Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 61

Phiên bản Dịch · 8470 chữ

"Nói như vậy nghĩa là bà ta coi con trai của ta thành con trai của chính bà ấy hay sao?" Trương Vân Nguyệt cau mày, đây cũng là chuyện có thể xảy ra, chỉ là nàng cảm thấy chuyện bà vú này không phải đơn giản như vậy, lúc đó ánh mắt của bà ta rất tỉnh táo, Trương Vân Nguyệt từng học qua thuật thôi miên, nàng biết một người tỉnh táo và một người không tỉnh táo khác nhau ra sao.

Dù là một người giỏi ngụy trang đến đâu đi chăng nữa, ánh mắt cũng không thể nào dễ dàng ngụy trang. Huống chi bà vú đó căn bản giống như rất tỉnh táo tỏ rõ là đang khinh thường nàng.

"Hoàng thượng." Trương Vân Nguyệt nghĩ hay là nói ra cảm nghĩ của mình cho Triệu Khải Hâm biết.

"Hả?"

"Hoàng thượng, thiếp muốn nói, khi bà vú đó nhào về phía thiếp, thiếp có thể khẳng định, lúc đó bà vú kia rất tỉnh táo. Thiếp cũng không cảm thấy thời điểm đó bà ta bị độc dược khống chế." Trương Vân Nguyệt nghiêm túc nhìn Triệu Khải Hâm nói.

"A, ngươi khẳng định như vậy?" Triệu Khải Hâm nhíu mày nhìn Trương Vân Nguyệt.

"Dạ, thần thiếp không cho là một người trong lúc bị độc phát tác lên cơn lại có thể có ánh mắt tỉnh táo đến thế. Thần thiếp lúc đó bị sợ hãi một phần cũng là bởi vì ánh mắt của bà ta quá mức tỉnh táo, mà động tác thì lại điên cuồng quá mức." Trương Vân Nguyệt nghiêm túc giải thích với Triệu Khải Hâm.

Triệu Khải Hâm nghe xong lời Trương Vân Nguyệt nói trầm mặc, "Không tốt? Vương Kỳ nhanh đi xem bà vú kia hiện tại như thế nào? Ngụy Đình đi bắt lấy thái y đã tới bắt mạch cho bà ta!"

Triệu Khải Hâm lập tức có phản ứng nếu như Trương Vân Nguyệt nói là sự thật, vậy thì thứ giả dối không phải là bà vú cùng tên thái y kia sao?

Năm phút sau Ngụy Đình cùng Vương Kỳ hai người cùng đồng thời trở lại, chỉ là tin tức hai người mang về khiến Triệu Khải Hâm hoàn toàn nổi giận.

Toàn bộ thị vệ canh giữ bà vũ đã bị đánh ngã, bà vú trốn, thậm chí còn để lại một câu "đần độn" . . . .

Mà thái y cũng đã đi, căn bản không có ai biết tên thái y đó bỏ đi lúc nào.

"Người đâu, phong tỏa cửa cung?" Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói, hắn cũng không tin người kia có thể rời khỏi hoàng cung nhanh như vậy?

"Hoàng hậu, ngươi nên nghiêm túc quản lý hậu cung rồi." Triệu Khải Hâm liếc mắt ra hiệu cho hai người Vương Kỳ và Ngụy Đình lần nữa rời đi, nói với hoàng hậu một câu như thế.

Hoàng hậu cúi đầu, trong lòng của nàng quả thật kinh ngạc không hiểu. Rốt cuộc là người như thế nào mà có thể sống xót khỏi cực hình tàn khốc của hai người Vương Kỳ và Ngụy Đình? Mà đối phương vì cái gì lại dùng nhân tài như vậy đến tính kế mình? Nghĩ tới đây hoàng hậu cảm thấy trong hoàng cung này chỉ sợ không đơn giản như nàng vẫn nghĩ. Có lẽ đúng như lời hoàng thượng nói, nàng cũng nên quản lý cho thật tốt cái hoàng cung này rồi.

Trương Vân Nguyệt mặc kệ sắc mặt của hai người Hoàng đế và hoàng hậu, trực giác của nàng nói cho nàng biết, người ở trong bóng tối sẽ không dừng lại ở đây, họ sẽ còn tiếp tục động thủ. Nàng cần phải chuẩn bị thật tốt để đến thời điểm bọn họ động thủ sẽ tóm lấy cái đuôi của bọn họ là được rồi.

Nếu bà vú đã chạy trốn, ở lại cung Dao Hoa này thêm nữa đã không còn cần thiết, hoàng hậu rời đi trước một bước, Triệu Khải Hâm cũng không có lập tức rời khỏi cung Dao Hoa.

"Chuyện lần này ngươi thấy thế nào?" Triệu Khải Hâm sau khi xác định bên trong phòng chỉ còn lại hai người mình và Trương Vân Nguyệt, đột nhiên hỏi.

"Hoàng thượng sao đột nhiên lại hỏi thần thiếp cái vấn đề này?" Trương Vân Nguyệt nghi hoặc nhìn Triệu Khải Hâm, vừa rồi hoàng hậu còn ở đây Triệu Khải Hâm cũng không hỏi mình cái vấn đề này.

"Nói một chút." Triệu Khải Hâm không có giải thích gì, chỉ bảo Trương Vân Nguyệt nói.

Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút đạo lý: "Thần thiếp cảm thấy người kia sẽ không cứ như vậy buông tay, nàng sẽ còn có động tác, chỉ là thần thiếp không hiểu vì sao nàng lại cứ muốn nhắm vào thần thiếp?"

"Ngươi cảm thấy người này là muốn nhằm vào ngươi?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt, không có phản bác quan điểm đầu tiên Trương Vân Nguyệt nói tiếp theo những người đó còn có thể động thủ, ngược lại nhằm vào điểm phía sau nói họ nhằm vào nàng đưa ra nghi vấn.

Vẻ mặt Trương Vân Nguyệt hồ nghi nhìn Triệu Khải Hâm, "Không phải nhằm vào thần thiếp còn có thể nhằm vào người nào?"

"Hắn." Triệu Khải Hâm chỉ vào đứa bé trong ngực Trương Vân Nguyệt nói.

"Hài nhi?" Trương Vân Nguyệt trợn tròn mắt, nhưng nghĩ lại một chút cảm thấy rất có thể, dù sao đi nữa trước khi thông tin nàng mang thai được truyền ra, cung Dao Hoa vốn rất an tĩnh, cho đến khi tin nàng mang thai được truyền ra ngoài, lúc này mới bắt đầu có các loại độc dược xuất hiện ở trong cung Dao Hoa.

Nhất thời bên trong căn phòng rơi vào tĩnh lặng, Trương Vân Nguyệt không biết nên phản ứng thế nào, mục tiêu của người kia là con trai của nàng, vậy nghĩa là đứa bé sẽ gặp nguy hiểm.

