Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 62-2

Phiên bản Dịch · 3274 chữ

“Chủ tử, đám nương nương hậu cung đưa tới rất nhiều đồ, những thứ đồ này chúng ta nên xử lý như thế nào?" Xuân Hoa từ ngoài cửa đi vào hỏi, Xuân Hoa hiện tại quản lý kho cá nhân của Trương Vân Nguyệt.

“Để phòng kho đi." Trương Vân Nguyệt đối với đồ nữ nhân hậu cung đưa tới cũng không dám dùng, ai biết họ có thể hay không ở những đồ kia càng thêm đặc biệt gì gì đó.

“Chủ tử, nhiều vải tơ mềm mại như vậy, thật đều cất hết sao? Nếu không tìm thái y tới đây xem những thứ này có vấn đề hay không, nếu là không có vấn đề thì sẽ dùng? Y phục của Nhị hoàng tử còn chưa đủ đấy." Xuân Hoa nhìn mấy mảnh lụa mềm mại này nói, vải mềm mại này là dùng để làm áo lót, hơn nữa là vải mềm mại nhất, làm quần áo cho trẻ sơ sinh là thích hợp nhất.

Trương Vân Nguyệt nghe Xuân Hoa nói, suy nghĩ một chút, nàng không có đồ cưới, trên người căn bản cũng không có tiền. Về phần đời trước trước kia tiền tiêu vặt hàng tháng cái gì, mặc dù góp xuống tới một chút nhưng cũng chỉ là mấy trăm lượng, trong hoàng cung thật sự không tính là cái gì.

Huống chi trong hoàng cung bạc trừ bỏ thường nhân bên ngoài, mua đồ thật sự là không an toàn, dù sao không phải chính nàng tự mình đi ra ngoài mua, là những cung nhân khác trong cung mua. Ai biết ở nơi này quá trình sẽ đi qua mấy tay?

Vậy còn không như bây giờ, những thứ nữ nhân hậu cung đưa tới, ít nhất còn biết người nào ra tay.

Vì vậy bởi như vậy, nàng cần vải vóc làm quần áo cho con, chỉ có thể theo từ trong tay Hoàng đế. Như vậy ít nhất có thể bảo đảm an toàn.

“Thôi, ngày mai tìm thái y tới đây, y phục của bé, làm nhiều luôn là tốt." Trương Vân Nguyệt nghĩ rồi nói ra.

“Chủ tử, ngài có nghĩ tới hay không liên lạc với người nhà bên ngoài cung?" Cúc Hoa đột nhiên hỏi chủ tử nhà mình.

“Không được." Trương Vân Nguyệt vừa nghe Cúc Hoa nói, nhướng mày, vẻ chán ghét trên mặt thật sự là quá mức rõ ràng.

Lưu ma ma mặc dù không có thấy nét mặt Trương Vân Nguyệt cự tuyệt, nhưng nghe lời của nàng hiểu được ý của nàng, trong lòng nghi ngờ rồi.

“Hừ. Không liên lạc cũng may, nếu là liên lạc, chỉ sợ không phải là họ cho ta tiền, mà là ta cho các nàng tiền." Trương Vân Nguyệt trả lời coi như là giải thích một phen, tránh cho Cúc Hoa họ hiểu lầm mình giàu sang cũng không quản lý trong người.

“......" Đám người Cúc Hoa chợt hiểu, ngược lại cũng không có ai đi hoài nghi lời Trương Vân Nguyệt, trong cung này quá nhiều người, gặp phải tình huống gia đình cung nữ dạng gì đều có, cho nên trường hợp của Trương Vân Nguyệt cũng không tính là đặc biệt gì.

“Nhưng chủ tử, trên người ngài bây giờ không có nhiều tiền, điều này làm cho người làm việc trong cung không có tiền bạc chỉ sợ là khiến cho họ không làm nữa." Cúc Hoa cau mày lo lắng nói, nếu là lúc trước nàng sẽ không nói lời này. Trước chủ tử cho nàng thấy cảm giác chính là một người muốn an phận ở trong cung qua đến già, căn bản cũng không có tâm tư tiến thủ gì, nhưng hôm nay chủ tử cho nàng cảm giác không giống nhau.

