Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lãnh địa Tây Nam (P1)

Phiên bản Dịch · 2694 chữ

Những người ở đây chỉ có năm đại biểu Tây Nam len lén cười trộm, một trăm vạn kim tệ nho nhỏ liền khiến nội bộ Liên minh thống nhất xuất hiện vết rách, tự nghĩ mấy người mình thật là xấu.

Tuy nhiên cũng thật là may mắn, bởi vì mặc kệ bộ đội xuất binh là của ai, mình cũng sẽ đưa món tiền này ra coi như phần thưởng cho bộ đội xuất binh, để người không xuất binh giận hờn người đã xuất binh.

Ai có thể ngờ đến lúc xuất binh lại chỉ có mỗi Khang Tư, cho nên bỏ phiếu mới khó chơi như vậy, chẳng lẽ là mình ngu ngốc tới mức không biết là kỵ binh không thể thủ thành sao?

Mà tuyệt diệu nhất, không ngờ là Khang Tư lại chủ động yêu cầu phần thưởng, gặp phải cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là mình thuận theo thọc một gậy.

Thế nào, sự tình náo loạn lớn rồi chứ, hắc hắc, thật là một lòng muốn làm đại sự thì tất cả đều sẽ thuận lợi mà.

Khang Tư nhìn mọi người phản ứng một chút, rất tự nhiên gật đầu:

- Vậy cảm tạ ý tốt địa khu Tây Nam, không biết phần thưởng này có đưa tới hay không? Nếu đã mang đến, sau khi xuất phát thì phân chia xuống dưới.

Khang Tư cũng không có hứng thú vô duyên vô cớ đưa chỗ tốt tặng cho bọn người kia, không đè ép bọn họ thì chính họ cũng không rõ mình có bao nhiêu trọng lượng.

- Phải, đã đưa đến, sẽ lập tức giao cho Điện hạ.

Đại biểu Tây Nam thấy biểu tình Khang Tư lơ đễnh, không khỏi âm thầm vui vẻ, đương nhiên lập tức đáp ứng ngay.

Hắn còn chuẩn bị đưa tin số kim tệ vốn dùng để chắp nối này rải ra ngoài, nếu như Khang Tư trực tiếp đưa trăm vạn kim tệ này thưởng cho sáu vạn thiết kỵ, vậy thì không có gì, mà ngược lại Khang Tư bởi đủ mọi lý do lưu giữ lại một chút, hắc hắc, vậy đúng là có trò hay rồi.

- Ừm, ngoại trừ phần thưởng ra, ta còn muốn xác nhận, sau khi quân Liên minh đánh vào khu quân địch chiếm lĩnh, vùng đất chiếm lĩnh này sẽ thuộc sở hữu của ai?

Khang Tư hỏi lại một câu, lập tức làm cho đại biểu Tây Nam bị dọa hoảng sợ!

Loại sự tình này không nói chơi được, cho nên hắn cố nói:

- Điện hạ, đây đều là lãnh địa Tây Nam là chúng ta mà, đương nhiên thuộc về sở hữu của chúng ta rồi.

- Tuy rằng là lãnh địa của các ngươi, nhưng mà chúng ta đánh bại địch nhân mới chiếm lĩnh được, như vậy vô duyên vô cớ cho các ngươi thu hồi, sợ rằng binh sĩ chúng ta rất khó nhiệt tình chiến đấu được.

Khang Tư nói ra điều này làm các đại biểu khác lập tức biến đổi sắc mặt, vốn đang cừu địch liền quét sạch sẽ, mà thay bằng ánh mắt tham lam.

Hắc hắc, đúng vậy, hiện giờ địa bàn Tứ hoàng tử chỉ có một hành tỉnh, ba tỉnh còn lại đều nằm trong tay quân thảo nguyên, tuy rằng quân thảo nguyên thực lực mạnh mẽ, nhưng mặc kệ có đánh thắng hay không, điều kiện cũng luôn luôn phải nói trước, miễn cho đến lúc đó làm xong rồi lại đưa ra đủ mọi lý do gây chuyện.

Vì vậy một đại biều đầu óc chuyển động nhanh nhất nhảy ra hô lớn:

- Chúng ta cũng không thể để huynh đệ Tây Nam gánh vác quá nặng, ta cho rằng quân đội nhà ai đánh hạ được địa bàn nào thì của người đó, như vậy viện quân chúng ta sẽ không tìm các người đòi chiến lợi phẩm nữa.