"Hoàng thượng, hoàng cung rất nguy hiểm." Trương Vân Nguyệt sau một hồi trầm mặc nhìn Triệu Khải Hâm lắp bắp thốt ra một câu như thế.

"Thế nào?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt, hoàng cung vốn là nguy hiểm, người đời cho rằng hoàng cung xanh vàng rực rỡ phú quý như mây, nhưng không có ngờ đến trong hoàng cung mỗi bước đều đầy tâm cơ, cũng không có biết trong hoàng cung là khắp nơi tính toán. Trong hoàng cung này mỗi ngày nếu như không có chết một hai người hắn cũng cảm thấy kỳ quái.

"Thần thiếp có thể mang theo bảo bảo xuất cung được không?" Trương Vân Nguyệt mong đợi nhìn Triệu Khải Hâm, vô cùng hi vọng hắn có thể đồng ý thỉnh cầu của mình, đứa bé hiện tại thật sự là quá yếu, chỉ cần gặp phải một chút xíu vấn đề đã có thể lấy đi tính mạng của nó.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi ngược lại.

Trương Vân Nguyệt trầm mặc, nàng biết Triệu Khải Hâm nói như vậy chính là không được, chỉ là suy nghĩ một chút cũng thấy, mình không là gì cả nhưng bảo bảo con của mình là nhị hoàng tử, là hoàng tử khỏe mạnh duy nhất của cả cái vương triều Cảnh Hi này, Triệu Khải Hâm làm sao có thể để cho nó rời khỏi hoàng cung đây?

Ngay cả chuyện nói bên trong hoàng cung không an toàn, chỉ sợ bên ngoài hoàng cung càng thêm không an toàn? Ít nhất địa hình trong hoàng cung các nàng cũng đã có hiểu biết nhất định, việc phòng bị có thể dễ dàng hơn một chút, mà bên ngoài hoàng cung thì không phải vậy.

"Hoàng thượng, còn có một chuyện."

"Nói."

"Hoàng thượng, thần thiếp muốn tự mình cho bảo bảo ăn." Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút vẫn là nói ra sự thật này, vốn là nàng đã muốn làm như thế, nhưng bởi vì đây là hoàng cung, nàng cũng không có được sủng ái đặc biệt, nàng cũng không muốn chỉ vì đưa ra một đề nghị mà khiến trong lòng hắn lưu lại ấn tượng không tốt về mình, vậy sẽ khiến Triệu Khải Hâm cho là nàng dưỡng đứa bé không tốt, đến lúc đó nói không chừng sẽ tách nàng và đứa bé ra .

"Không được?" Triệu Khải Hâm không chút suy nghĩ cự tuyệt, chưa từng có chuyện phi tử trong hậu cung tự mình cho đứa bé ăn như vậy.

"Hoàng thượng, chuyện bà vú khiến thần thiếp rất lo lắng, thần thiếp không muốn mỗi ngày phải lo lắng đề phòng bà vú mới có phải cũng muốn hại bảo bảo hay không." đôi mắt Trương Vân Nguyệt đẫm lệ mông lung mong đợi nhìn Triệu Khải Hâm.

Đặc biệt là, eo kia khẳng định đã bị nhéo tím rồi.

Hành động len lén đó của Trương Vân Nguyệt không có ai chú ý tới, Triệu Khải Hâm chỉ nhìn mặt của Trương Vân Nguyệt, không có chú ý đến động tác tay của nàng.

Điều Trương Vân Nguyệt nói hiển nhiên cùng là khúc mắc trong lòng của Triệu Khải Hâm, trên mặt vốn là kiên quyết phản đối của Triệu Khải Hâm có chút dao động, hắn không phải vì nghĩ cho Trương Vân Nguyệt sẽ lo lắng, mà bởi vì cái vấn đề bà vú có an toàn hay không.

Bà vú kể cả có điều tra lý lịch rõ ràng cũng không có cách nào bảo đảm bà ta sẽ trung thành, như vậy hiện tại duy nhất có thể bảo đảm sẽ không làm thương tổn đứa bé, chỉ có mẫu thân của đứa bé rồi. Đúng là để cho một phi tử đi cho đứa bé ăn. . .

"Hoàng thượng, người mẹ cho con mình ăn không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Thần thiếp cũng không cảm thấy làm như vậy, thần thiếp sẽ bị mất thân phận." Trương Vân Nguyệt rất nghiêm túc nói với Triệu Khải Hâm, nàng rất rõ ràng nữ nhân trong hậu cung không muốn cho đứa bé ăn cũng là bởi vì lời nói từ bên ngoài, nói là tự mình cho đứa bé bú sữa sẽ mất thân phận, mọi người cho là đứa bé nhà có tiền đều là do bà vú cho ăn, đây là tượng trưng của thân phận.

"Được!” Triệu Khải Hâm rốt cuộc vẫn phải đồng ý, không vì cái gì khác, liền vì an toàn của đứa bé hắn cũng không thể cự tuyệt, một bà vú có thể có vấn đề, chẳng lẽ có thể đảm bảo bà vú thứ hai sẽ không có vấn đề?

Nếu như không có chuyện lần này Triệu Khải Hâm nhất định sẽ rất bảo đảm người do hắn lựa chọn chắc chắn không thể có vấn đề, nhưng là bây giờ hắn không dám bảo đảm?

Trương Vân Nguyệt cũng mặc kệ trong lòng Triệu Khải Hâm nghĩ cái gì, nàng sau khi biết mình có thể tự cho đứa bé bú, trong lòng thật vui mừng, vốn là còn lo lắng đứa bé do bà vú cho bú về sau trưởng thành sẽ thân cận với bà vú hơn, nhưng là bây giờ hoàn toàn không cần lo lắng nữa rồi.

Đứa bé hình như lây tâm tình vui thích của Trương Vân Nguyệt, khóe miệng khẽ nâng lên lộ ra một chút ý cười.

"A, cười." Trương Vân Nguyệt ngạc nhiên nhỏ giọng kêu lên. Khóe miệng của bảo bảo cười như hoa kia, rất là vui vẻ.

Triệu Khải Hâm nghe được Trương Vân Nguyệt kêu lên, trầm mặc, hắn tuy là Hoàng đế không từng chăm sóc qua trẻ nít cũng biết trẻ nít mới sinh hai ngày tuổi chắc chắn vẻ mặt sẽ không có quá nhiều biểu tình.

"Trẫm đi đây, nàng chăm sóc đứa bé cho tốt." Triệu Khải Hâm nói xong xoay người rời khỏi phòng.

"Cung tiễn hoàng thượng." Trương Vân Nguyệt rất cung kính hành lễ tiễn Triệu Khải Hâm.

Lưu ma ma cùng Ngọc ma ma mấy hoàng thượng rời đi, thật nhanh đi vào trong phòng.

