Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Tiểu thuyết gốc · 2027 chữ

Hùng nháy mắt với cô nhân viên phòng vé một cái sau khi đã thu được thông tin cần thiết về chuyến tàu của Phúc, và mua cho mình được một cái vé ở cùng toa với Phúc sau khi bo cho cô nhân viên vài trăm ngàn, đoạn lững thững bước lại người đàn ông đang ngồi cô độc trên hàng ghế chờ tàu ở phòng chờ của nhà ga.

Hùng cười bắt chuyện:

- Anh đi Tây An à? Tôi ngồi đây chờ cùng với nhé, tôi cũng đi Tây An đây.

Người đàn ông gật đầu nhẹ nhàng, Hùng liền ngồi ngay xuống bên cạnh.

Hùng thầm quan sát người đàn ông, anh ta cao, gầy, đeo chiếc kính màu đen, mặc áo chùng đen dài, chân đi giày cao cũng màu đen, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, chỉ có một túi hành lý, nét mặt anh ta thâm trầm, phía sau gọng kính, đôi mắt anh ta khép hờ, trông cũng chẳng rõ là anh ta đang nhắm hay đang mở nữa, người này dáng ngồi thẳng, trông kín đáo, không vật vã dật dẹo như mấy người chờ tàu đêm, anh ta cũng không nghịch điện thoại, cũng chẳng nhìn vào đâu, đầu anh ta giữ nguyên, trông như anh ta đang rất tập trung nhưng cũng như kiểu…Chẳng làm gì cả…

Trông anh ta như mấy gã điệp viên trong phim trinh thám mĩ vậy…

Hùng nhìn kĩ lại qua trong kính ở góc chéo thì thấy hình anh con mắt anh ta rõ sắc nét, vậy đây là loại kính thuốc chuyên dụng làm mát mắt cho người đeo chứ không phải là kính cận, anh ta không hề bị cận, anh ta đeo nó để bảo vệ đôi mắt và có thể là để…Che giấu ánh nhìn…

Người đàn ông này có vẻ gì đó bí ẩn, rất đặc biệt, nhìn qua chẳng thấy có vẻ gì là một bác sĩ cả…

Anh ta là ai mà sếp phải đích thân cử Hùng đi theo dõi nhỉ?

Nếu chỉ thu thập thông tin bình thường thì Hùng có cả một đội quân đi làm việc đó, còn nếu chỉ muốn biết tung tích thì chỉ việc ném cho mấy thằng nghiện hoặc bọn đầu đường xó chợ tay sai, đám đệ tử của Hùng vài củ thì có tới mồ mả cụ tổ cố nhà người ta ở đâu bọn nó cũng tìm ra được chứ nói gì?

Đi xa như thế này chỉ để dò biết nhà người ta ở đâu, làm gì, ăn ở ra sao…

Đi tới Tây An thì cũng mất nửa ngày, vậy chắc phải vài ba ngày mới xong việc…Chuyến này chẳng biết sếp thưởng cho bao nhiêu nữa…

Hùng gợi bắt chuyện:

- Thế anh về quê hay đi đâu vậy?

Bác sĩ Phúc trả lời:

- Tôi về quê.

Hùng à lên một tiếng, rồi nói:

- À ờ, tôi cũng đi thăm người họ hàng ở Tây An, anh ở chỗ nào?

- Tôi ở Yên Lịch.

Hùng thấy anh ta trả lời cộc lốc, có vẻ như anh ta không muốn trò chuyện nhiều, nhưng thấy anh ta cũng chỉ ngồi yên đang không làm gì cả, nên Hùng lại cố gắng khơi chuyện tiếp.

Hùng cố lục tung trí nhớ và mớ kiến thức địa lý của mình lên, Yên Lịch à, Yên Lịch, Tây An…Nghe quen quen…Ở đó có cái gì nhỉ…Có cái gì…

Rồi đầu Hùng chợt lóe lên…Nhớ ra rồi, may mắn làm sao…

Bà vợ của sếp là người hay thích tìm hiểu mấy chuyện tâm linh, ngày xưa bà ta có một lần kể rằng ở đó có ngọn núi có ông thầy pháp nổi tiếng lắm, bà ta từng tới đó xin quẻ hay làm gì đó…Rõ ràng là có nghe qua rồi…Ngọn núi đó rất nổi tiếng…

Hùng nói đại:

- Ồ, Yên Lịch à, hình như ở đó có ngọn núi nổi tiếng lắm, núi gì ấy nhỉ…

Hình như câu hỏi này gây được sự chú ý của anh chàng bác sĩ, anh ta quay sang nhìn Hùng với ánh mắt thiện cảm hơn, trả lời cũng có vẻ hồ hởi hơn:

- Ở Yên Lịch, Tây An có ngọn núi Vu, anh có nghe rồi à?

