Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 24: Khảo thí bắt đầu.

Tiểu thuyết gốc · 2006 chữ

Sau khi trận chiến ác liệt giữa Trạch Bân và Trần Lâm đi qua, lúc này trên đường phố Trấn Yêu thành Trần Lâm đang chạy như điện vèo vèo hướng về Thiên Hồn học viện, có lẽ Trần Lâm dùng Tật Ảnh bộ cùng với chiến đấu với Trạch Bân một trận dữ dội mà Trần Lâm tu vi đã lên đến võ sư nhất tinh đỉnh phong, chuẩn bị có dấu hiệu đột phá nhị tinh võ sư cho nên tốc độ nhanh chóng hơn là phải.

Chiến thần quyết quả thực rất bá đạo, nếu không nhờ nó thì có thể Trần Lâm cũng không thắng nổi Trạch Bân, cũng vì Trạch Bân muốn dùng cách đem chiến khí mài chết Trần Lâm mới nhận phải quả đắng như vậy.

Với cả Thôn Thiên Thần Ma, Trần Lâm đây là lần đầu dung hợp liền bị chấn động tâm thần, không nói tới các đặc điểm thể chất cùng độ trâu chó, cái đó Trần Lâm không còn là lẫm gì nữa rồi, làm Trần Lâm sợ hãi không thôi chính là sau khi hợp thể với Thôn Thiên Thần Ma Trần Lâm liền thức tỉnh một lúc hai võ hồn kỹ, điều mà từ trước tới nay Trần Lâm chưa từng chứng kiến bao giờ.

Lần trước hợp thể với Diệt Thiên Thần Lôi cũng chỉ thức tỉnh có một võ hồn kỹ mà thôi, như vậy không làm cho Trần Lâm khiếp sợ sao cho được, mà võ hồn kỹ nào cũng mạnh mẽ vô cùng.

Riêng "Thần Ma Ngạo Thiên" thôi Trần Lâm đã thấy độ nghịch thiên của nó rồi, tuy bây giờ cơ thể đau ê ẩm nhưng không thể phủ định nó là võ hồn kỹ bá đạo nhất của Trần Lâm lúc này, có thể xem như một sát chiêu bảo mệnh hiện giờ của Trần Lâm.

------

Khoảng nửa canh giờ chạy hết tốc lực, Trần Lâm bây giờ cũng đã đến Thiên Hồn học viện, không chậm trễ nữa Trần Lâm nhanh chóng cất bước tiến vào bên trong.

Chạy tới sân lớn của học viện, Trần Lâm nhìn thấy đông nghịt các thiếu niên thiếu nữ đứng chật cả sân, phía trên là một số vị lão sư già có trẻ có đang làm gì đó, hình như là đang tiến hành khảo thí học sinh.

Trần Lâm lại gần một vị thiếu niên trẻ tuổi gần đó hỏi thăm thử xem:

"Vị bạn học này, làm ơn cho hỏi bây giờ là đang làm gì thế?

Tên thiếu niên hơi giật mình sau đó quay lại kinh ngạc nói: "Anh bạn không biết gì à? Các lão sư của học viện đang tiến hành kiểm tra cấp bậc võ hồn của học sinh đấy."

"À, ra là vậy, ta tới trễ nên không biết, thật cảm ơn vị bạn học này." Trần Lâm ồ một tiếng gật gù, sau đó cười tươi cảm kích vị thiếu niên.

"Không có chi."

Thiếu niên xua tay thoải mái trả lời.

Trần Lâm sau đó rơi vào trầm tư giây lát, kiếp trước hắn cũng từng kiểm tra cấp bậc võ hồn qua rồi, chuyện này quá bình thường với hắn rồi, nhưng mà dẫu sao kiếp trước là mười cấp võ hồn, còn bây giờ chính Trần Lâm cũng không nhận biết được cấp bậc võ hồn của mình, điều này làm hắn bỗng cảm thấy lo lắng.

Loay hoay nhìn xung quanh một chút khung cảnh, sân này vô số thiếu niên tầm khoảng mười một mười hai tuổi, một số thiếu niên thiếu nữ quen biết nhau tụ lại nói chuyện rôm rã vui vẻ, một số thiếu niên thì trầm tĩnh như nước trông không có vẻ gì là hồi hộp hay lo lắng gì cả, Trần Lâm cũng không để ý xem đám người Nhạc San, Tôn Linh Lăng cùng Triệu Bằng ở đâu, lập tức thu hồi ánh mắt tập trung phía trước.