"Chủ tử hiện tại thân thể ngài như thế nào? Mau, nô tỳ đỡ ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi." Cúc Hoa mang theo hai người Xuân Hoa và Hạ Hoa, ba người thì hai người cùng nhau đỡ Trương Vân Nguyệt, một người muốn đỡ đứa bé, đi vào phòng sinh.

Lúc này Trương Vân Nguyệt mới phản ứng được hôm qua nàng mới vừa sinh xong, thân thể căn bản là còn không có nghỉ ngơi đủ? Mà từ tối hôm qua đến buổi sáng nàng căn bản chưa ăn chút gì cả?

Nghĩ đến đây Trương Vân Nguyệt chỉ có cảm giác hai chân mình mềm nhũn rồi, nhưng tay vẫn ôm con trai rất chặt.

"Mau đỡ ta trở về phòng." sắc mặt Trương Vân Nguyệt tái nhợt nói.

Ba người Cúc Hoa cùng Xuân Hoa, Hạ Hoa bị dọa sợ, Ngọc ma ma cũng là sợ hãi không nhẹ, bà không ngờ hai chân Trương Vân Nguyệt lại đột nhiên mềm nhũn. Nhưng thấy nhị hoàng tử vẫn được Trương Vân Nguyệt vững vàng ôm vào trong ngực, cuối cùng là an tâm.

Đoàn người đem Trương Vân Nguyệt đưa về phòng, nàng nằm ở trên giường ôm đứa bé sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

"Chủ tử, thời gian tới ngài không thể lại tùy ý ra khỏi phòng sinh nữa, cũng không biết hôm nay ngài đi ra ngoài như vậy có thể ảnh hưởng đến thân thể chủ tử hay không, không được nô tỳ phải đi tìm Đặng thái y tới xem cho ngài." Cúc Hoa nói xong càng nói càng không yên lòng rồi.

"Hôm nay cũng không cần nữa, ngày mai lại mời, thuận tiện mời cả Lưu thái ý tới." Thanh âm yếu ớt của Trương Vân Nguyệt từ trên giường truyền đến, cắt đứt dự định của Cúc Hoa.

Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, hơn nữa Đặng thái y, Lưu thái y mới trở về, nếu lại mời hai người họ tới đây, chỉ sợ hoàng thượng lại cho là xảy ra chuyện gì.

Trương Vân Nguyệt cũng không phải là vì nghĩ cho Triệu Khải Hâm, mà là xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ sợ sẽ truyền ra đồn đại gì bất lợi cho đứa bé.

Nhưng với nhóm người kia, Trương Vân Nguyệt không biết là, mặc dù nàng không có gặp phải quá nhiều chuyện, nhưng những lời đồn đại nên có thì đều đã có rồi.

Từ sau sự kiện bà vú qua đi, Triệu Khải Hâm cho phép Trương Vân Nguyệt tự mình cho đứa trẻ bú xong, hoàng hậu cũng không tiếp tục đưa bà vú tới nữa, chỉ sai một ma ma tới đây sung làm bà vú. Làm như vậy là để che mắt người ở ngoài cung không để cho họ bắt được nhược điểm thôi.

Chuyện lần này vừa qua chưa đầy nửa tháng, trong kinh thành đột nhiên xuất hiện lời đồn đại, nói là ở phương Nam vỡ đê sông Hằng ngập lụt khắp nơi, Thương Ngô ở phía bắc gặp hạn hán nguyên nhân là bởi vì xuất hiện yêu nghiệt?

Đồng thời, từ quẻ bói của Tuệ Pháp đại sư tính ra, yêu nghiệt này đang ở trong hoàng cung?

Lời đồn đãi này vừa truyền ra mọi người liền liên tưởng đến nhị hoàng tử mới vừa ra đời không tới nửa tháng, dù sao trước kia Tuệ Pháp đại sư cũng không nói trong hoàng cung có yêu nghiệt, gần đây mới nói, mà gần đây mới xuất hiện trong hoàng cung còn không phải chính là nhị hoàng tử hay sao?

Bởi vì một lời đồn đại này, mà có quan viên dâng sớ đòi Hoàng đế giết nhị hoàng tử, nói là yêu nghiệt hại nước?

Mà có người đầu tiên dâng sớ, tiếp theo liền giống như miệng cống được mở ra nước ầm ầm xô xuống vậy, toàn thể quan viên trong triều cùng đồng thời dâng sớ đòi Triệu Khải Hâm giết nhị hoàng tử.

Triệu Khải Hâm nhìn một chồng tấu chương cao ngất trước mặt, sắc mặt âm trầm đen đến có thể nhỏ ra mực.

"Đã tra rõ được lời đồn từ đâu mà có rồi sao?" Triệu Khải Hâm nhìn Ngụy Đình âm thanh lạnh lẽo hỏi. Lại dám tính toán đến trên đầu hắn? Lại dám muốn cho hắn tự thân động thủ sát hại con trai của mình? Lá gan của đám người này quả nhiên không nhỏ?

Ngụy Đình cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn chính diện Triệu Khải Hâm, "Chỉ tra ra được tin tức này là từ miệng của một dân chạy nạn mà ra, mà người dân chạy nạn đó ba ngày trước đã chết."

"Đã qua bốn ngày mà ngươi mới tra ra bấy nhiêu đó thông tin sao?" Triệu Khải Hâm lạnh lùng nhìn Ngụy Đình đang quỳ trên mặt đất, "Có phải là ở lại trong hoàng cung này quá lâu rồi, đầu óc của ngươi đã không còn dùng được hay không?"

"Hoàng thượng thứ tội." Ngụy Đình nghe Triệu Khải Hâm nói thân thể không khỏi run lên, quỳ rạp dưới đất không dám đứng dậy.

"Cút? Cút ra ngoài? Tiếp tục tra? Tra không ra chuyện lần này là ai ra tay thì ngươi đưa đầu của ngươi đến gặp ta?" Triệu Khải Hâm đuổi người đi, ngồi ở phía sau bàn làm việc trong Ngự Thư Phòng, mắt nhìn đống tài liệu trước mặt.

Vương Kỳ đứng ở một bên chẳng dám thở mạnh.

Vốn là Trương Vân Nguyệt vẫn còn đang ở trong tháng nên tin tức này không thể đến được tai nàng, dù sao trong hậu cung Trương Vân Nguyệt cũng không có tay chân, bên cạnh hữu dụng ngoại trừ Cúc Hoa, Xuân Hoa cùng Hạ Hoa, những thứ khác căn bản đều là người của Hoàng đế, đám người Cúc Hoa và các ma ma dĩ nhiên là sẽ không đem những loại tin tức kiểu này nói với Trương Vân Nguyệt.

Dù ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng đến việc ở cữ của nàng.