“Họ không làm thì liền khiến cho họ không làm, tiền của ta cũng chỉ có như vậy, cũng không có cách nào biến ra." Trương Vân Nguyệt như đưa đám nói, nàng cũng biết tình huống của mình bây giờ, nhưng có thể có biện pháp gì? Tất cả tiền hiện tại của nàng đều là hoàng thượng cho tiền thưởng, còn có để dành tiền tháng, những thứ khác sẽ không có.

Lưu ma ma một mực bên cạnh nghe hai chủ tớ Trương Vân Nguyệt đối thoại, không có ý định chen vào nói, hiện tại nàng đã từ bên cạnh Trương Vân Nguyệt điều đến bên cạnh nhị hoàng tử, chủ tử của nàng là nhị hoàng tử, Trương Vân Nguyệt hay chuyện tình của Tiệp dư đối với nàng đã không có quan hệ.

Trong Lăng Nguyệt cung, Huệ phi nghe cung nữ bẩm báo, trên mặt vẻ mặt vặn vẹo đáng sợ.

Lần trước, thời điểm sinh sản bố trí cục diện không có thương tổn đến Trương Vân Nguyệt, tuy nhiên nó khiến hoàng thượng tức giận, cho nên hôm nay, mặc dù nàng đã làm hết giải quyết xong trong tháng vẫn không có được thả ra. Nàng bây giờ bị cấm túc rồi.

“Nương nương, hôm nay là nhị hoàng tử của Trương Tiệp Dư đầy tháng." Trương ma ma đứng ở một bên chủ tử nhà mình nói.

Kể từ khi chủ tử nhà mình thừa dịp lúc chính mình sinh con, động thủ đối với Trương Tiệp Dư, sau khi thất bại thì bị cấm túc rồi, sau lại lúc Trương Tiệp Dư sinh động tay chân, hôm nay đã có thể khẳng định là Tây Lâm phản bội.

Dù sao, người nhà Tây Lâm đã bị người xa lạ cứu đi, nhà mẹ Huệ phi đưa tới tin tức khiến Huệ phi biết tính toán của nàng đã rơi vào khoảng không.

“Ngươi đi xuống." Huệ phi lạnh lùng nói.

Trương ma ma không nói gì, xoay người đi khỏi nội thất. Ra khỏi chánh điện, Trương ma ma đột nhiên nghe được một hồi tiếng khóc yếu đuối của trẻ nít. Trương ma ma hồ nghi hướng phòng ngủ của tiểu công chúa đi tới.

“Các ngươi đang làm gì" Trương ma ma thấy bà vú cùng cung nữ ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà, mà công chúa nho nhỏ cứ như vậy bị đặt lên giường, quấn trong chăn khóc sắc mặt đỏ bừng không người nào để ý tới.

“Ma ma tha mạng, nô tỳ, nô tỳ chỉ là......" Bà vú cùng cung nữ thấy Trương ma ma bên cạnh Huệ phi nương nương đi vào, từng người một bị sợ đến quỳ trên mặt đất.

“Câm miệng" Quát một tiếng những người đó rốt cuộc an tĩnh lại.

Trương ma ma không để ý tới bà vú quỳ trên mặt đất nữa, mà là tiến lên ôm lấy tiểu công chúa vì khóc mà sắc mặt đỏ hết lên, nhẹ nhàng lắc lắc, nàng đang ôm lấy đứa bé trong nháy mắt đó, nàng hình như ngửi thấy một mùi vô cùng không tốt, nhíu nhíu mày, nghĩ tới có thể là ảo giác.

Rất nhanh Trương ma ma phát hiện, vô luận nàng lay động đứa bé thế nào cũng không dừng khóc, hoàn toàn không có ý dừng lại, nhíu nhíu mày đặt đứa bé ở trên giường, nghĩ tới đợi lát nữa nhất định phải làm cho Huệ phi nương nương đem các loại nô tài không có lương tâm đưa đến Thận Hành tư đi. Vừa nghĩ tới vừa mở chăn ra, kết quả nhìn đến tình cảnh lại làm cho sắc mặt Trương ma ma hoàn toàn tối.

Nàng thật là không ngờ trong hoàng cung thậm chí có người dám chậm trễ một công chúa. "Coi như công chúa này không được mẹ ruột chào đón, nhưng nàng vẫn là nàng công chúa không phải sao? Này cung nữ, bà vú thật không ngờ lại không để một công chúa ở trong mắt"

“Các ngươi thật lớn mật. Các chính là ở chỗ này sao chăm sóc công chúa sao? À? Tã này bao lâu không có đổi? Y phục này...” Trương ma ma lửa giận dâng cao chưa từng có.