"Thiên Lộc!"

"Tấn Sang!"

"Thúy Diễm!" "......"

"Tất cả bước lên trên tiến hành kiểm tra." Một vị lão sư phía trên cầm trên tay một tờ giấy đọc tên một lượt năm người, đây là năm người đầu tiên trong cả ngàn người có mặt tại đây.

Ngay sau đó từ trong đám đông phía dưới lần lượt năm người bước lên phía trên, bộ dáng có vẻ run run lo sợ, chắc là lần đầu tiên đứng trước một đám đông ngàn người như thế này.

" Bước đến gần Minh Hồn trụ, đặt tay lên Minh Hồn trụ rồi thả Võ hồn của các ngươi ra." Một vị lão sư mặt không biểu tình chỉ dẫn.

Minh Hồn trụ là dụng cụ để phán đoán võ hồn của võ giả, độ chính xác rất cao thường thì chín mươi chín phần trăm đều chuẩn xác, là dụng cụ tin tưởng để kiểm tra võ hồn, chỉ cần đặt tay lên trụ rồi thả võ hồn ra ngoài thì trên thân trụ sẽ xuất hiện các vạch tương ứng, mỗi vạch sẽ ứng với một cấp võ hồn, càng nhiều vạch xuất hiện thì cấp bậc võ hồn càng cao.

"Vâng ạ!."

Năm người thiếu niên thiếu nữ đồng loạt đáp sau đó nương theo chỉ dẫn của vị lão sư làm theo.

Ngay sau đó võ hồn ấn ký của năm người bắt đầu tỏa ra nhàn nhạt quang mang, sau đó quang mang một lúc càng rực lửa hơn, người thì võ hồn ấn ký ở trán, người thì vai, một bên ngực, sau gáy...mỗi người võ hồn ấn ký đều được đặt ở nơi khác nhau trên cơ thể, nhưng mà võ hồn ấn ký khồn có khổng lồ giống như Trần Lâm.

Năm cái hư ảnh võ hồn lần lượt xuất hiện, mỗi người đều là một dạng khác nhau võ hồn, Trần Lâm nhìn thấy có ba thú võ hồn, một nguyên tố võ hồn và một vũ khí võ hồn.

Bên dưới mọi người cũng im lặng quan sát, không biết năm người này rốt cuộc là cấp mấy võ hồn đây.

"Ong!"

"Ong!"

Năm cái Minh Hồn trụ bắt đầu xuất hiện các vạch đại diện cho cấp bậc võ hồn, phía trên các lão sư cũng hồi hộp không kém, ai cũng không dám thở mạnh đăm đăm chăm chú quan sát, nếu như xuất hiện một học sinh có cấp cao võ hồn thì học viện lại có thêm một thiên tài để bồi dưỡng.

"Mười một cấp biến dị Hắc Kiếm hổ, Tấn Sang qua."

Một vị lão sư tuyên bố, trong giọng có chút khen ngợi vị đạo, quả thực mười một cấp mà còn là biến dị võ hồn thì đáng được xem trọng rồi, bởi vì một số biến dị mười một cấp võ hồn có thể mạnh mẽ không kém gì mười hai cấp võ hồn, thậm chí còn có thể thăng cấp thành võ hồn cao cấp hơn nữa, vì vậy học sinh mang biến dị võ hồn khá được ưu ái hơn học sinh khác.

"Mười một cấp võ hồn Tam nhãn bạch sư, Thiên Lộc qua."

Thêm một vị thiếu niên là mười một cấp võ hồn nữa, thoáng cái liền có hai người mang mười một cấp võ hồn xuất hiện, đây là điềm báo tốt ho học viện a.

Mấy vị lão sư có vẻ khá hài lòng mặt vui vẻ không thôi.

Bên dưới đám người thiếu niên thiếu nữ có người trầm trồ kinh ngạc, có người ghen ghét ánh mắt, có người thì khinh thường mùi vị, mỗi người một sắc thái khác nhau biểu hiện.

Ngoài hai người mười một cấp võ hồn vừa rồi thì ba người tiếp theo chỉ có hai người cấp mười võ hồn cùng một người cấp tám võ hồn và đương nhiên người thiếu niên mang cấp tám võ hồn bị loại, đành phải buồn bã ra về.

Cấp tám võ hồn không được xem trọng ở Thiên Hồn học viện, chỉ từ cấp chín trở lên thì mới có vé được ở lại Thiên Hồn học viện mà thôi, cuộc sống là vậy đó, vốn là không công bằng mà.