Nhưng những phi tử ở hậu cung hiểu rõ chuyện này cũng không có tốt bụng như vậy, họ ước gì Trương Vân Nguyệt trong tháng có chuyện, nói không chừng về sau liền không sanh được đứa bé nữa cũng nên. Vì vậy phi tử hậu cung sao có thể để những lời đồn đại kia không tới được tai Trương Vân Nguyệt đây.

Khi Trương Vân Nguyệt nghe lời đồn đãi như thế từ bọn hạ nhân, cả người sửng sốt một chút.

"Giữa mùa đông khô hạn?" Thứ đầu tiên Trương Vân Nguyệt có phản ứng chính là cái này. . . . Tiếp đó lại nghĩ, nếu quả như thật là như vậy, theo cách nghĩ của thời đại này thì thật sự có thể sẽ tin là xuất hiện yêu nghiệt. . . .

"Phi phi phi, trong đầu nghĩ gì thế? Cho dù có yêu nghiệt cũng sẽ không phải con trai ta. Bảo bảo con thấy có đúng hay không hả?" Trương Vân Nguyệt ôm đứa bé, cẩn thận chạm chạm trán mình váo trán đứa bé, đùa với nó.

Lần trước bị kinh sợ phải mất năm ngày sau mới bình thường lại, cũng may không có lưu lại di chứng gì lớn cho đứa bé, chỉ là đứa bé hiện tại đã nhận biết rất giỏi, trừ nàng là mẹ ra cũng chỉ có cha bé là Triệu Khải Hâm, Cúc Hoa cùng với Ngọc ma ma có thể hơi ôm bé một cái, nhưng phải là khi có Trương Vân Nguyệt bên cạnh, chỉ cần Trương Vân Nguyệt vừa rời khỏi tầm mắt của bé, bé lập tức sẽ khóc lên.

Cho đến hôm nay thật rất không đơn giản mới có thể nuôi con trai đến mập mạp trắng trẻo một chút, kết quả là có người lại tung ra lời đồn con trai nàng là yêu nghiệt, Trương Vân Nguyệt không phải người đần, vừa nghĩ cũng biết chuyện lần này nhất định là có người tính toán mình.

Hơn nữa nàng cảm thấy, nếu như đoán không sai, Hoàng đế căn bản cũng không muốn để cho nàng biết chuyện này, dù sao đang lúc trong tháng nhiệm vụ duy nhất của nàng lúc này chính là dưỡng thân thể cho tốt, bây giờ còn phải nuôi con, Triệu Khải Hâm chắc chắn sẽ không muốn cho nàng phải phân tâm suy nghĩ đến những vấn đề thế này.

Nhưng bây giờ lại có người ở ngoài phòng sinh giả bộ bất cẩn đem chuyện này nói cho mình nghe, điều này nói rõ bên trong cung Dao Hoa còn người của kẻ khác nằm vùng, đây là những vị phi tử kia muốn nàng bối rối phân tâm mà sập bẫy đây mà.

Hoặc là lời đồn đại này vốn là có thật, các phi tử hậu cung lại có thể tự mình nghĩ ra được hay sao?

Dĩ nhiên khả năng sau là cực kỳ thấp, cho nên chỉ có thể có một khả năng, có người muốn tính toán con của nàng?

Trương Vân Nguyệt cau mày, nàng nên làm như thế nào? Nàng phải làm sao? Người ta nói lời đồn nhảm bị ngừng lại bởi trí tuệ, hiện tại hiển nhiên là không thể mang những lời như thế này ra mà dùng, như vậy chỉ có thể dùng. . . . Tạo ra lời đồn đại mới để đổi hướng tầm mắt của mọi người?

Nhưng có cái gì đáng dùng để mà thu hút tầm mắt của họ đây? Mùa đông khô hạn, hơn nữa còn là khô hạn tới đất cũng nứt ra, loại chuyện như vậy. . . . . . Trương Vân Nguyệt nghĩ nghĩ, dường như nhớ ra kiếp trước cũng từng nghe nói đến có địa phương mùa đông cũng bị khô hạn?

Là nơi nào đây? Trương Vân Nguyệt đầu óc nhanh chóng chuyển động. “Đinh” Trương Vân Nguyệt thậm chí nghe được thanh âm của ngọn đèn trí tuệ vui mừng bật sáng.

Vùng đất phía tây, ở kiếp trước vùng đất phía tây của quốc gia này không phải có xảy ra khô hạn sao? Chỉ là. . . Dường như cũng không có khô hạn nghiêm trọng tới mức đất đai nứt nẻ? Hơn nữa chỗ kia vẫn còn rất thích hợp để trồng trọt mấy thứ cây nông nghiệp như cây bông và cao lương.

Thế nào đến kiếp này lại thành vùng đất không nuôi sống được cư dân chứ? Trương Vân Nguyệt sững sờ, dường như cảm thấy ngọn đèn trí tuệ mới vừa bừng sáng ban nãy lại bị dập tắt lần nữa. . . .

"Chủ tử, ngài nghĩ gì thế? Nhị hoàng tử đã tỉnh dậy, ngài ấy, cũng vẫy tay tìm mẫu thân rồi kìa." Cúc Hoa đi vào liền nhìn thấy chủ tử nhà mình một người sững sờ ngồi ở trên giường, mà vốn nhị hoàng tử hàng ngày đều hấp dẫn mọi lực chú ý của nàng lại bị đặt ở bên giường, không ai để ý tới.

"Cúc Hoa, vùng đất phía bắc kia khô hạn chết rất nhiều người sao?" Trương Vân Nguyệt đột nhiên hỏi.

"À? Chủ tử ngài đang nói gì vậy? Là ai lại ở trước mặt người nói những lời không nên nói rồi hả? Những kẻ hạ nhân đáng chết này? Đợi lát nữa nô tỳ phải đi giáo huấn bọn họ một trận mới được? Làm cho bọn họ bớt nói lung tung đi?" Cúc Hoa vừa nghe Trương Vân Nguyệt nói, cũng biết nhất định là chủ tử nhà mình đã biết cái gì.

"Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, khô hạn là mỗi khi năm hết tết đến đều có hay là năm nay mới xuất hiện?" Trương Vân Nguyệt cảm thấy chuyện này vẫn là nên tra một chút.

"Chủ tử, chuyện hạn hán ở phía bắc cũng như chuyện lụt lội ở phương nam hàng năm cũng sẽ xảy ra, không hề có liên quan một chút gì đến nhị hoàng tử của chúng ta?" Cúc Hoa rất khẳng định nhìn chủ tử nhà mình.

"Cúc Hoa, ngươi đi mời hoàng thượng tới đây, ta có việc muốn nói với hoàng thượng." Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy mấy lời đồn nhảm người khác cái gì cũng có thể tạo ra, vậy thì nàng vì cái gì lại không thể? Trong tay nàng không có người, nhưng trong tay hoàng thượng chẳng lẽ không phải chính là người sao?

