Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 87

Phiên bản Dịch · 2466 chữ

Trương Vân Nguyệt hoàn toàn lọt vào tử giác, nàng nhớ rõ ràng được là ngày đó mình chưa từng ăn đồ cũng không còn đổi qua y phục mới đúng?

Chẳng lẽ. . . . . . Hoàng hậu?

“Ta ngày đó cũng chỉ ở chỗ hoàng hậu uống một hớp trà." Trương Vân Nguyệt thần sắc không hiểu nhìn ba ma ma, hiện tại nàng có muốn hay không đem điều này chuyện tố cáo cho Triệu Khải Hâm biết?

Ba ma ma không ngờ thật đúng là khiến Trương Vân Nguyệt nghĩ ra được rồi?

“Nương nương ngài xác định, sau khi ngài trở lại không có người khác chạm qua ngài?" Lý Ma Ma cau mày không xác định hỏi, ngày đó tình huống như thế rất hỗn loạn, nói thật bà cũng không cảm thấy Trương Vân Nguyệt có thể đem chuyện đó nhớ lại.

Ít nhất là bà không nghĩ ra Trương Vân Nguyệt sau khi trở lại có người hay không chạm qua nàng?

“Lý ma ma, ta hiểu biết rõ các ngươi không tin, nhưng mà trí nhớ của mình có vấn đề hay không ta là rất rõ ràng, ngày đó quá bận rộn, cho nên tất cả mọi chuyện ta đều nhớ." Trương Vân Nguyệt nghiêm túc nói.

Chỉ là lời này của Trương Vân Nguyệt lại làm cho bên trong gian phòng năm người khác yên lặng lại, cái gì gọi là quá bận rộn cho nên cũng nhớ? ? ? Chẳng lẽ không phải việc của người liền không nhớ được?

“Chủ tử a, không phải chúng ta không tin ngài, thật sự là lời này của ngài. . . . . . Bận rộn ngài liền nhớ là có ý gì?" Lý ma ma vốn không muốn nói, chỉ là sau khi suy nghĩ lại một chút vẫn là muốn hỏi, lời này của nàng nói không chừng dược sư cũng không thể nào nói nổi.

“Ta cũng không biết, hình như ta mỗi lần chuyện ngày đó càng bận rộn liền nhớ càng rõ ràng." Trương Vân Nguyệt cũng biết lời nói của mình xảy ra vấn đề, chỉ là nàng nói là sự thật, thân thể này cùng đầu óc rất thần kỳ, dĩ nhiên kiếp trước nàng cũng là như thế này.

Người khác là càng vội càng dễ vứt bừa bãi, nàng lại hoàn toàn ngược lại, càng bận rộn đầu óc của nàng càng mạch lạc rõ ràng. Hơn nữa càng thêm trọng yếu chính là việc làm trong quá trình bận rộn nàng sẽ nhớ đặc biệt kỹ, qua cá một năm, hai năm nàng đều có thể trở về nhớ lại chuyện lúc ban đầu, dĩ nhiên không nghĩ tỉ mỉ như đến vẻ mặt của người cũng có thể nhớ tới.

Cái trí nhớ này sau khi xuyên việt hình như liền tăng cường?

“Nương nương ngài nói là sự thật?" Lý ma ma kinh ngạc nhìn Trương Vân Nguyệt, người khác bận rộn đó là hốt hoảng cũng không biết mình làm cái gì, nàng thế nhưng hoàn toàn ngược lại? Chỉ là dáng vẻ Trương Vân Nguyệt càng khẩn trương càng tỉnh táo, suy nghĩ một chút ngày đó, dưới tình huống bận rộn thế nhưng phản ứng tỉnh táo của Trương Vân Nguyệt, dường như đem chút chuyện tình nhớ lại cũng không phải là chuyện không thể nào?

“Tất nhiên là thật, loại chuyện như vậy ta lừa các ngươi làm cái gì?" Trương Vân Nguyệt không nhịn được mắt trợn trắng, phải biết bây giờ là có người muốn hại nàng, nếu là bởi vì nàng cung cấp chứng cớ sai lầm, đưa đến hướng điều tra sai lầm, khiến hung thủ thật sự thoát được, sẽ uy hiếp cái mạng nhỏ của nàng?

