Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 1723 chữ

Khi hai người bên ngoài, cả ra đình ông Quân lại cùng đứng bật dậy sốt sắng săn đón, hỏi han tình hình.

Giáo sư Hà phớt lờ các lời hỏi, ông chỉ nhìn cô con gái tên là Lệ, nói:

- Hôm qua cháu phát hiện em cháu phải không? Khi đó cháu có nhìn thấy con rắn không?

Lệ trả lời:

- Khi cháu qua đường thì em cháu đã nằm bất tỉnh rồi, cháu không thấy con rắn đâu cả, chắc là nó đã bò đi khỏi.

Bác sĩ Phúc lại hỏi xen vào:

- Vậy người dùng dao khoét vết rách ra để cứu thương cho cậu nhà là ai? Em có quen biết gì không? Giờ có cách gì tìm được người đó không?

Lệ đáp:

- Em không có biết là ai cả, đó là một người ăn mặc rách rưới, hình như là người vô gia cư, trước khi tai nạn xảy ra em đã thấy anh ta ở gần thằng Long rồi, tới khi em qua bên kia đường thì thấy anh ta đứng cạnh Long, xem chừng còn trò chuyện gì đó nữa, sau đó thì Long bị rắn cắn.

Phúc nghe thế thì giật mình, khuôn mặt anh biến sắc…

Kẻ đó đã nói chuyện với thằng bé từ trước khi tai nạn xảy ra, hắn có liên quan gì tới con rắn không nhỉ? Nghe có vẻ chẳng giống như tai nạn lắm…

Đoạn phúc vồ vập hỏi ngay:

- Giờ mà nhìn thấy người đó em nhận ra được không?

Lệ gật đầu nói:

- Có, em đã để ý tới anh ta từ trước lúc em đi rồi nên có ấn tượng, hơn nữa đó là một người rất đẹp trai, có đôi mắt rất sáng…

Phúc nói:

- Em quay lại nơi bị tai nạn tìm hỏi cho ra người đó về đây.

Cả gia đình ông Quân nghe thấy thế đều ngạc nhiên, ông Quân nhìn giáo sư Hà đầy nghi hoặc, giáo sư Hà biết ý, liền nói:

- Anh Quân ra đây tôi nhờ chút việc.

Thế là kéo ông Quân ra một góc riêng, đoạn nói:

- Này anh cứ làm theo lời anh ta nói đi.

Ông Quân nghi ngại hỏi:

- Nhưng đó là ai thế? Người lạ kia thì liên quan gì tới con tôi?

Giáo sư Hà nói:

- Đó là bác sĩ hàng đầu của đại học y, anh đừng thấy anh ta trẻ tuổi mà xem thường, người này là một trong các bác sĩ giỏi nhất trong ngành mà tôi biết, đâu phải ngẫu nhiên tôi mời anh ta tới hội chẩn. Anh ta có tài năng đặc biệt trong ngành y mà chúng tôi không giải thích được, người này chỉ cần nhìn qua bệnh nhân là phán đoán được tương đối chính xác bệnh tình rồi, nếu anh ta nói là chữa được thì anh chẳng phải lo gì đâu.

Ông Quân đương nhiên là tin lời giáo sư Hà, nhưng thái độ xem ra vẫn còn nghi ngại lắm, có vẻ ông đang phân vân không biết tìm cái người vô gia cư kia thì liên quan gì tới việc chữa trị cấp cứu cho con trai ông, giáo sư Hà hiểu điều đó, lại vội nói thêm cho vị giám đốc an tâm:

- Đại khái là anh ta là một bác sĩ có năng lực Tâm Linh, anh ta từng theo học đông y với một ông đạo sĩ nào đó thì phải, nên giỏi giang là thế nhưng cũng khá lập dị, phương pháp của anh ta cũng khác biệt, có nhiều điểm khoa học chưa lý giải được nên giờ tôi cũng chẳng biết nói sao cho anh hiểu cả, thôi thì anh cứ làm theo thôi.

Ông Quân nheo mắt hỏi:

- Năng lực Tâm Linh là thế nào? Ý ông là việc con trai tôi bị rắn cắn có liên quan tới Tâm Linh à?

Giáo sư Hà cũng lúng túng chưa biết trả lời ra sao, đang lúc hai người còn nói chuyện to nhỏ thì chợt cửa phòng cấp cứu đặc biệt mở tung ra, hai bác sĩ chạy ra vội kêu lớn lên:

- Thầy Hà, thầy Hà, mời thầy vào ngay đi ạ!

Cả thầy Hà và ông Quân cùng giật mình lao về phía phòng bệnh, khuôn mặt Lệ và vợ ông Quân thì tái mét cả đi không còn giọt máu nào, cả hai đều cùng đang nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ xảy ra, tất cả cùng lao vào trong nhưng giáo sư Hà vừa đi qua khỏi cửa thì hai bác sĩ đã giữ người nhà bệnh nhân lại nói:

- Xin cứ ở ngoài này chờ.

Thế rồi cứ nhất quyết giữ người nhà không cho vào, đóng sầm cánh cửa lại.

Giáo sư Hà ra hiệu cho bác sĩ phúc cùng vào lúc chạy qua người anh, Phúc cũng dợm bước chân đi thì đột nhiên dừng lại…

Có làn khói đen mờ mờ ở đâu hiện ra rồi ngưng tụ lại thành hình một con quạ đen bay đậu lên vai bác sĩ Phúc, quạ nói:

- Tiên sinh, do ban nãy tôi đậu lên người thằng nhóc kia nên con tà bên trong người nó bị động, giờ đang làm loạn lên trong cơ thể nó đấy, tiên sinh phải quyết nhanh lên có cứu hay là không? Nếu không muốn phiền phức thì đừng vào cứu, một khi vào rồi, phải dùng huyền thuật mới được.