"Nàng làm sao lại biết được rồi hả? Là các ngươi nói cho nàng biết?" Triệu Khải Hâm nghe thấy Vương Kỳ nói Trương Tiệp Dư cung Dao Hoa phái người tới mời hắn, giữa lúc lời đồn đại này đang lan ra, chân mày không khỏi nhíu lại, hắn đã hạ lệnh không thể nói cho nàng biết, thế nào những người này lại dám không thèm nhòm ngó gì tới mệnh lệnh của hắn?

"Hoàng thượng, tiểu nhân mới vừa hỏi, cũng không biết là ai tố cáo với Trương Tiệp Dư." Vương Kỳ kính cẩn nói.

Triệu Khải Hâm vừa nghe liền hiểu, lại là sản phẩm của những tính toán chốn hậu cung. Không kiên nhẫn đứng dậy đi về phía cung Dao Hoa, đối với việc những phi tử hậu cung không lúc nào là không nghĩ tới tính toán người khác tâm tình tỏ ra rất là chán ghét.

"Hoàng thượng ngài đã tới."

"Ngươi cứ nằm đi, chuyện lần này trẫm sẽ xử lý tốt, ngươi không cần phải quá lo lắng, chỉ cần chăm sóc tốt đứa bé là được rồi." Triệu Khải Hâm nhìn sắc mặt tái nhợt của người nằm ở trên giường, hắn biết chuyện đứa bé bị kinh sợ lần trước đã khiến nàng bị ảnh hưởng.

Nhất là chuyện vừa sinh xong hai ngày đã rời khỏi phòng sinh, mặc dù căn bản cũng không có thương tổn nàng, nhưng dù sao cũng khiến nàng mất đi khí huyết.

"Hoàng thượng, thần thiếp mới vừa hỏi Cúc Hoa, chuyện phương bắc khô hạn và phương nam lụt lội có phải là chuyện hằng năm vẫn xảy ra không. Cúc Hoa nói, hàng năm cũng sẽ xảy ra chứ không phải năm nay mới có. Không có đạo lý hàng năm cũng đã từng xảy ra năm nay sao lại đã thành lỗi của con thiếp rồi hả?" Câu nói sau cùng Trương Vân Nguyệt nói ra rất là không cam lòng.

Triệu Khải Hâm vừa nghe lời Trương Vân Nguyệt nói, ngẩn người, ánh mắt sáng lên? Hắn làm sao lại không nghĩ tới phương diện này? Hắn chỉ vội vàng nghĩ tới đi thăm dò xem lời đồn đó ở đâu mà ra, nhưng không nghĩ đến chuyện này trước kia cũng từng có xảy ra hàng năm?

"Tiếp tục." Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt, trong lòng hắn nghĩ thầm đầu óc Trương Vân Nguyệt này cũng có lúc rất hữu dụng.

"Hoàng thượng, những thứ khác thần thiếp không hiểu, nhưng cũng có một chút này thần thiếp là hiểu được, những kẻ làm bậy, thiên hạ ngày nay nhất định là có rất nhiều, nhưng là tuyệt đối không thể nào là con trai thiếp, con thiếp mới có hai ngày tuổi, có thể tạo ra cái nghiệt gì? Con thiếp một là không có giết người phóng hỏa, hai không có ăn hối lộ phi Pháp, ba không xử oan án, bốn không có bất trung bất hiếu, năm không có bất nhân bất nghĩa, làm sao lại thành yêu nghiệt rồi vậy? Hơn nữa ngày sinh tháng đẻ của con thiếp, trong thiên hạ không có đến một trăm tám mươi trẻ khác là điều không tưởng (ý nói những trẻ cùng ngày sinh tháng đẻ với con nàng)? Chẳng lẽ nói những đứa bé sinh trong thời gian này đều là yêu nghiệt hay sao?

Nếu không phải, vì sao chỉ có một mình con thiếp là yêu nghiệt? Là bởi vì mẹ hay cha của con thiếp? Đây là ý gì? Nói thiếp là yêu nghiệt hay là nói hoàng thượng?

Nếu chúng ta đều không phải vậy tại sao con thiếp lại thành yêu nghiệt? Thần thiếp khác không hiểu, chỉ hiểu một câu nói, rồng sinh rồng phượng sinh phượng? Chỉ có yêu nghiệt mới có thể sinh ra yêu nghiệt?" Ở ngoài cửa, Vương Kỳ cùng ba ma ma nghe được lời này của Trương Vân Nguyệt, trái tim thình thịch nẩy lên, thật lòng cảm thấy vị Trương Vân Nguyệt này lá gan thật không nhỏ.

Chỉ là trong lòng mấy người đều hiểu được lời Trương Tiệp Dư nói, bọn họ dù thế nào cũng không tin nhị hoàng tử là yêu nghiệt.

"Cái gì mà con trai của ngươi con trai ngươi? Đó cũng là con ta." Triệu Khải Hâm bình tĩnh nhìn Trương Vân Nguyệt chỉ nói một câu như vậy, liền xoay người rời đi.

Lời Trương Vân Nguyệt nói khiến Triệu Khải Hâm lần nữa thêm nhận thức về nữ nhân này, trong mắt hắn nàng vốn cũng chỉ là một cung nữ hạ tiện cam chịu bò lên giường hắn, sau lại tra ra kết quả là nàng bị người sắp đặt, sau đó Triệu Khải Hâm lại cảm thấy nữ tử này là một người đần, nhưng rồi nàng lại lần nữa bị Huệ phi tính toán, tuy nhiên lại có một cung nữ nhỏ ra mặt giúp nàng, khiến Triệu Khải Hâm cảm thấy nữ tử này là một người có tâm hồn lương thiện.

Tiếp theo, lại an tĩnh dời đến cung Dao Hoa, khiến cho hắn cảm thấy nữ tử này không giống như đám nữ nhân hậu cung, là một người an phận. Tiếp đó lại mang thai, kết quả gặp phải tất cả tính toán lại chỉ biết né tránh cũng không đáp trả, điều này làm cho Triệu Khải Hâm cảm thấy nữ tử này là một người mềm yếu .

Nhưng chuyện xảy ra hai ngày sau khi sinh khiến toàn bộ suy nghĩ này của Triệu Khải Hâm sụp đổ, hắn phát hiện, nữ nhân này cũng không mềm yếu, ngay cả nàng có thể hoàn toàn không chú ý thân thể của mình, chỉ vì muốn tự tay ôm đứa bé cho thái y chuẩn bệnh, thậm chí hoàn toàn đem lễ phép của nhân thế quẳng ra sau đầu, đây tuyệt đối không phải là việc một nữ nhân mềm yếu có thể làm ra được. Nhưng Triệu Khải Hâm cũng chỉ cho đây là bản năng của người mẹ khiến nàng trở nên kiên cường, cũng chỉ là tâm tính trở nên kiên cường, chứ đầu óc cũng không có gọi là thông minh.