Đúng rồi, may quá!

Hùng gật lia lịa như vớ được quả, nói ngay:

- Đúng đúng, ngọn núi ấy rất nổi tiếng đó, ngày xưa ba mẹ tôi nhắc suốt.

Bác sĩ Phúc phá lên cười, nói:

- Ba mẹ anh nhắc thế nào?

- À ba mẹ tôi nói là núi đó linh thiêng lắm, xin quẻ tốt.

Bác sĩ Phúc cười mỉm không đáp lại.

Hùng nói:

- Thế ở Yên Lịch ngoài núi đó ra, còn chỗ nào đẹp không? Cũng chẳng mấy khi đến Tây An, tôi muốn thăm thú cảnh đẹp cho biết.

Phúc nói:

- Cách núi không xa có đền thờ của tướng quân Trần Cao Vân, cũng là một khu di tích, nay ở đó tu sửa rồi nên cũng khá đẹp, anh có thời gian thì đến đó thăm viếng cũng được, còn núi Vu thì có đền thờ của nhân hưng hầu Vu Đạt. Ngày xưa vào thời Trần, đất Tây An còn có tên gọi là Tế Giang, ở nơi đây sản sinh ra toàn là anh hùng cả, anh có muốn nghe về sự tích của các vị đó không?

Hùng cũng không muốn nghe lắm, anh chỉ định hỏi qua loa kiếm câu chuyện nói rồi sẽ đi sâu hơn về hỏi thông tin của anh ta, thế nhưng nhìn lại thấy vị bác sĩ có vẻ rất háo hức, thế là Hùng tỏ ra rất hồ hởi và hân hoan, nói:

- Có, tôi thích nghe chuyện về các danh tướng trong lịch sử lắm, anh kể cho tôi nghe với?

Thế là bác sĩ Phúc kể cho anh Hùng nghe câu chuyện về các tướng lĩnh của Tế Giang và câu chuyện về ngọn núi Vu Sơn…

Đại khái câu chuyện kể lại rằng tỉnh Tây An xưa kia có tên gọi Gia Lâm phủ, huyện Yên Lịch còn có tên là Tế Giang, vào thời kì đó nhà Trần thay họ Lý lên làm vua, chiến tranh nổ ra giữa những hậu duệ còn sót lại của nhà Lý với triều đình nhà Trần, điều đó làm bách dân khổ sở vất vả, các vị danh tướng có xuất thân từ Tế Giang đã có công dẹp giặc loạn giữ gìn bình yên cho đất của thiên triều, Vu Đạt và Trần Cao Vân là một trong số những gương mặt tiêu biểu của vùng đất này, nhân dân về sau này tưởng nhớ họ mà khi họ mất thì lập đền thờ. Đền thờ Trần Cao Vân đặt ở núi Bảo, Định Tường, còn đền thờ Vu Đạt đặt ở núi Vu, Yên Lịch. Nghe nói Vu Đạt ngoài việc làm tướng còn là người theo đạo giáo nên sau này núi vu trở thành núi của người theo đạo giáo, và tồn tại cho đến bây giờ đã trải qua tám trăm năm rồi…

Hùng thoạt tiên ban đầu cũng chỉ miễn cưỡng nghe, nhưng nghe một hồi tự nhiên lại thấy…Thích thích…Cũng toan hỏi han anh ta thêm nữa thì chợt loa thông báo của nhà ga vang lên, đoàn tàu mang số hiệu SE7 đã tới ga, khách đi đường chuẩn bị lên tàu.

Cả Hùng và bác sĩ Phúc cùng đứng dậy, Hùng nói:

- Tàu tới rồi, ta đi thôi. Đêm khuya thanh vắng cũng chẳng có việc gì làm, nhưng căng tin tàu hình như vẫn mở. Anh có nghỉ ngơi không? Nếu mà thức thì hay là anh xuống căng tin, tôi mời anh li nước rồi nghe chuyện tiếp, anh kể chuyện hay quá, tôi thích nghe lắm.

Bác sĩ Phúc cười nói:

- Để xem sao đã, chứ truyện về núi Vu kể thì có mà đến sáng cũng chẳng hết được.

Hùng nói:

- Anh ở toa mấy?