Nhanh chóng tìm ra y phục sạch sẽ cùng bao quấn trên người trẻ nhỏ thay ra, lúc này nàng mới hiểu được nàng nghe thấy được cái kia mùi là lạ không phải là cảm giác sai.

“Người tới"" Trương ma ma đè nén thanh âm ra khỏi miệng.

“Trương ma ma thế nào?" Võ nội thị Lăng Nguyệt cung đi vào.

“Hãy đem mấy bà vú cùng cung nữ đưa đến Thận Hành tư đi." Trương ma ma lạnh lùng nhìn mấy người quỳ trên mặt đất, căn bản cũng không đi để ý tới những người đó khóc thút thít cầu xin tha thứ.

Trương ma ma cảm thấy hôm nay chuyện này nhất định phải làm cho Huệ phi biết, coi như Huệ phi thật sự không thích nữ nhi này, ít nhất cũng phải khiến Huệ phi làm được mỗi ngày gặp nữ nhi này một lần nữ nhi, nói như vậy hơn nữa mình cũng theo, những cung nữ cùng bà vú kia cũng không dám quá mức chậm trễ công chúa nhỏ.

“Ma ma ngươi không có việc gì ôm nàng tới đây làm cái gì?" Huệ phi vô cùng không được nguyện ý thấy con gái gầy yếu của mình, cảm thấy nếu như không phải là bởi vì chính nàng cũng sẽ không thất bại như vậy.

“Nương nương." Trương ma ma khó được nghiêm túc nhìn Huệ phi.

“Làm sao ngươi nói chuyện với ta như vậy? Có phải hay không không đem ta đây là chủ tử để ở trong mắt?" Huệ phi thấy ma ma thế nhưng cùng mình lớn nhỏ một tiếng, trong lòng lửa giận vụt bốc lên.

“Nương nương, Ngài đây là người nào? Đây là nữ nhi của ngài. Là ngài hoài thai mười tháng may mắn may mắn đau khổ sinh hạ ra nữ nhi. Đây là Cảnh Hi vương triều Đại công chúa của chúng ta." Trương ma ma nhìn Huệ phi, nghĩ tới lần này vô luận như thế nào cũng muốn cho chủ tử của mình tỉnh ngộ lại.

Huệ phi nghe Trương ma ma lời, bĩu môi nói: “Không cần ngươi nói ta cũng biết rõ, nhưng nàng dù là công chúa đó cũng không phải là ta muốn. Ta nghĩ muốn là hoàng tử. Ngươi có hiểu hay không? Ta nghĩ muốn hoàng tử. Hoàng tử

“Nương nương, chẳng lẽ ngài làm mẹ như vậy sao? Ngài cũng chưa có nghĩ tới, nếu để cho hoàng thượng biết ngài đối với con của hắn như vậy, hoàng thượng sau này vẫn còn sẽ cho phép ngài mang thai sao? Nương nương, Ngài coi như dù không thích nàng như thế nào, nàng cũng là con gái của ngài a. Chẳng lẽ ngài muốn con gái của ngài bị nô tài khi dễ sao?"

Trương ma ma cảm giác mình không hiểu chủ tử của mình rồi, làm mẹ như nhau, con nhỏ bệnh tật như nhau, nhưng hoàng hậu cùng Huệ phi chênh lệch không phải nhỏ tí tẹo"

Huệ phi vừa nghe con gái của mình bị nô tài khi dễ?

“Chuyện gì xảy ra?"

Trương ma ma vội vàng đem chuyện mới vừa rồi nói một lần, Trương ma ma cho là Huệ phi nhận thức được sai lầm của mình, trong lòng còn có chút vui mừng, kết quả......

“Ngươi là làm như thế nào? Dĩ nhiên cũng khiến chuyện như vậy xảy ra? Cái người này sao vô dụng, ta giữ lại ngươi có ích lợi gì?" Huệ phi nhìn Trương ma ma quát lớn.

Trương ma ma nghe Huệ phi nói, không dám tin ngẩng đầu nhìn Huệ phi, nhất thời đang lúc quên phản ứng.