Mấy người suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Trương Vân Nguyệt quả thật không có cần thiết lừa gạt họ. “Nương nương nhất định phải nói ra sự việc này với hoàng thượng." Ba ma ma liếc nhìn nhau, Lý ma ma mở miệng nói.

Trương Vân Nguyệt gật đầu, cũng cảm thấy chuyện này phải nói cho cho hoàng thượng, dù sao trong tay mình không có ai, không có cách nào tra ra chân tướng sự tình, tuy nói nàng là ở nơi hoàng hậu đó ăn đồ, nhưng là ai cũng không thể nói chính là hoàng hậu hạ độc.

Đang lúc Trương Vân Nguyệt hồi tưởng lại chuyện, bên kia, bên trong đại sảnh, Triệu Khải Hâm đang cùng Hàn Ngọc Cầm nói chuyện.

Thứ hai ấy là... ? Hoàng thượng, ngài thế nào lại đến vườn Thúy Trúc đây? Nhị hoàng tử một trận nhưng đã phát ra đâu, ngài đi vào như vậy có thể chính là lại để cho cận thân lo lắng? Hoàng thượng, ngài là hoàng thượng đó, tại sao có thể quên thân thể mình đây?" Hàn Ngọc Cầm một mặt lo lắng trách cứ, ánh mắt nhìn Triệu Khải Hâm.

Triệu Khải Hâm ánh mắt lóe lóe nói: “Không có gì, Thiên nhi là con trai của trẫm, hiện tại bị bệnh, trẫm tự nhiên muốn tới đây thăm hắn."

“Hoàng thượng nếu thật sự lo lắng cho nhị hoàng tử, có thể phân phó Vương tổng quản cùng Ngụy tổng quản, không cần tự mình đến. Ngài là hoàng thượng, nếu là ngài bị bệnh làm thế nào?" Hàn Ngọc Cầm tận tình khuyên nhủ.

“Được rồi, trẫm biết, ái phi không cần nhiều lời, ngược lại ái phi vì sao lại tới?" Triệu Khải Hâm dịu dàng nhìn Hàn Ngọc Cầm, đối với Hàn Ngọc Cầm tới nơi này ngược lại không có thế nào cảm giác kỳ quái, hắn cũng không cảm thấy Hàn Ngọc Cầm là bởi vì lo lắng cho hắn mới tới đây, Hàn Ngọc Cầm tới nơi này nhất định là có mục đích.

Hàn Ngọc Cầm oán trách Triệu Khải Hâm: “Hoàng thượng? Cận thân nghe nói ngài đến vườn Thúy Trúc, trong lòng lo lắng mới tới đây."

Triệu Khải Hâm cười cười không có phản bác: “Ái phi có lòng, ái phi thân thể dù sao không cường tráng bằng trẫm, nếu như ở chỗ này đợi thời gian quá dài, đối với thân thể không tốt, ái phi hay là trở về trước đi."

“Hoàng thượng, cận thân đã đến như vậy được một hồi rồi. Cận thân cũng rất là lo lắng cho thân thể nhị hoàng tử, hoàng thượng không bằng mang cận thân đi thăm nhị hoàng tử?" Hàn Ngọc Cầm nhìn Triệu Khải Hâm, vẻ mặt hiền thê lương mẫu, khiến Triệu Khải Hâm một trận không nói gì.

“Tốt, trẫm ở liền dẫn ngươi đi thăm Thiên nhi." Triệu Khải Hâm cười nói, hắn bây giờ đã có thể xác định Hàn Ngọc Cầm là vì con trai của mình mà tới rồi, chỉ là hiện tại đứa bé bệnh nặng tại giường có gì tốt?

Hiện tại người của cả biệt viện cũng biết, trong biệt viện thiếu thuốc, không còn sớm mới có người ngã xuống, buổi chiều cũng đã truyền ra có người chịu đựng không được rồi, ngược lại Thiên nhi, đứa bé một hai tuổi này thế nhưng chịu được ba ngày thật khiến bọn thái y cảm thấy ngạc nhiên.

Triệu Khải Hâm rất may mắn ban đầu mình nghe theo lời của Trương Vân Nguyệt bố trí trong sân tất cả, chính là bởi vì nghe theo phương pháp của Trương Vân Nguyệt, hiện tại mới không có quá nhiều người mắc bệnh, hơn nữa coi như mắc bệnh cũng chỉ là những cung nhân, mà không phải những chủ tử bọn họ.