"Hạnh Sa"

"Âu Thiên Trường" ".............."

"Mười một cấp võ hồn Huyễn Mộng hoa, Hạnh Sa qua."

Tiếp theo đó là một đám năm người khác tiếp tục được gọi tên, rất nhanh sau đó liền hoàn thành kiểm tra, một người mang mười một cấp võ hồn "Huyễn Mộng hoa" còn lại là ba người mười cấp võ hồn và một chín cấp võ hồn.

Cứ như vậy tới trưa, đám đông thiếu niên thiếu nữ trên sân dần dà ít đi, giờ này trên sân chỉ còn lại Trần Lâm cùng một số người chưa kiểm tra ở lại mà thôi.

Sáng giờ học viện cũng thu được hai người mười hai cấp võ hồn, tầm một trăm mười một cấp võ hồn, mười cấp võ hồn thì được một trăm bảy mươi người, chín cấp võ hồn thì một trăm người, riêng chín cấp vĩ hồn thì rất nhiều, duy đậu vào Thiên Hồn học viện chỉ có một trăm người mà thôi, về Vương cấp võ hồn trở lên đều không có một người, các lão sư cũng đã thở dài vô vọng, một học sinh Vương cấp võ hồn rất hiếm nhưng là năm nào cũng xuất hiện một người, còn năm nay đã kiểm tra cả ngàn người vẫn chưa xuất hiện một người nào, nhìn trên sân còn đúng năm người bọn họ cũng từ bỏ hi vọng rồi.

"Hạ Quân"

"Nhiếp Lăng"

"Yến Linh"

"Mộc Chi"

"Trần Lâm"

Tiếng hô có chút chán nản vị đạo vang lên, cuối cùng cũng tới lượt Trần Lâm tiến hành kiểm tra.

"Hạ Quân, ngươi chuẩn bị mất mặt đi là vừa, xem Nhiếp Lăng ta tỏa sáng đi, ha ha." Bên kia một thiếu niên tên Nhiếp Lăng cười to hăm dọa một thanh niên gần đó, lưng đeo một cây côn sắt, vẻ mặt lưu manh cuồng vọng nhưng không kém phần chững chạc, nhìn tư thái cùng chiến khí chấn động, Trần Lâm liền nhận ra thanh niên này cũng là võ sư nhất tinh tu vi, làn da ngâm đen trải qua mưa gió cùng cơ bắp săn chắc trước tuổi, chứng tỏ đã trải qua rèn luyện rất khắc nghiệt.

"Ngươi đừng ở đó lớn giọng, chưa biết của ai hơn ai đâu, tí nữa lại không biết giấu mặt ở đâu."

Thiếu niên còn lại trắng trẻo anh tuấn tên Hạ Quân, bộ dáng sạch sẽ gọn gàng, sau lưng đeo một thanh kiếm dài, rất có tướng công tử bột, nhưng mà bên trong kia là một cơ thể rắn chắc hoàn hảo, tất cả đều không lọt qua tầm mắt của Trần Lâm được, tuy nhìn sơ qua giống công tử bột nhưng là ẩn đằng sau là một thiếu niên cũng đã trải qua rèn luyện gian khổ ăn sương nằm gió khá nhiều rồi, nhìn khá trầm tĩnh cơ trí không phải dạng quần là áo lụa.

Chiến khí tản mát chấn động từ thân thể Hạ Quân cũng không kém Nhiếp Lăng, cũng đều là võ sư nhất tinh.

Từ sáng tới giờ Trần Lâm mới nhìn thấy có người đạt tới võ sư tu vi, nhưng là hai người này giống như là đang ganh nhau cái gì đó không ai chịu thua ai.

"Linh nhi, chúng ta cũng lên thôi."

Theo sau đó là thiếu nữ tên Mộc chi cũng lên tiếng.

"Được Mộc Chi tỷ, cùng nhau lên."

Thiếu nữ tên Yến Linh cũng cười rạng gật đầu đáp, nghe giọng nói cùng cử chỉ thì Trần Lâm đoán được hai người này quen biết khá thân thiết, chắc là tỷ muội.

Nghĩ rồi Trần Lâm cũng cất bước theo sau tiến đến Minh Hồn trụ.

Bạn đang đọc ĐộC Bá Thiên Địa sáng tác bởi trang1999
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trang1999
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.