Nhưng là hôm nay, Trương Vân Nguyệt để cho hắn biết, nàng có lẽ không hiểu được quá nhiều âm mưu quỷ kế, nhưng lại cũng không ngu. Chỉ có thể nói trước kia nàng chưa từng một lần trải qua những âm mưu tính toán kia, cho nên không biết dùng mà thôi?

"Ha ha, ngược lại không ngờ ta lại đem nàng nhớ kĩ như vậy? Vậy hãy để cho trẫm nhìn xem nàng có thể trưởng thành đến mức nào?" Triệu Khải Hâm nhỏ giọng nỉ non nói, không có ai nghe được hắn nói cái gì, Vương Kỳ cũng chỉ nghe được Triệu Khải Hâm hình như đang nói gì đó, nhưng không biết cụ thể là nói cái gì.

Trương Vân Nguyệt ngẩn người nhìn Triệu Khải Hâm rời đi, không biết hắn nói như vậy là có ý gì, đứa bé vốn cũng là con trai hắn mà, hắn làm cái gì phải cường điệu như vậy?

"Chủ tử, những lời vừa rồi của ngài, cũng không thể tùy tiện nói ở bên ngoài. . ." Lưu ma ma nhìn Trương Vân Nguyệt kinh hãi nói.

"Ta hiểu rõ, những lời nào có thể nói lời nào không nên. Vừa rồi cũng chỉ có mình hoàng thượng ta mới nói, không phải là có các người đứng bên ngoài canh chừng sao?" Trương Vân Nguyệt thản nhiên nói, nàng cũng không phải là ngu ngốc cái gì cũng nói với người khác. Những lời hoa mỹ nàng nói với hoàng thượng kia, cũng chỉ là nói cho hoàng thượng, khiến hoàng thượng tin chắc con trai của mình không phải là yêu nghiệt như lời đồn đại.

Nàng biết hoàng thượng khi nghe được lời đồn nhảm kia cũng đã đang tra xét xem người tung ra lời đồn là ai rồi, trong lòng cũng sẽ không tin tưởng con trai của mình là cái gì yêu nghiệt, nhưng là nàng lo lắng, lo lắng hoàng thượng không chịu nổi áp lực.

Lúc này mới có những lời hoa mỹ kia, năm điều đưa ra ngoài một cái phủ định lời đồn về con trai mình thì còn lại là muốn nhắc nhở hoàng thượng, bốn điều còn lại kia không nói nhiều, liền chỉ có việc quan viên ăn hối lộ phi pháp nàng tin tưởng hoàng thượng có thể tìm ra rất nhiều, đến lúc đó để cho bọn họ gánh tất tội danh chọc giận trời cao, so với lời đồn về trẻ nít hai ngày tuổi có sức thuyết phục hơn nhiều?

Hơn nữa hoàng thượng nhân tiện, còn có thể gạt bỏ một chút nanh vuốt của thế gia đại tộc.

Về phần cái gì rồng sinh rồng những thứ này, cũng chỉ là nói cho hoàng thượng, con hắn là long tử phượng tôn (con rồng cháu phượng), những người đó vu oan con hắn như vậy, rõ ràng chính là không đem hắn vị hoàng đế này để ở trong mắt?

Về phần chính nàng, làm ơn, cái gì mà yêu nghiệt sẽ được chọn vào hoàng cung sao? Ban đầu việc tuyển chọn vào cung là do Thái hậu chủ trì, chẳng lẽ là muốn nói Thái hậu có rắp tâm không tốt sao?

Triệu Khải Hâm sau khi rời khỏi cung Dao Hoa liền trở về cung Thái Cực, lập tức bắt bắt tay vào xử lý chuyện lần này. Đầu tiên là điều tra được chứng cớ về đám tham quan ô lại đã tham ô trong mấy năm gần đây nhất, sau đó ra lệnh cho Ngự Lâm quân đồng thời xuất động lùng bắt những người này.

Lần này Hoàng thượng bắt người, số người bị bắt tuyệt đối không ít.

Hoàng thượng muốn chứng tỏ, nếu trời cao đã nổi giận, vậy thì đám tham quan ô lại tham ô hẳn là không ít? Nếu là ít thì ông trời làm sao sẽ tức giận đến mức trách phạt xuống như vậy chứ? Hơn nữa còn là nhiều năm liên tục như thế?

Lần hành động này của Ngự Lâm quân vô cùng nhanh chóng, khiến cho ngay cả mấy thế gia đại tộc cũng không kịp trở tay, những quan viên kia đã bị hoàng thượng bắt được. Đồng thời hoàng thượng hạ một đạo thánh chỉ định tội. Chiếu định tội này nội dung là cái gì cũng không muốn nói nhiều, quá rối rắm khó đọc.

Phiên dịch ý chính là: Trẫm làm hoàng đế đã nhiều năm, việc cai trị chưa lập được công trạng gì lớn, ngược lại tham quan ô lại hoành hành, đến nỗi trời cao phải hạ xuống nhắc nhở, nhắc nhở trẫm phải trừng trị tham quan ô lại, hơn nữa buộc trẫm đưa ra quyết định kết luận về nhiều năm liên tục khô hạn lũ lụt.

Hôm nay trẫm rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng quyết định, căn cứ chứng cứ trời cao nhắc nhở, bắt hết đám tham quan ô lại?

Thật tốt, lần hành động này thật lớn. Không nói quan viên trong kinh thành như thế nào, nhưng quan viên ở những chỗ này, cũng bị bắt rất nhiều. Điều này khiến cho nhân dân địa phương một trận vui mừng khôn xiết.

Việc làm tiếp theo của Triệu Khải Hâm rất đơn giản, chính là công khai chứng cớ tội trạng của những người này, hơn nữa cho người lan truyện lời đồn rộng rãi trong dân gian, trực tiếp biến lời đồn về yêu nghiệt chuyển thành cách nói tham quan ô lại hoành hành khiến trời cao cảnh cáo.

Nếu nói rằng có người không tin, sao có thể đây, lần này tham quan ô lại có bao nhiêu, chính là trên một trăm tham quan nha? Nhiều tham quan như vậy, tiền bạc tham ô dễ có tới mấy trăm vạn lượng vàng?

Số tiền tham ô này, cầm đi xây dựng đê điều, đường xá, muốn tu sửa xây mới bao nhiêu có bấy nhiêu nha?

Nếu như vậy thì những địa phương bị hạn hán lụt lội kia có thể bị thiên tai tàn phá tới mức đó sao? Hiển nhiên là không thể nào rồi.