Triệu Khải Hâm rất rõ ràng, mục tiêu An vương tính toán cuối cùng là mình, mình tới bây giờ còn bình yên vô sự, tuyệt đối là công lao Trương Vân Nguyệt vì theo phương pháp đó.

Hàn Ngọc Cầm đi theo sau lưng Triệu Khải Hâm, trong lòng đối với cái người nằm ở trên giường, đứa bé rõ ràng đã bị bệnh dịch mà vẫn còn sống rất là tốt cảm thấy rất là không thích, trong lòng của nàng vô cùng hi vọng bệnh dịch lần này có thể làm cho đứa bé kia trực tiếp đi, dĩ nhiên loại ý nghĩ này Hàn Ngọc Cầm chỉ ở trong lòng nghĩ nghĩ, là tuyệt không dám biểu lộ ra .

“Hoàng thượng?" Lý ma ma đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài tìm Triệu Khải Hâm, lại không nghĩ rằng Triệu Khải Hâm tự mình tới. Nhất thời đang lúc Lý ma ma có chút khiếp sợ lên tiếng kinh hô.

“Lý ma ma có chuyện gì sao?" biểu hiện kỳ quái của Lý ma ma khiến Triệu Khải Hâm nhíu mày, trong lòng nhói lên, chẳng lẽ đứa bé đã xảy ra chuyện?

“Gặp qua hoàng thượng, gặp qua Quý Phi nương nương, hoàng thượng Vạn An, Quý Phi nương nương vạn phúc." Lý ma ma rất nhanh hồi hồn, đến thấy Hàn Ngọc Cầm cùng đi theo phía sau Triệu Khải Hâm, trong lòng mặc dù nghi ngờ Hàn Ngọc Cầm đúng lúc này lại tới đây, trên mặt cũng rất bình tĩnh hành lễ.

“Đứng lên. Ái phi đi vào." Triệu Khải Hâm thản nhiên nói.

Hai người sau khi vào phòng, Triệu Khải Hâm thấy bên trong gian phòng, chỉ thấy Trương Vân Nguyệt cùng hai ma ma cùng với hai cung nữ, trên mặt đều mang vẻ mặt nóng nảy, Triệu Khải Hâm không khỏi nhíu mày, ở họ biết Trương Vân Nguyệt bị hạ độc, những người này cũng chỉ là khẩn trương thêm lo lắng còn có kiên định, vẻ mặt nóng nảy này là từ đâu mà đến?

“Hoàng thượng, nhị hoàng tử hình như bắt đầu cũng không có vấn đề?" Hàn Ngọc Cầm kinh ngạc nhìn người nằm ở trên, sắc mặt đỏ thắm của đứa bé, đây là bị bệnh dịch? Sẽ không? Bị bệnh dịch sao lại có biểu hiện như vậy? Thế nào đều giống như ngủ thiếp đi.

“A. Ái phi cảm thấy được bệnh dịch, người phải là hình dáng gì?" Triệu Khải Hâm hình như nghi ngờ, nhưng ánh mắt kia lại bình tĩnh lợi hại.

Hàn Ngọc Cầm dừng một chút: “Cận thân không biết, chỉ là cận thân nghĩ tới, bệnh này thế nào sắc mặt cũng tái nhợt mới phải, mặt nhị hoàng tử sắc hồng nhuận nhuận , không hề giống là sống bị bệnh."

“Quý Phi nương nương chẳng lẽ không thấy sao? Hoàng nhi sắc môi tái nhợt. Còn có Quý Phi nương nương, nếu nói sắc mặt đỏ thắm đó là nguyên nhân phát sốt, không phải là cái gì hồng nhuận nhuận." Trương Vân Nguyệt lạnh lùng nói, Hàn Ngọc Cầm nghe trong lòng cũng không thoải mái, nàng ngược lại hi vọng con trai của mình không có việc gì, nhưng bị bệnh chính là bị bệnh, chẳng lẽ còn có thể làm giả hay sao?

Nói giống như nàng mua được ngự y làm việc này An vương làm, dụng tâm này quá độc.