“Ngươi cút xuống cho ta." Huệ phi quát lạnh một tiếng, ghét bỏ liếc đúa trẻ trong ngực Trương ma ma một cái, xoay người vào nội thất.

Huệ phi phản ứng tuyệt đối ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Trương ma ma nhất thời đang lúc sững sờ nhìn theo Huệ phi nói rời đi chánh điện.

Chuyện bên này Lăng Nguyệt cung, Dao Hoa cung bên kia không biết, nhưng cung Thái Cực của Triệu Khải Hâm lại biết đại khái.

Triệu Khải Hâm nghe nội thị bẩm báo, cũng không có quá nhiều phản ứng, giống như Huệ phi làm đều nằm trong dự liệu của hắn.

Buổi chiều ngày hôm sau, bên trong Dao Hoa cung.

“Đặng thái y, ông đã tới, lại muốn làm phiền ông rồi." Trương Vân Nguyệt thấy đi vào là người quen cũ, thở phào nhẹ nhõm, đối với Đặng thái y, nàng vẫn tương đối tin tưởng, dù sao trong lúc nàng mang thai vẫn luôn là Đặng thái y điều trị cho nàng, ở phương diện này vẫn không có xảy ra việc gì, bày tỏ Đặng thái y không có bị phi tử hậu cung thu mua.

“Thần không dám, đây tất cả đều là chuyện thuộc bổn phận của vi thần." Đặng thái y sau khi hành lễ liền bắt đầu nghiêm túc kiểm tra những thứ vải vóc kia.

Về phần những đồ dùng gì, Trương Vân Nguyệt không để cho Đặng thái y kiểm tra, một mặt nàng cũng không chuẩn bị dùng những đồ dùng đó, mặt khác là nàng cũng không muốn làm khó cho Đặng thái y.

Kiểm tra vải vóc có thể nói là bởi vì nàng đối với nuôi dưỡng và dạy dỗ đứa bé cũng không quen thuộc, cho nên khiến Đặng thái y tới những vải vóc có thể cho làm y phục cho bé, những không thể. Dù là lấy cớ người của hậu cung cũng sẽ không tin tưởng, nhưng ít nhất cho người nói không nên lời, cũng không được gì, không phải sao?

Đặng thái y nghiêm túc kiểm tra những thứ vải vóc này, rất nhanh sắc mặt của Đặng thái y đổi một cái.

“Thật có vấn đề?" Cúc Hoa ở một bên hầu hạ thấy Đặng thái y đổi sắc mặt, trong lòng cả kinh bật thốt lên hỏi.

Đặng thái y không có trả lời vấn đề câu hỏi, mà là tiếp tục nghiêm túc kiểm tra những thứ đó.

Đặng thái y mặc dù không lên tiếng, nhưng đám người Trương Vân Nguyệt cũng hiểu được những thứ vải vóc này là có vấn đề. Trương Vân Nguyệt may mắn vì mình kêu Đặng thái y tới kiểm tra những thứ đồ này.

“Oa oa oa oa ~" bảo bảo đột nhiên cất tiếng khóc vang lên, trong điện không khí trong khoảnh khắc đó cứng ngắc từng cái.

“Đặng thái y, ông cứ tiếp tục." Ngữ điệu Trương Vân Nguyệt khiến chính nàng cũng không thể tin được lại rất trầm ổn, trong chớp nhoáng này Trương Vân Nguyệt lần nữa nhận thức được thái độ nữ nhân hậu cung đối với mẹ con nàng, tuyệt đối là trừ khử rồi mừng.

Trương Vân Nguyệt đến gian trong ôm lấy đứa bé, êm ái dụ dỗ. Gương mặt nhi tử đáng yêu, tất cả tính toán của nữ nhân hậu cung giống như đều cho ngăn cách bên ngoài.

Chủ tử, ngài chớ suy nghĩ quá nhiều, hoàng thượng sẽ không để cho người thương tổn được nhị hoàng tử." Xuân Hoa nhìn chủ tử nhà mình nói. Nhìn nụ cười trên mặt chủ tử, nàng đã cảm thấy nữ nhân trong hậu cung đều là khốn kiếp.

Chủ tử của nàng an phận nuôi đứa bé, không có hại hơn người, không có tính toán hơn người, tại sao nữ nhân hậu cung liền không tha cho chủ tử của mình đây?