Cho nên, đây tất cả đều là lỗi của đám tham quan ô lại, chẳng liên quan chút nào đến nhị hoàng tử cả. Ngược lại bởi vì nhị hoàng tử được sinh ra, cho nên trời cao mới cho nhắc nhở, điều này nói rõ nhị hoàng tử là một người tốt, là một phúc khí, đem đến thay đổi mới cho vương triều Cảnh Hi.

Như vậy thì người lúc trước truyền ra lời đồn nhị hoàng tử là yêu nghiệt, hiển nhiên là người muốn đối nghịch lại ý trời? Nói như thế nếu vẫn còn có người tiếp tục truyền bá lời đồn đãi, không muốn tin tưởng trời cao cảnh báo là bởi vì tham quan ô lại, thì đó chính là thân thích của lũ tham quan?

Thật tốt là những tin đồn nay vừa lan ra, còn ai dám tiếp tục lan truyền lời đồn nhị hoàng tử là yêu nghiệt nữa đây? Còn nói thế thì chính là không tin trời cao cảnh báo cho hoàng thượng, dù sao ban đầu hoàng thượng cũng không biết những người này là tham quan ô lại, cũng chính là trời cao cho chứng cớ, hoàng thượng chỉ là y án theo nhắc nhở của trời cao đi điều tra ra mà thôi?

Chuyện lần này cũng đồng thời cho muôn dân bách tính biết được, trời cao công nhận Đương Kim hoàng thượng. Mà quốc gia từ trước tới giờ xuất hiện các loại tai hoạ gì gì đó, đều là do việc làm tác oai tác quái của đám tham quan ô lại mới khiến ông trời giáng xuống cảnh báo.

"Thật không nghĩ đến, chiêu này của hoàng thượng chơi cũng thật là đẹp?" Hoa Hồng Khải nghe thủ hạ báo cáo, cảm thán một câu.

"Lão gia, chuyện lần này hoàng thượng xử lý rất tốt, chúng ta hoàn toàn không có được bất kỳ ích lợi nào." phụ tá của Hoa Hồng Khải, Tề Doãn Bình cau mày nhìn Hoa Hồng Khải nói.

"Sao không được lợi ích gì? Chúng ta ít nhất nhận rõ có bao nhiêu người có suy nghĩ giống chúng ta muốn động tới vị trí dưới mông hoàng thượng." Vẻ mặt Hoa Hồng Khải thần bí nói.

Tề Doãn Bình ngẩn người mới hiểu được ý tứ của Hoa Hồng Khải, chuyện lần này ban đầu bọn họ vốn nghĩ tới là diệt trừ nhị hoàng tử, nhưng nghĩ lại thấy chuyện này khả năng thành công không nhiều, dù sao hoàng thượng hiện nay mới có hai hoàng tử, mà Đại hoàng tử chỉ là một kẻ bệnh tật, nhị hoàng tử mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đáng ghét là thân thể lại rất khỏe mạnh.

Nói vậy nghĩa là hoàng thượng căn bản sẽ không để nhị hoàng tử gặp phải chuyện gì không may, huống chi đồn đại là yêu nghiệt, hoàng thượng nhất định là sẽ không tin, như vậy hoàng thượng tất nhiên sẽ nghĩ tới giải quyết chuyện lần này.

Như vậy thì có thể đồng thời cho bọn họ thấy thủ đoạn của hoàng thượng, cũng có thể biết là ai sẽ trợ giúp, đến lúc đó có thể xác định có bao nhiêu người có cùng mục đích với bọn họ. Về sau còn biết phòng bị đồng thời lợi dụng hoặc là diệt trừ.

Chỉ là có điều Hoa Hồng Khải và Tề Doãn Bình không có ngờ tới là, ngay từ sớm Triệu Khải Hâm đã phái người giám thị thế gia đại tộc, mà nhân thủ dùng để giám thị rất nhiều đều là do Hoàng đế khai quốc sắp đặt? Không sai không sai chính là Hoàng đế khai quốc.

Nếu nói vương triều trước kết thúc mà những thế gia đại tộc này không gây trở ngại gì cho Triệu Khải Hâm là chuyện tuyệt đối không tưởng, đã nói điểm bắt đầu cho việc vương triều trước kết thúc chính là sự kiện năm hoàng tử đều mất, đó chính là sản phẩm của những đấu đá qua lại vị trí hậu phi của thế gia đại tộc.

Dưới tình huống như vậy, Hoàng đế khai quốc của vương triều Cảnh Hi sao có thể hoàn toàn không phòng bị những thế gia này đại tộc này?

Nhưng là phòng bị cũng chỉ là phòng vệ, việc diệt trừ những thế gia đại tộc này là chuyện không thể, bản thân Hoàng đế đầu tiên của vương triều Cảnh Hi chính là xuất thân từ thế gia đại tộc, diệt trừ thế tộc này thật sự có chút cảm giác bất nhân bất nghĩa. Nhưng chưa trừ diệt bỏ những thế gia đại tộc này cũng không có nghĩ là sẽ không sắp xếp nhân thủ giám sát bọn họ.

Hắn cũng không trông cậy vào việc những nhân thủ do mình an bài có thể lập tức tiếp cận được với ham muốn quyền lực của những thế gia đại tộc này, chỉ cần bọn họ cố gắng từng chút từng chút tìm cơ hội bò lên cao, rút cuộc không phải cũng sẽ đến lúc tiếp cận được với ham muốn quyền lực kia sao? Sau khi an bài xong những người này Hoàng đế chỉ hạ lệnh để cho bọn họ khi biết người của những gia tộc này có tính toán hoàng tộc thì sẽ truyền tin ra, những việc khác cơ bản không cần bọn họ làm.

Chính thế mới có thể khiến cho những người này an toàn ẩn thân trong các thế gia đại tộc này, nếu không, những gia tộc kia sẽ rất nhanh phát hiện được có người muốn tra ra ham muốn quyền lực của họ?

Hơn nữa những người này chỉ đều đặn truyền ra tin tức, bên này Triệu Khải Hâm cũng không có bất kì ai đi liên lạc với bọn họ.

Nói cách khác bọn họ có truyền tin ra hay không đều là dựa vào lòng trung thành của bọn họ. Một thế hệ trung thành chẳng có gì lạ, đời đời nối tiếp trung thành mới là quan trọng nhất.

Phải nói thủ đoạn khống chế tự nhiên là có, chỉ là điểm này không phải điểm cần quan tâm đến.

Hiện tại chỉ muốn nói là, vì có những người này mà Triệu Khải Hâm biết rằng Hoa Hồng Khải cùng những người của gia tộc khác tính kế, bề ngoài điều này tuyệt nhiên là không tốt? Chỉ là cũng không có cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn.

Triệu Khải Hâm sau khi an bài xong mọi chuyện xoay người đi cung Dao Hoa, hắn cảm thấy có lẽ đi nhìn con trai của mình có thể khiến cho tâm tình thư giãn đôi chút. "Đi đem những tin tức hôm nay trẫm nhận được báo cho mẫu hậu."