- Tôi toa 6.

Hùng làm bộ như thể thích thú lắm reo lên:

- Ô hay trùng hợp chưa kìa? Tôi cũng ở toa 6 đây này, anh em mình đúng có duyên rồi đấy, anh ở khoang nào?

- Tôi khoang 103.

- Ơ tôi cũng khoang 103, mình đúng là duyên trời định rồi ông anh, thế tý vào phòng khoang xong rồi, anh em mình mua vài chai nước ngồi uống nói chuyện chơi.

Phúc không biết rằng Hùng móc được thông tin của mình từ người nhân viên bán vé và cố tình chọn vé cùng khoang, anh cũng hơi ngạc nhiên vì sự trùng hợp kì lạ đó nhưng không nói gì, cũng không nghi gì, anh chỉ cười mỉm, khẽ gật đầu. Vậy là chuyến tàu đêm ấy, anh có người bạn đồng hành mới quen, cùng đi về quê tổ…

Tàu lao đi vùn vụt trong đêm, Phúc mua vé giường nằm bốn khoang ở tầng dưới, giường tầng trên chưa có khách lên, Hùng thì nằm tầng trên ở giường đối diện, tầng dưới là một cô gái trẻ.

Phúc sắp xếp đồ lề hành lý cho ngay lại, rồi ngồi tựa lưng vào tàu mà nghỉ.

Hùng cũng nằm ngả lưng xuống giường của mình ngẫm nghĩ xem tiếp theo nên hỏi chuyện Phúc từ đâu, gã này có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng cũng không đến nỗi khó bắt chuyện lắm, mà thực ra khó bắt chuyện đến đâu Hùng cũng có cách tiếp cận được hết, diễn viên cũng là kĩ năng cần có trong nghề thám tử của anh mà, anh có thể hóa thân thành bất kì ai, bắt chuyện với bất kì hạng người nào cũng được, đêm hẵng còn dài mà, cứ từ từ vồ vập làm gì, sớm muộn gì chả có đủ thông tin…

Tàu lăn bánh được ít phút rồi thì cửa khoang hé mở ra, có một người đàn bà đã già tuổi ngó nhìn vào trong khoang, đoạn bà ngước mắt lên thì nhìn thấy chiếc giường trống phía trên phúc, sau đó ra chiều lưỡng lự.

Phúc nhìn người đàn bà, bà ta cũng cỡ hơn bảy mươi rồi, lưng hơi còng, mái tóc đã bạc hết, trên mặt và bàn tay bà ta đầy những mụn lở giống như mụn cóc, đôi tròng mắt bà vẩn đục, mặc bộ quần áo cũ kĩ nhếch nhác, tay bà ta cầm một cái làn, che bằng khăn vải bên ngoài, hình như là một người bán rong trên tàu chăng?

Cô gái nằm giường đối diện với Phúc cũng nhìn bà ta với vẻ mặt ái ngại, hình như cô cảm thấy sợ vẻ nhếch nhác bần hàn của bà, lại thêm những nốt mụn lở loét trên mặt, cô lo sợ bà xin ngồi nhờ vào giường của cô làm bẩn chăn nệm…

Phúc chợt thấy thương, dù biết là không phải nhưng vẫn nói:

- Chỗ của bà trên này à? Hay đổi giường để cháu trèo lên cho, bà nằm ở dưới này cho tiện đi lại.

Bà già vội xua tay nói:

- Không cậu ạ, tôi bán hàng thôi, cô cậu có ai mua gì không? Trong này có bánh ngọt, kẹo cao su, thuốc lá?

Nói đoạn kéo tấm vải đỏ che cái làn ra rồi chìa nó ra trước mặt cô gái, bên trong toàn những thứ hàng bán rong.

Cô gái lắc đầu nguầy nguậy, bà lại chìa nó ra chỗ Phúc, nói:

- Cậu mua giùm cho tôi với, cả tối bán được có vài thanh kẹo thôi à.

Phúc đáp:

- Rồi cho cháu hai thanh kẹo cao su.

Lại chợt có giọng nói lên:

- Cho cháu một lốc nước và một bao thuốc ngựa đi, cháu gửi tiền kẹo của anh kia luôn.

Phúc ngước lên nhìn, thì ra là Hùng, anh ta đã nhỏm dậy rồi, thấy Phúc mua ủng hộ nên cũng xí xớn mua để lấy cảm tình, dù sao cũng sẵn tiện đỡ phải đi xuống căng tin tàu mua nước.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.