Hàn Ngọc Cầm ngạc nhiên nhìn Trương Vân Nguyệt: :Thuần sung viện muội muội tha lỗi, tỷ tỷ quả thật không có đến đôi môi nhị hoàng tử, nhìn đến hai gò má đỏ thắm của nhị hoàng tử liền cho rằng hắn không sao, ai, cũng là tỷ tỷ hy vọng xa vời, thế nhưng nói không có việc gì thì thực sự sẽ không có việc gì cả, ai."

Trương Vân Nguyệt lạnh lùng liếc Hàn Ngọc Cầm một cái, không có nói cái gì nữa. Ý tứ lời nói của Hàn Ngọc Cầm rất rõ ràng, đó chính là trong lòng nàng hi vọng nhị hoàng tử không có việc gì, cho nên mới có lỗi vừa rồi, mà so ra Trương Vân Nguyệt này, làm mẹ quá bình tĩnh, tỉnh táo tuyệt không như mẫu thân rồi.

Triệu Khải Hâm đối với lời của Hàn Ngọc Cầm dĩ nhiên là nghe được, chỉ là lại không để vào trong lòng, lần đầu tiên Trương Vân Nguyệt như vậy, trong lòng của hắn đúng là hoài nghi Trương Vân Nguyệt trong lòng mình không có nhi tử, nhưng sau khi nàng té xỉu để cho hắn xác định đây chỉ là vấn đề tính cách cá nhân.

Có người chính là càng chuyện trọng đại càng tỉnh táo, có người trong ngày thường rất tốt nhưng lúc gặp phải chuyện lớn liền hốt hoảng khác thường, đây là chuyện rất bình thường.

“Quý Phi nương nương nếu là tới thăm hoàng nhi, hiện tại cũng đã qua, Quý Phi nương nương còn là mau trở về, tránh cho đến lúc đó dính vào bệnh dịch lại muốn trách tội hoàng nhi truyền tới." Trương Vân Nguyệt lạnh lùng xuống lệnh đuổi khách.

Hàn Ngọc Cầm nghe Trương Vân Nguyệt nói, sắc mặt rất là khó khăn, nàng thật không có nghĩ đến Trương Vân Nguyệt lại ở trước mặt hoàng thượng hạ lệnh đuổi khách, nàng còn muốn gần nhị hoàng tử đâu?

“Hoàng thượng, cận thân muốn nghiêm túc nhìn nhị hoàng tử, chẳng biết có được không?" Hàn Ngọc Cầm nghĩ muốn tiến lên kết quả trước giường, thấy Cúc Hoa cùng Xuân Hoa hai người cùng nhau ngăn cản Hàn Ngọc Cầm đi đến, Hàn Ngọc Cầm cũng không nói làm cho các nàng nhường đường, trực tiếp xoay người xin phép Triệu Khải Hâm.

Triệu Khải Hâm lắc đầu: “Ái phi mau trở về, ái phi thân thể không tốt đừng có mà tới gần quá rồi."

Triệu Khải Hâm cũng không nguyện ý lấy chính tính mệnh nhi tử mình tới tra chuyện Quý Phi làm.

Hàn Ngọc Cầm thấy Triệu Khải Hâm cũng không nguyện ý để cho mình đi vào nhìn qua nhị hoàng tử, trong lòng có chút không vui, trên mặt thong dong ưu nhã xoay người rời đi vườn Thúy Trúc.

Hàn Ngọc Cầm rời khỏi phòng, sau khi xác định Hàn Ngọc Cầm đã rời đi vườn Thúy Trúc, Trương Vân Nguyệt lúc này mới lên tiếng nói: “Hoàng thượng, cận thân có chuyện bẩm báo."

“Chuyện gì, nói." Triệu Khải Hâm thấy mặt Trương Vân Nguyệt nghiêm túc, lặng lẽ đợi nàng nói tiếp.

“Hoàng thượng, cận thân nhớ tới, cận thân ba ngày trước cũng không ở bên trong vườn Thúy Trúc ăn cùng tắm rửa gì, ngược lại bởi vì An vương phi tới chơi, hoàng hậu nương nương tuyên triệu cận thân đi qua, ở bên trong Tê Phượng cư cận thân ăn chút bánh ngọt."

Bạn đang đọc Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc của Iris Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.