Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1938 chữ

Bấy giờ Lệ thanh toán đồ uống, rồi cả hai người cùng đứng dậy định bước đi, Lệ nói:

- Có điều này hơi lạ, ban nãy em nhìn thấy anh đi qua đây, anh đã đi đối diện với một người nữa, em nhìn thấy có một bóng hình đang che đôi mắt của anh.

Diệu Thiện giật mình hỏi:

- Bóng hình đó ra sao?

Lệ đáp:

- Đó là bóng hình của một người con gái rất đẹp.

Bấy giờ có tiếng nói của Kinh Tâm vang lên:

- Ma Quỷ ở khắp mọi nơi trong chín cõi, hay có dở có, những hình ảnh ô uế, những kẻ xấu xa, những con ác Quỷ chẳng nên để làm bẩn Mắt Pháp của người thánh nhân, tiên sinh hay thích quản việc của thiên hạ, như thế chẳng lợi cho thân mình, em không đành thấy thế nên em che mắt người lại đó thôi, tiên sinh đâu cần để tâm làm gì.

Diệu Thiện nghe như thế thì hỏi:

- Sao cô ta thấy được phu nhân?

Kinh Tâm đáp:

- Em không biết, có thể trước khi đó Quỷ hiện lên theo chính Căn khi tiên sinh đi qua Quỷ rút đi về chính Căn để né tránh, trong lúc giao thời đó cô ta nương theo Biến Căn* của Quỷ mà nhìn thấy.

(*Biến Căn: nằm trên vật chủ cùng với chính Căn, là phần Căn của người bị yêu Ma thâm nhập làm cho biến đổi, nếu là Thượng Thần hoặc Tiên Giới thì gọi là Dịch Căn, là Ma Quỷ Vong Hồn thì gọi là Biến Căn, là người tự nhiên có do có số mệnh thì gọi là bản mệnh Căn Cơ, chúng đều từ chính Căn mà phát ra, khiến người bị ảnh hưởng lên sáu thức gồm có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý.

Diệu Thiện nghe Vong Hồn Kinh Tâm nói thế thì liền tin ngay, nói với Lệ:

- Chắc do cô mệt mỏi quá nên hoa mắt đó thôi.

Thế rồi không ai nói gì nữa, cả hai lại cùng đi tới nơi bến sông Kim Giang.

Diệu Thiện đi quanh bờ sông quan sát nơi mà Lệ chỉ, đó chính là nơi thằng bé bị rắn cắn, Kinh Tâm nói:

- Thưa tiên sinh, đây không phải là việc người có thể quản, ta nên nhanh đi cho.

Diệu Thiện hỏi:

- Ban nãy chính phu nhân bảo tôi đi ra đây xem, giờ lại nói như thế là sao?

Kinh Tâm đáp:

- Ban nãy tôi tưởng nơi này là thường nhưng chẳng phải thường đâu, tiên sinh hãy nhìn xuống sông Kim Giang, có muôn ngàn con mắt đang dõi theo tiên sinh đó, chúng đã đánh hơi ra Thượng Căn U Ẩn của tiên sinh rồi, xin đi ngay cho kẻo mang họa. Trừ Tà là việc của Thầy Pháp, tiên sinh tuy mang Thượng Căn nhưng số mệnh lại sai khác, người mang Thượng Căn muốn làm được việc phải được bề trên cho phép, tiên sinh tuy công phu học thuật sâu dày, Căn cao số nặng nhưng không phải người được chọn để làm việc, chớ nên dính vào thị phi, hãy nên chuyên tâm làm theo lời dạy của sư phụ, chỉ cần tu dưỡng bản thân, chẳng nên quản chuyện thiên hạ.

Diệu Thiện không đáp lại, anh biết Kinh Tâm nói đúng, Kinh Tâm tuy chỉ là Vong Hồn nhưng là một Hồn Thánh có hiểu biết sâu rộng, có ý chí nhận thức đầy đủ hơn cả con người hiện thời, bản thân Diệu Thiện cũng ý thức được vai trò của anh ở cõi đời này là để Trung Hưng Phật Pháp, tìm ra quyết yếu của kinh sách, luật luận, phổ độ truyền thụ tới chúng sinh về việc hành đạo và tích đức, nhằm rửa sạch oan khiên nơi tiền kiếp, chứ không phải là tham gia vào các việc trừ tà, bắt ma.