- A ha, không sai, cái này là công bằng nhất, như vậy mọi người đều có ý kiến bất đồng, như vậy, bỏ phiếu quyết định đi.

Một đại biểu rèn sắt còn nóng nói ngay.

Kế tiếp ngoại trừ năm đại biểu Tây Nam ra, tất cả các đại biểu khác đều tán thành quy định này.

Bốn thủ hạ kiêm nhiệm đại biểu Tây Nam không nhịn được muốn bạo động, nhưng bị đầu lĩnh ngăn lại.

Đầu mục cho rằng chỉ cần Tứ hoàng tử nhà mình có thể thông qua mua bán thu được đủ quân bị, vậy lập tức có thể xây dựng ra trăm vạn đại quân, mà nếu như trăm vạn đại quân cùng sáu vạn kỵ binh tranh giành địa bàn từ trong tay người thảo nguyên, ngẫm lại cũng biết ai có thể cướp được nhiều hơn.

Về phần địa bàn sáu vạn thiết kỵ cướp được, coi như bỏ thêm phí bồi thường xuất binh là được rồi.

Dưới dạng tán thành này, năm đại biểu Tây Nam ngay cả phiếu chống cũng không bỏ, chỉ là bỏ quyền, càng không cần nói gây chuyện, mà cái này khiến điều kiện càng phù hợp với quy củ.

Tây Nam người ta cũng không phản đối, còn có thể không hợp quy củ sao?

Còn đại biểu bốn tỉnh lập tức hoan hô.

Hơn nữa bọn họ bắt đầu vỗ mông ngựa Khang Tư, cũng biểu thị mình sẵn lòng phái ra kỵ binh giao cho Khang Tư, cũng vì chiến đấu khôi phục ranh giới bên ngoài mà làm một chút cống hiến nhỏ bé.

Khang Tư đương nhiên không muốn đè ép bọn họ, nhưng loại chỗ tốt đưa kỵ binh tới tận cửa này thật không thể không lấy.

Đừng coi thường các đại biểu này chỉ là một tiểu quyền quý trong một tỉnh, nhiều lắm chỉ cống hiến ra chừng mười hai mươi kỵ binh, nhưng trong Liên minh thống nhất ít nhất có hơn trăm tiểu quyền quý như vậy, hơn nữa đám đại quyền quý tặng một Liên đội kỵ binh cũng không phải việc gì khó.

Nhưng mà tặng ra cũng được, mình cũng phải đối xử bình đẳng, đồng thời chấp nhận bọn họ dính chút tiền lời chiến lợi phẩm, nhưng muốn mang đi luôn thì không có khả năng.

Khó trách đám quyền quý này đột nhiên sửa đổi tác phong, ai chẳng biết Tây Nam có tài nguyên khoáng sản ngầm phong phú chứ, chỉ là trước đây ở thời đại Đế quốc nhất thống, những mỏ khoáng sản này đều là của Hoàng đế, ai cũng không dám dính tới.

Mà tới thời kỳ quân phiệt cát cứ, không ai dám tin tưởng lời hứa quân phiệt thuận miệng phát ra, bởi vậy không có ai muốn bỏ một đống tiền đi khai thác.

Mà hiện giờ bất đồng, chỉ cần Liên minh khôi phục được Tây Nam, các mỏ khoáng này có thể cầm ra phát mãi, tự nhiên những người này thương thảo ngầm chia địa bàn, sau đó lên hội đấu giá thì mua về, hắc hắc, vinh hoa ngàn năm cũng không phải chỉ là giấc mộng.

Cho nên để đạt thành mục đích này, đừng nói thay đổi thái độ, dù là liếm giày Khang Tư cũng chấp nhận.

Lần hội nghị này tuy rằng cực kỳ náo nhiệt, nhưng thời gian không dài, nhiều người còn chưa cảm thụ được cảm giác phải nghẹn tiểu thì đã kết thúc.

Đám đại biểu trở lại địa bàn của mình, đương nhiên lập tức mở hội nghị với đám quyền quý mình đại biểu thông báo kết quả. Mấy ngày kế tiếp, kỵ binh nối liền không dứt mang theo công văn gia chủ chạy tới đại doanh Liên minh thống nhất.

Điểm danh nhân số xong, Khang Tư mới phát giác mình còn khinh thường các quyền quý này.