“Ừ. Bảo bảo, bảo bảo, mẫu thân sẽ bảo vệ con, mẫu thân sẽ không để cho người khác thương tổn con." Trương Vân Nguyệt cười nói.

“Đi, đem những thứ ta làm đó lấy ra, ta muốn cùng bảo bảo cùng nhau chơi đùa." Trương Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn Xuân Hoa cười nói.

“Chủ tử, ngài sẽ không lại muốn......" Lý Ma Ma vừa nghe Trương Vân Nguyệt nói, đầu đầy vạch đen, mới vừa rồi cảm thấy đây là một mẫu thân dạt tiêu chuẩn, hiểu được bảo vệ con trai, nhưng là, điều này cũng tốt, nàng mới muốn chơi đâu rồi, mẫu thân này liền bắt đầu nghĩ trêu con trai của mình rồi.

Xuân Hoa cũng mặc kệ những thứ khác, nàng cảm thấy chủ tử nhà mình làm vật kia thật đáng yêu a.

Chỉ chốc lát Xuân Hoa lấy ra một bộ đồng phục con hổ, y phục kia chính là cho trẻ em mới sinh mặc.

“Ma ma, thay cho bảo bảo?" Trương Vân Nguyệt thấy y phục trong tay Xuân Hoa, vui vẻ, quay đầu liền chuẩn bị cho đứa con nhà mình thay, nhưng một, ơ kìa, vốn là con trai nhỏ nằm ở trên giường bị Lưu Ma Ma ôm đi nha.

Nhìn nét mặt kia của Lý ma ma, lúc cùng cô gái mặt tựa ác nhân đối mặt, thật buồn cười rồi. Nhưng khéo miệng Trương Vân Nguyệt câu một chút không cười được: “Ma ma... Ta là mẹ ruột của con ta a, không phải mẹ kế kia mà, có cần hay không loại vẻ mặt này à?"

“Tiệp dư ngài, y phục này, ách, mặc dù thật đáng yêu, nhưng là thật sự có tổn hại uy nghiêm hoàng gia. Nếu như bị hoàng thượng biết, hoàng thượng sẽ không vui, ngài quên đi?" Lưu ma ma nhìn Trương Vân Nguyệt khóe miệng cùng biểu cảm nét mặt đáng thương, run rẩy a.

“Ma ma. Y phục này rất ấm hòa, ngươi, là dùng da hổ thật may." Trương Vân Nguyệt nhìn Lưu ma ma. Mặc dù nàng rất muốn đứa con nhà mình mặc cái bộ đồ công sở này, nhưng không có nghĩa là nàng thật cũng không chú ý thân thể con trai mình rồi."

Y phục này nhưng dùng hết da hổ may, tuyệt đối giữ cho ấm.

Lưu ma ma nhìn Trương Vân Nguyệt, giống nhau nghiêm túc nói: “Chờ mùa xuân sau lại cho nhị hoàng tử mặc cái y phục này? Lão nô cảm thấy lúc đó sẽ tốt hơn một chút."

“Tốt." Trương Vân Nguyệt thấy vẻ mặt kiên quyết của Lưu ma ma, biết mình tính toán là không thể nào thành công, bất đắc dĩ bĩu môi đồng ý.

“Chủ tử, Đặng thái y đã kiểm tra xong toàn bộ chỗ vải đó rồi." Giọng nói của Cúc Hoa nghe có chút khác thường.

Vốn là vẻ mặt đã bình tĩnh, thân thể Trương Vân Nguyệt cứng đờ, đi ra ngoài. “Ma ma không nên đem ôm bé ra." Trương Vân Nguyệt không muốn con của mình có một tí một chút cơ hội nào tiếp xúc những thứ đồ không nên tiếp xúc đó"

“Đặng thái y, ông nói." Trương Vân Nguyệt mặt kiên định nhìn Đặng thái y, bày tỏ mình đã chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận sự thật.

“Vi thần đã nói, vải Tiệp dư lấy ra chỉ có năm cuộn là sạch sẽ, hơn nữa còn là năm cuộn này không thích hợp làm quần áo cho em bé." Đặng thái y nói xong, trong lòng kêu lên một tiếng sợ hết hồn hết vía a.

Bạn đang đọc Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc của Mèo Bị Cá Ăn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.