Kinh Tâm thấy Diệu Thiện tần ngần, lại nói:

- Thưa tiên sinh, người như tiên sinh Ma Quỷ chẳng dám đụng vào, ấy thế nhưng tiên sinh mà không giữ phận, cứ cố tham gia chuyện không đâu thì chẳng tránh khỏi họa, tiên sinh là người đã vượt ra khỏi cảnh giới người, chỉ là đang mượn tạm thân xác người để lấy làm công cụ tu hành mà thôi, xin chớ nên để vướng bụi trần. Thần thánh Ma Quỷ Huyền Linh nơi nợi trùng trùng tích tụ nghìn vạn kiếp chưa tan hết, núi này cao còn có núi khác cao hơn, cả chư Bồ Tát dẹp cũng chẳng yên được, nên xin tiên sinh giữ mình cho khéo.

Diệu Thiện nói:

- Vì sao phu nhân lại ra sức ngăn cản thế, phu nhân nhận thấy điều gì rồi chăng?

Kinh Tâm nói:

- Chướng khí dưới sông này bốc lên thâm nhập bao trùm, sông này thủy binh nhà trời, không phải phường lang sói, nếu là Quỷ nuôi thì là các Quỷ mang trọng trách, chẳng phải phường các đảng cô Hồn, tôi đoán chẳng sai thì con rắn là thần dưới sông này lên, như thế thì số mệnh nhà kia đã định rồi, tiên sinh không nên can dự, nếu không tin, tiên sinh lại nhìn xuống sông sẽ rõ.

Diệu Thiện liền bước lại sát nơi bờ sông, đoạn lim dim đôi mắt, niệm chú bức khí, mắt người khép lại, Huệ Nhãn mở ra, Diệu Thiện liền nhìn thấy nước sông đen kịt, chướng khí phủ lên sâu dày, dưới sông muôn ngàn thủy quái đang lượn lờ, cùng hướng mắt lên nhìn lại đầy thách thức. Dưới làn nước đen, có một con quái vật khổng lồ đang chậm rãi bơi lượn, đôi mắt nó láo liên nhìn lên anh đầy e dè đề phòng, nó đang thăm dò anh…Trên lưng nó lại có một bóng đen toát ra Thần Khí, tay cầm thanh kiếm to…

Chúng chính là Lưỡng Long và Thanh Từ, chúng đều cảm nhận được Căn Số U Ẩn mạnh mẽ tỏa ra từ người Diệu Thiện, nên cùng lên hết cả mà cảnh giới nghiêm ngặt, chúng cũng ở dưới sông, thầm đánh giá lại anh…

Diệu Thiện quay người lại thì thấy Lệ đang đứng sát ngay sau lưng mình, đoạn Diệu Thiện nhìn xuống dưới đất, lập tức nổi hẳn dưới đất lên là một đường đen ngoằn nghèo, nhẽ ránh ra như thể rễ chùm nối đi tứ tán, tụ về đông đặc quanh một điểm, Diệu Thiện bước lại đó, hỏi Lệ:

- Đây là nơi em cô bị cắn à?

Lệ đáp:

- Em không nhớ chính xác vị trí, nhưng hình như là ở đây.

Diệu Thiện ngồi xuống, tay vốc lên một vố đất đưa lên miệng ngửi thử…

…Vẫn có mùi tanh, dù đã cả tháng trôi qua, vẫn còn mùi Chướng Khí, quả nhiên Linh Hồn của một vị thần đã thoát xác từ đây, đây chính là nơi con rắn bị giết.

Nhưng ai, và dùng thứ binh khí gì có thể giết chết một thần rắn dễ dàng như thế được?

Diệu Thiện nhìn thấy nhiều vòng tròn lạ kì được kết lên khéo léo từ những…Cánh hoa và những chiếc lá rơi xung quanh một cái ghế đá, anh cúi xuống xem xét tỉ mẩn bốn chân của ghế đá…

Chỉ có hai chân bên trái của ghế đá là có đá chèn, Diệu Thiện dùng tay bẩy đá đó lên, đoạn thọc tay sâu xuống đất thì rút lên được một cái xương cá nhỏ, rất nhỏ người không tinh không thể biết được, đoạn vọc tay tiếp vào cái chân ghế còn lại rồi cũng làm thế, thì dưới lớp đất chôn đã được chèn lại tìm được một cây kim, ở nơi lỗ kim vẫn còn xâu một sợi chỉ đỏ.

