy đều là do Kim Giang gây ra cả, nếu việc cứ tiếp tục giằng co kéo dài, yêu ma hành hạ dai dăng thì tới một thời điểm thân tôi rã rời, tôi cũng chẳng thể bảo vệ được cho chị em nhà nọ cũng như tất cả các em. Thế nhưng việc của Tiên Sinh Diệu Thiện ủy thác cho, tôi có lẽ nào lại bỏ được? Không có Tiên Sinh Diệu Thiện thì đâu có Linh Sơn Trang và phủ Sơn Trang này hôm nay? Giờ đây nhìn người ta trẻ thơ không nhà, thân mang bệnh hoạn, đêm tối ma Quỷ ra phá bò trườn dơ dáy như loài súc vật, tôi thực thương mà chẳng cầm được lòng, nhưng cố tiếp thì sẽ đi đến đâu đây? Thực may khi thập phần nguy khốn đang chẳng biết làm sao thì lại có người quý nhân đến mà giúp cho phủ ta. Tôi biết mấy ngày qua trong phủ có nhiều lời ra tiếng vào nói về việc tôi mang tình nhần về phủ chứa chấp để tiện việc riêng, tính tôi xưa nay lại ưa làm đẹp, thích nói cười lả lơi nên chẳng tránh được miệng vạ, vậy nên nay tôi mới tập trung mọi người ra đây, trước là nói nguồn cơn sự tình, sau là để nói cho mọi người hiểu và nhờ mọi người cùng đồng lòng giúp sức.

(*Mẫu Liễu Hạnh: vị thần chủ tối cao của Đạo Mẫu, sự tích và uy quyền của vị này có rất nhiều trong nhân gian, không tiện đưa ra trong tiểu thuyết, đại lược rằng vị này là vị thần chủ cao nhất đứng trên cả bốn phủ của tứ phủ, vị này thường hay hóa thân vào Mẫu Thiên ở phủ Thiên, vị này chỉ giáng đồng chứ không bao giờ nhập đồng, truyền rằng trong quá khứ xa xưa, Mẫu Liễu Hạnh bị ngoại đạo giăng bẫy làm hại, được Quan m Bồ Tát cứu cho nên có một kiếp đã xuất gia theo Phật, từ đó mà thành nên hệ thống Phật Mẫu, chỉ sự hòa hợp giữa đạo Phật và Đạo Mẫu ở Việt Nam.)

Các Cô nghe thế đều lặng thinh không đáp, đều chăm chú nhìn Cô Linh…

Xưa nay Cô Linh vốn là người kì lạ chẳng giống ai, Cô có căn số cao lắm, mấy năm trước Cô đã mở phủ rồi, gặp đại nạn được Tiên Sinh Diệu Thiện và các thầy ở chùa Chân Hòa giúp cho, từ đó mà mang ơn rồi qua lại thân tình, trong giới Huyền Thuật cả nước Cô cũng rất nổi danh. Trời xinh cho Cô mặt ngọc dịu dàng, đẹp lộng lẫy như thể người trên thiên giới, lại cho Cô tính cách vui vẻ hồn nhiên nên ai cũng mến ai cũng thương, ấy thế mà tài phép, làm việc Cô chẳng có thua ai cả, chẳng phải vì thế mà phủ của Cô nổi tiếng khắp cả nước hay sao? Cô Linh nhỏ hơn Diệu Thiện hai tuổi, mới ở tuổi hai lăm, chồng con chưa có, vậy mà quản cai cả phủ lớn như thế, công việc bộn bề, mấy nay việc của chị em Long làm Cô đau đầu lắm, hôm nọ chạm với Thanh Từ đã lại rước bệnh vào thân, nhưng Cô cũng nghĩ trong lòng, bỏ thì thương, vương thì tội, ấy thế mà nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng nỡ đuổi đi, lại cố mà theo giúp cho, mặc kệ lời tai tiếng…

Giờ Cô giãi bày nỗi lòng, các đệ tử của Cô, có người còn lớn hơn Cô nhiều tuổi, ai nấy đều thương Cô lắm, các Cô đều cùng quỳ mà chờ Cô có lệnh xuống.

Cô Linh lại nói:

- Người quý nhân đến phủ ta chính là người các vị thấy anh ta ở đây, đi lại kín đáo suốt mấy ngày nay, có người đã biết rồi, có người thì chưa được nghe biết nên giờ tôi xin nói, người đó đến từ núi Vu, chức là trưởng môn, ấn là Cửu Tổ, hiệu là Huyền Vi, húy là Sĩ Hạ.

Các Cô ngồi ở bên dưới điện nghe tới cùng xôn xao hết cả lên…Người vô gia cư rách rưới trẻ tuổi mấy ngày qua cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong điện kia là Cửu Tổ của Vu Sơn hay sao?

Đêm hôm Hạ tới điện phủ Sơn Trang, lúc bấy giờ chỉ có Chân Như, Lệ và Cô Dung cùng ở cạnh Cô Linh nên mọi người đều không hề hay biết, cũng chẳng có ai tùy tiện nói ra nói vào về thân phận của Cửu Tổ nên giờ nghe thấy ai nấy đều bất ngờ.