Bởi vì quyền quý trong bốn hành tỉnh tổng cộng lại đưa cho hắn một Lữ đoàn kỵ binh, hơn nữa hơn một vạn kỵ binh này tuy chỉ cưỡi một ngựa, nhưng mỗi người đều là một kỵ binh hợp cách. Nhìn bộ dạng bọn họ liền biết bên trong những người này đa số đều đã làm kỵ binh ba năm trở lên.

Chỉ là chuyện này cũng không phải ai cũng vui mừng, ít nhất Tương Văn kéo thủ hạ mình ra giáo huấn một trận, quyền quý bốn tỉnh lại có thể giấu diếm nhiều kỵ binh tư gia như thế, các ngươi làm ăn cái gì không biết nữa!

Đương nhiên, Tương Văn cũng biết đây là bởi thiếu nhân thủ, sau khi xin chỉ thị Khang Tư, lại bắt đầu xây dựng doanh huấn luyện mật vệ.

Theo các quyền quý đắc ý quên hình tuyên dương trắng trợn, hầu như hơn phân nửa Đế quốc trong khoảng thời gian ngắn đều biết được Tứ hoàng tử vốn hùng mạnh không gì sánh được, đáng tiếc bị quân thảo nguyên kéo vào vũng bùn, đã gia nhập vào Liên minh thống nhất.

Mà tin tức hoàng tộc hiển hách cuối cùng cũng trở thành một thành viên Liên minh thống nhất, hiển nhiên càng khiến người ta khiếp sợ hơn việc Khang Tư tự mình dẫn bảy vạn kỵ binh đi Tây Nam hỗ trợ Tứ hoàng tử chống đỡ quân thảo nguyên.

Ở thời khắc này, các thành viên hoàng tộc khác, bao gồm cả các thế lực quân phiệt cát cứ khác, đều dõi ánh mắt nhìn về phía Liên minh thống nhất. Vốn chỉ có địa bàn bốn tỉnh, Liên minh thống nhất cũng không được người ta để trong mắt, cho dù là có Khang Tư ở bên trong cũng vậy.

Tuy rằng Khang Tư là một cái yêu quái có thể phát triển lớn mạnh thần tốc, nhưng cho tới giờ không có nghe qua Khang Tư từng đánh một trận vang danh thiên hạ, cũng chưa thấy qua hắn diệt một cái nhân vật uy danh hiển hách nào.

Có thể nói vận số Khang Tư hết sức tốt, bởi vì địch nhân của hắn đều là một ít tôm tép, như vậy mới để cho Khang Tư có được địa bàn lớn như vậy.

Mà điểm ấy chính là nguyên nhân khiến cho hoàng tộc quân phiệt trung ương Đế quốc không để Khang Tư vào mắt, dù là Hoàng thái tử sắc phong Khang Tư, cũng là bởi vì Khang Tư là quân phiệt ở bên ngoài đầu tiên thuần phục hắn, vì tạo một tấm gương tốt, cũng không phải thật sự coi trọng Khang Tư.

Thế nhưng Tứ hoàng tử là nhân vật nào? Người khác không rõ lắm, các huynh đệ tỷ muội ở cùng một hoàng cung nhiều năm như vậy làm sao không biết đây chứ.

Chỉ nhìn Tứ hoàng tử vừa đi đến Tây Nam liền thống nhất bốn tỉnh Tây Nam, sau đó binh hùng tướng mạnh chuẩn bị mượn thế lao thẳng xuống Đế đô là có thể thấy rõ.

Nếu như không phải người thảo nguyên đột nhiên điên cuồng va chạm với Tứ hoàng tử, kéo trụ toàn bộ tinh lực Tứ hoàng tử, sợ rằng Đế quốc này đã sớm một lần nữa thống nhất trong tay Tứ hoàng tử rồi.

Chỉ cần nhìn đối mặt với trăm vạn quân thảo nguyên dốc toàn bộ lực lượng, cường công mạnh mẽ không sợ chết, dưới cơn phong ba kia Tứ hoàng tử còn có thể bảo trụ được một tỉnh thành, chống cự có hình có vẻ, thì biết được Tứ hoàng tử có năng lực thế nào rồi. Nên biết rằng chính những người này bởi vì sợ hãi Tứ hoàng tử, đã phong tỏa tất cả các đường thông thương mua bán với hắn!