Diệu Thiện không sử dụng bùa chú, nhưng vốn tinh thông về các loại bùa chú trên đời, nhìn qua thì liền biết ngay, đây là bùa kìm giữ có tên: “Lỗ Chi Linh”, bùa này chống lại sự phát tác của vong tà trong thời gian kéo dài thường xuyên…

Diệu Thiện bước lại chân ghế bên kia không được chèn, cũng thử bới đất lên cho chắc, nhưng quả nhiên không thấy gì cả.

Kinh Tâm nói:

- Có người Huyền Nhân biết làm bùa đã làm ra bùa giữ này để ngăn chặn yêu ma phát ra, nhưng chỉ làm có một bên ghế, vậy người đó đã có cách gì đó để ám thị khiến cho bệnh nhân bị tà nhập chỉ ngồi bên ghế này.

Đúng vậy…Đây là nơi mà một thầy pháp đã chưa bệnh cho người khác, nhưng thầy pháp đó không phải chữa một ca khác, mà đã nhắm vào nhằm bài trừ và hạn chế sự phát tác từ vị thần rắn kia, vậy thì người bệnh sẽ là đứa trẻ đó…

Diệu Thiện nói:

- Thường ngày em cô có ra đây không?

Lệ đáp:

- Dạ em của em chỉ ở nhà thôi, không đi đâu cả do nó mới phẫu thuật sức khỏe yếu, có chuyện gì thế ạ?

Diệu Thiện im lặng không nói gì, đoạn ngồi vào thành ghế bên phải, quả nhiên đây là vị trí tốt, mắt luôn hướng về phía sông, người đó đã kết ấn chú bảo vệ tại nơi này để bảo vệ cho người bên cạnh mình, người nào đó đã làm như thế dù cho biết dưới sông kia có vô vàn yêu ma hùng mạnh cùng nhìn lên trên này, đó là người không hề sợ hãi.

Bấy giờ Lệ ngồi xuống bên cạnh Diệu Thiện, nói:

- Anh mỏi chân à? Ngày nào em cũng ngồi ở đây cả, ở đây ngắm được hoàng hôn trên khúc sông này.

Diệu Thiện nghe thế thì giật mình hỏi ngay:

- Cô thường ngồi ở đó sao? Cô ngồi cùng với ai đó nữa phải không?

Lệ nói:

- Là một người vô gia cư, chiều nào em và anh ta cũng gặp nhau ở cái ghế đá này, à, đó cũng là người đã sơ cứu cho em trai em vào cái hôm xảy ra tai nạn vị bác sĩ kia bảo tìm người đó nên ngày nào em cũng tới đây xem anh ta còn ở đây không.

Diệu Thiện hỏi:

- Thế đã tìm thấy anh ta rồi vì sao không đưa anh ta về gặp vị bác sĩ kia? Họ đều là người biết phép trừ tà đó, chính vị bác sĩ kia đã làm thủ thuật gì đó ngăn chặn bảo vệ cho em trai cô, còn người vô gia cư ở đây đã có phép để ngăn chặn tai nạn xảy ra cho cô.

Lệ nghe như thế thì tròn xoe mắt nhìn Diệu Thiện…Cô biết anh không nói dối…Đôi mắt anh có một vẻ phấn khích xen lẫn sự tò mò, kinh ngạc. Và chắc một người có vai trò thân phận như anh chẳng thể nào là người quen của người ăn mày tội nghiệp kia được…

Lệ nói:

- Anh bác sĩ đó sau khi thực hiện ca phẫu thuật cho Long thì đã đi khỏi Hà Nội rồi, anh ta chỉ dặn dò như thế thôi rồi đi luôn chứ cũng không theo ca bệnh của em tôi. Còn người vô gia cư kia thì…

Lệ giật mình ngồi ngây ra như phỗng…

Cô sực nhớ lại lời anh ta đã từng nói…

“Cô cho tôi miếng ăn, tôi giữ cho cô sinh mệnh…”

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.