Tuy chưa được thấy mặt vị này bao giờ nhưng các đệ tử của phủ Sơn Trang đều không còn lạ gì núi Vu Sơn, đó là ngọn núi nổi tiếng, và danh tiếng của các vị Tổ trên núi đó đã được nhân gian truyền miệng nhau từ lâu lắm rồi, các đệ tử của phủ Sơn Trang lại càng nắm rõ hơn những nơi khác bởi lẽ việc phủ có quan hệ thân tình với núi ấy, mọi người đều hay tin vị Tổ thứ chín của núi đã chết trên núi, vậy mà giờ này gặp được người ấy ở đây, ai cũng đều cảm thấy bất ngờ lắm.

Cô Linh giơ bàn tay lên ra hiệu cho chúng đệ tử im lặng rồi nói:

- Cửu Tổ đã xem xét tình hình của cậu Long và tình hình của phủ ta mấy ngày nay rồi, Cửu Tổ sẽ ra sức mà cứu cho được. Tổ có nhiều thuật lạ, chúng ta là người ngoại môn không thể biết hết được nên chỉ căn dặn các Cô rằng dù thấy việc gì sự gì khác thường, cũng hay giữ yên lặng cho, đừng có làm kinh động hay dò hỏi bất kì điều gì. Hiện nay Tổ đã chọn được ngày giờ đẹp và có phương pháp đối trị để chữa bệnh huyền cho cậu Long, cần tới phủ ta cùng giúp. Những thứ đồ vật liệu cần dùng, tôi đã sai em Dung đi mua sắm đủ đầy cả rồi, trong đêm nay Tổ sẽ lo việc này, từ giờ cho tới khi đó, tôi lệnh cho các Cô giữ chặt lấy nơi đền phủ, không một ai được bước vào dãy phòng cho khách nghỉ, đặc biệt là phòng của Cửu Tổ và phòng của cậu Long cũng như các Cô không cho phép bất kì ai bên ngoài đi vào phủ trong ngày này. Các Cô đã nhớ cả chưa?

Các Cô đều đồng thanh nói:

- Chúng con nhớ cả rồi.

Đoạn Cô Linh lại nói với Chân Như:

- Ta đã làm lễ nhờ các Cô các Cậu tới phủ Thượng Ngàn ở Tây An để đảnh lễ với Mẫu Nguyệt, bởi lẽ việc lần này dù xong hay không xong, Quỷ Thần ở sông Kim Giang sẽ tới hỏi tội, lúc đó phải nhờ có Mẫu chúng ta mới được bình yên. Nhưng đó chỉ là âm phần, các Cô Cậu đi cũng chỉ là lời thỉnh, nay cần người để lo về dương phần, đồ lễ, thỉnh cả bài vị Mẫu và làm các nghi thức, giờ giao việc đó cho em, em thay ta đi tới phủ Mẫu thỉnh Mẫu về đây mới được.

Chân Như giật mình nói:

- Thưa Cô em tôn nhang nhập môn chưa lâu, sao có thể đảm đương trọng trách đó? Ở đây đệ tử rất nhiều sao Cô không dùng ai?

Cô Linh nói:

- Em là người có căn sâu hơn các đệ tử khác, lại có cả căn Phật Gia và có pháp danh nhà Phật, như thế dễ làm Mẫu cảm động mà đi hơn, càng chứng được tấm lòng thành, mọi việc ta đã an bài cả, em nên đi ngay cho chớ có thoái thác.

Chân Như nói:

- Dạ có việc em xin lo, chỉ là thấy lạ nên hỏi chứ không có ý nào thoái thác ạ.

Cô Linh cười, bước lại nắm lấy tay nói:

- Tốt lắm, văn cúng sớ và các đồ lễ cần sắm sanh dâng Mẫu tôi đã chuẩn bị cả cho em rồi, dặn dò gì tôi đều có ghi giấy cẩn thận, em cứ theo đó mà làm, đường xá đi Tây An xa xôi, em nên đi ngay cho được việc nhé.

Chân Như vâng dạ, đoạn về phòng chuẩn bị lên đường.

Chân Như đi rồi, Cô Linh mới nói với những người còn lại:

- Trong hôm nay phủ nghỉ không làm việc, các Cô nào là người sống ở trong phủ thì ở lại làm theo như lời tôi nói, các Cô nào chỉ đến làm việc thì nay về nhà riêng đi, tránh lúc trục vong thất bại thì Quỷ Thần điểm mặt gọi tên lại hệ lụy về sau. Việc lần này lành ít dữ nhiều, tôi để em Chân Như đi bởi lẽ đó là đứa em yêu của Diệu Thiện Tiên Sinh, tôi muốn giữ cho nó bình an đó thôi.

Các Cô nghe thế, biết việc chẳng thường, ai nấy đều sợ, thế là làm y lời Cô răm rắp, người nào không có bổn phận liền vội vã ra đi ngay.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.