"Vâng" Vương Kỳ cung kính đáp, liền đi cung Ninh Thọ bẩm báo chuyện này.

Triệu Khải Hâm trầm mặc đi tới cung Dao Hoa, nội thị đang muốn thông báo, Triệu Khải Hâm ngăn nội thị lại, tự mình đi vào, cũng không cần người ra nghênh đón. Triệu Khải Hâm lặng yên không tiếng động xuất hiện như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên, cho nên cả bên trong cung Dao Hoa đám cung nữ nội thị đều không phát hiện ra vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này đến, càng không có ai báo cho Trương Vân Nguyệt. . . . .

"Bảo bảo, bảo bảo, nơi này. Trong tay mẫu thân là cái gì? Đây là mảnh vải đỏ nha?" Trương Vân Nguyệt cười nói.

Ở cữ quá nhàm chán bà mẹ bất lương bắt đầu giày vò đứa bé, nói ra cho oai là rèn luyện thị lực đứa bé, sai nha hoàn dùng vải đỏ làm thành một quả cầu, cuối cùng phát hiện nếu chỉ dùng quả cầu vải, hình như không thể hấp dẫn tầm mắt nhi tử, vì vậy lại dùng vải màu đỏ trực tiếp xé ra từng mảnh, dùng vải buộc vào quả cầu đỏ bắt đầu trêu chọc nhi tử hàng ngày.

Mỗi ngày nàng cầm đầu sợi vải đính trên quả cầu đỏ đưa qua đưa lại trước tầm mắt nhi tử, ánh mắt của nhi tử di chuyển theo quả cầu vải vòng tới vòng lui, nàng liền cười thành tiếng rất là vui vẻ.

Thật may là hiện tại đứa bé mới nửa tháng, nàng có muốn giày vò thế nào cũng chỉ đến một mức nhất định, nhiều hơn nữa cũng không còn biện pháp.

"Ngươi cho rằng nhi tử của ta là mèo sao?" Triệu Khải Hâm nhìn động tác của Trương Vân Nguyệt, sắc mặt có thể xem là đen, ánh mắt có thể thấy là âm trầm.

Trương Vân Nguyệt nghe được tiếng của Triệu Khải Hâm, cả người cũng cứng ngắc, quay đầu nhìn Triệu Khải Hâm, hạ nhân của Trương Vân Nguyệt cảm giác mình hình như nghe được tiếng cổ kêu "Ken két".

"Hoàng thượng? Ngài thế nào lại tới vào lúc này?" thái độ của Trương Vân Nguyệt có thể coi là nịnh hót sao? Tuyệt đối choáng váng ánh mắt của cả đám người trong phòng.

"Nếu không phải trẫm tới đây lúc này, trẫm làm sao biết ngươi giày vò con trai trẫm đến như thế đây?" Triệu Khải Hâm lạnh lùng nhìn Trương Vân Nguyệt, hình như bộ dáng rất tức giận.

A. . . Trương Vân Nguyệt trợn tròn mắt, xong đời xong đời, hoàng thượng tức giận, vậy phải làm sao bây giờ?

"Cái đó, hoàng thượng, thiếp không có khi dễ nhi tử, thiếp chỉ là đang nghĩ biện pháp rèn luyện nhi tử toàn diện mà thôi." Nói xong dùng sức gật đầu, bày tỏ nàng là đang nói thật.

"Ngươi còn biết ngươi vừa rồi là đang khi dễ con trai của trẫm sao?" Triệu Khải Hâm cũng mặc kệ cái gì rèn luyện thị lực, hắn chỉ tin những gì trước mặt.

". . . . . . Hoàng thượng, ngài có thể không cắt câu lấy nghĩa không?" (lấy một câu của người khác rồi giải thích theo ý mình) Trương Vân Nguyệt mong đợi nhìn Triệu Khải Hâm.

"Ừm." Triệu Khải Hâm bình tĩnh nhìn Trương Vân Nguyệt, một tiếng mang đầy giọng mũi này hình như nghi vấn lại hình như có chút uy hiếp, khiến Trương Vân Nguyệt hoàn toàn im thít.

"Ách, cái đó, hoàng thượng ngài uống trà." Trương Vân Nguyệt chỉ vào bên trên cái bàn nói, hoàn toàn không có ý muốn đứng lên châm trà cho hoàng thượng, lại nói nàng là vẫn đang còn trong tháng? Không phải nói phòng sinh nam tử là không thể tùy tiện vào sao?

Tại sao hoàng đế này lại tùy ý ra vào? Mà nô tài phía ngoài thậm chí ngay cả ngăn trở một cái cũng không có? Còn nữa, nàng là đang ở cữ nha? Đã nửa tháng không có tắm không phải sao? Chẳng lẽ hắn không ngửi thấy mùi vị không tốt trong phòng sinh sao? Thế nào còn ở lại đây mà co kéo?

Nội tâm Trương Vân Nguyệt thật lòng là rất kiêu ngạo, nàng rất không muốn trong tình huống này nhìn thấy hoàng đế.

Coi như hiện tại trong lòng của nàng còn không có Hoàng đế, nhưng nói thế nào thì Hoàng đế cũng là nam nhân của nàng nha. Hơn nữa còn là nam nhân nàng đang chuẩn bị muốn buộc được tâm không phải sao? Hình tượng không vừa mắt như vậy bày ra ở trước mặt hoàng đế, nàng thật lòng muốn khóc.

Vì vậy tự thấy không còn hình tượng, một cái bình đã mẻ lại sứt rồi . . . .

Đã để hoàng đế thấy một mặt xấu như vậy rồi, vậy thì cũng không cần phải giả bộ làm gì, trực tiếp liền đem bộ mặt chân thật nhất bày ra là tốt rồi.

". . . . . ."

Triệu Khải Hâm điềm nhiên ngồi ở trên giường, hoàn toàn không có để tâm đến cảm giác bứt rứt của Trương Vân Nguyệt, ánh mắt chợt lóe lên một đạo ánh sáng quỷ dị.

"Trương thị ngươi có phải gần đây ở cữ nên khiến cho ngươi đến cả lễ nghi tối thiểu cũng quên sạch sẽ rồi hay không?" Triệu Khải Hâm nhàn nhạt hỏi, giọng có ý lạnh không nói ra được.

"À? Hoàng thượng ngài đang nói cái gì?" Trương Vân Nguyệt đang cúi đầu dùng ngón tay đùa với nhi tử, đột nhiên nghe được lời hoàng thượng nói, không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, vẻ mặt mang bộ dạng u u mê mê. Làm cho Triệu Khải Hâm nghẹn, sắc mặt biến thành càng thêm khó coi.


Hết chương 61

Bạn đang đọc Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc của Iris Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.