Nhưng một Tứ hoàng tử như vậy, một người khiến tất cả các hoàng tộc ngoài miệng khinh thị nhưng đáy lòng lại tự nhận không bằng, không ngờ đã gia nhập vào Liên minh thống nhất, cái này chẳng phải nói Liên minh thống nhất cũng không phải là một đám ô hợp như mình tưởng tượng?

Chỉ là hiện giờ cũng không phải lúc tính toán nhân viên tình báo của mình thất trách, mặc kệ Liên minh thống nhất này trước kia là cái dạng gì, hiện giờ thêm vào Tứ hoàng tử, đã trở thành một tổ chức nguy hiểm rồi.

Khiến cho mọi người lo lắng, chính là việc Tứ hoàng tử gia nhập vào, khiến cho Liên minh thống nhất hầu như ngang cấp với việc thống nhất vùng Tây Bắc Đế quốc.

Hơn nữa người ta không phải như Trung bộ cùng Nam bộ Đế quốc bị phá hoại con đường thông với bên ngoài, người ta còn có rừng rậm Mạn Đặc Tư cùng Tuyết quốc, con đường thông với bên ngoài so với địa bàn mấy người này còn muốn thông suốt hơn, muốn dùng biện pháp đối phó Tứ hoàng tử đi đối phó Liên minh thống nhất là chuyện không có khả năng.

Ở phía trên là một Tứ hoàng tử suất lĩnh đại binh, quân hùng tướng mạnh đã bị lôi vào Liên minh thống nhất, mà ở phía dưới là Áo Kha Nhĩ có chút thần kinh thác loạn, chiếm lấy năm tỉnh hoành hành hủy diệt năm tỉnh, nhưng một tên thần kinh thác loạn đó lại có được trăm vạn đại binh, còn bên trên lại có thể chống đỡ được quân đội thảo nguyên công phá, mà thế lực hoàng tộc bên này lại bị hai thế lực lớn kẹp ở giữa.

Rốt cuộc Hoàng thái tử không nhịn được loại cảm giác nguy hiểm này, lập tức phát thiệp mời cho tất cả thành viên hoàng tộc Đế quốc, biểu thị bản thân muốn cùng bọn họ lập ra một Liên minh hoàng tộc tự bảo hộ mình.

Vốn tôn nghiêm khiến Hoàng thái tử không muốn làm ra cái Liên minh này, bởi vì Liên minh ra đời liền biểu thị mình không có cách nào đối phó với những người khác, chỉ có thể ngồi ngang hàng với bọn họ, mà chuyện này đối với một đế vương độc tài mà nói, tuyệt đối là một chuyện hết sức sỉ nhục.

Thế nhưng, hai đầu trên dưới Đế quốc đều là thế lực thống nhất hùng mạnh, chỉ có trung ương Đế quốc bên mình là chia năm xẻ bảy, có thể khẳng định nếu không làm cải cách, nếu không phải bị tên điên Áo Kha Nhĩ này giết chết, thì là bị Liên minh thống nhất chiếm đoạt.

Hơn nữa nếu như mình không đứng ra hô hào trước, để cho một đệ đệ muội muội nào giành lấy, ngươi nói Hoàng thái tử cũng là Hoàng trưởng tử hắn nên tham gia hay là không đây? Tham gia thì mất đi cơ hội tranh đoạt Minh chủ, không tham gia thì phải đối mặt với ba thế lực lớn.

Nếu như vậy, Hoàng thái tử vừa nghĩ tới liền lập tức phát thiệp mời ra, động tác nhanh chóng thật là dọa người.

Đối với thiệp mời này, các thành viên hoàng tộc lần này cũng không mượn nhiều cớ nữa, xem chừng bọn họ cũng đã dự liệu được thời đại đơn đả độc đấu phân chia địa bàn đã qua, cho nên toàn bộ gật đầu đồng ý ngay, cũng lập tức phái sứ giả đi bôn ba qua lại thương thảo nội dung minh ước.

Tuy rằng như vậy tốn rất nhiều thời gian công sức, nhưng cũng không có ai lại muốn tới địa bàn huynh đệ tỷ muội mình. Y - www.

Bởi vì dù là không nguy hiểm đến sinh mạng thì bị giam lỏng đến chết cũng là một chuyện hết sức đau khổ, cho nên tình nguyện tốc độ chậm một chút cũng không sao cả.

Bạn đang đọc Độc Cô Chiến Thần của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.