Phúc lặng người, anh xua tay vội vã, con quạ nói xong liền bay đi ngay, Phúc lại lặng thầm quan sát gia quyến của bệnh nhân…

Người mẹ đang ôm lấy đứa con gái mà khóc lóc, còn ông bố thì đi đi lại lại, miệng cứ cắn lấy ngón tay,mắt nhìn xuống đất bứt rứt không yên, ông ta cố tỏ ra trấn tĩnh hơn bà vợ để nước mắt không rơi, nhưng người thường cũng dễ nhận thấy trong lòng ông ta giờ đây là giông bão…

Ông ta là một giám đốc, là một người có quyền thế và chắc chắn là có bản lĩnh lớn trong xã hội này, cũng đã trải qua nhiều phen khốn đốn và có được sự lạnh lùng quả cảm của người thành công…Ấy vậy mà khi đứng trước cảnh máu mủ ruột già gặp nạn cận tử ông ta cũng chẳng thể kìm lòng, thực bậc cha mẹ trên đời này trừ loại lang trùng, còn kể đến thú dữ hổ báo, chẳng loài nào là không thương con cái mình…

Thật là thương thay, thương thay…

Tiếng con quạ lại vang lên bên tai bác sĩ Phúc…

- Nay tiên sinh cũng đa cảm hay sao? Thực khác với thường ngày lắm, tiên sinh cứu hay là không đây thì quyết ngay cho đi, Tột Khốc đến rồi kia kìa…

Phúc giật mình ngước mắt lên trần nhà, thì thấy có hình ảnh mờ mờ ảo ảo của một con quỷ lạ, quỷ ấy có hình đầu trâu, toàn thân đen nhánh, quấn độc một chiếc khố, tay trái quỷ cầm cái chùy sắt có các răng nanh trắng đâm ra tua tủa, tay phải quỷ kéo lê thê một sợi xích to dài màu đen, quỷ hạ xuống rồi bước lững thững xuyên qua cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng im ỉm đi vào bên trong.

Bao nhiêu năm hành nghề y, và cũng là người hành nghề thầy pháp, chứng kiến biết bao ca bệnh chết trên bàn mổ, phúc có còn lạ gì giống quỷ này?

Đó là loài quỷ sai dưới địa ngục có danh hiệu quỷ Tột Khốc, loài này khi có người chết thì đến bắt, có mùi máu tanh thì hiện thân, là loài quỷ báo hiệu cho điềm chết chóc nơi dương thế…

Phúc còn đang suy nghĩ lung lắm thì chợt có một bàn tay ấm nắm lấy tay anh, Phúc giật mình nhìn lại…

Thì ra là người chị của bệnh nhân, cô gái mắt đỏ hoe nhìn Phúc với ánh mắt van lơn cầu khẩn, cô nói qua làn nước mắt:

- Em trai em đang nguy kịch phải không? Sao anh còn đứng ở đây? Xin anh hãy cứu lấy nó…Em xin anh đấy.

Phúc giật mình nhìn lại, thì cả người bố và người mẹ cũng đã tiến tới sát bên từ lúc nào rồi…

Phúc giữ vẻ bình tĩnh trên nét mặt, nói:

- Vậy cô hãy về lại nơi hiện trường bị cắn đó, nếu con rắn bị đánh chết rồi thì tìm cho được xác con rắn cũng như người vô gia cư kia về đây, còn nếu không thấy con rắn thì cố nán lại đó mà dò hỏi tìm cho ra người vô gia cư đó, chỉ cần tìm ra anh ta tôi sẽ đích thân đi gặp.

Lệ gạt nước mắt hỏi:

- Sao anh nghĩ con rắn đã bị đánh chết?

Bác sĩ Phúc đáp:

- Nếu như cô nói thì trước khi bị cắn em cô đã có trò chuyện với người vô gia cư đó, chính anh ta cũng cứu em cô khi nó bị cắn, vậy cũng có thể con rắn đó đã bị anh ta giết rồi, hoặc là do anh ta thả ra, nói tóm lại tôi không biết người đó, tôi cũng không phải công an điều tra, tôi chỉ cần xác con rắn đó để chữa bệnh cho em của cô, hoặc là cần người vô gia cư đã làm biện pháp sơ cứu cho em cô là được.

Ông Quân vội nói:

- Nếu thế thì đừng hỏi nhiều cản trở bác sĩ, bây giờ ba chở con quay lại đó ngay, còn việc ở đây mong bác sĩ hết sức giúp cho cháu nhà.

Phúc gật đầu, đoạn chẳng nói năng gì nữa, bước thẳng lại nơi cách cửa phòng bệnh đang khép chặt, nơi mà con quỷ câu hồn vừa bay qua, ngay khi anh vừa mở ra, có một luồng hơi lạnh xen lẫn với mùi thuốc tây xộc ra ngoài, đoạn bác sĩ chẳng nghĩ gì thêm, đi thẳng vào trong rồi đóng sầm lại…

Thật là,

Ngửi thấy mùi tử thi, quỷ sai xem vận hạn

Thương chúng sinh lâm nạn, lương y độ cứu người.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.