Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hổ Không Phát Uy Thì Tưởng Là Mèo Bệnh.

2085 chữ

Rời khỏi Huyết Độc sâm lâm, Trần Lâm chỉ tốn nửa canh giờ đồng hồ thời gian để chạy về Thiên Hồn học viện.

Vừa về tới học viện, Trần Lâm ngay lập tức tìm lấy bốn người Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Mộc Chi cùng Yến Linh, có lẽ giờ này bọn hắn cũng đã chấm dứt tu luyện để sẵn sàng cho học viện đại tái rồi.

Lúc này đã là buổi trưa, Trần Lâm chạy qua sân lớn học viện cũng chỉ thấy một số học sinh năm nhất còn luyện tập, sau đó Trần Lâm tạt qua khu nhà ăn tiếp tục tìm kiếm bọn hắn.

Một lát sau...

"Nhóc con, biết điều thì cút nhanh, đừng để chúng ta phải động tay động chân, lúc đó thì lại bảo sao ở trên cạn mà còn thấy nước biển lại mặn..."

Vừa tới khu nhà ăn, Trần Lâm bỗng thấy có khá đông học sinh đang tụ tập lại quan sát một chuyện gì đó, mơ hồ còn có âm thanh quát mắng giống như đe dọa một ai đó, Trần Lâm ngay lập tức nhẹ nhàng lại gần xem thử là chuyện gì đang xảy ra.

"Cút con mẹ ngươi, Lăng gia ta tại sao phải nghe lời ngươi?"

Đến một bên, Trần Lâm nghe thấy tiếng chửi vang lên, giọng nói này quen thuộc với Trần Lâm vô cùng, cả cái giọng điệu pha chút ngỗ ngáo ngang ngược bất trị này nữa, chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Nhiếp Lăng.

Trần Lâm trong lòng kinh nhiên hứng thú, không biết xảy ra chuyện gì mà Nhiếp Lăng lại lớn tiếng đến như vậy.

Đưa mắt quan sát, chỗ Nhiếp Lăng đang ngồi bên cạnh còn có Hạ Quân đang thờ ơ không để ý, Mộc Chi cùng Yến Linh cũng ngồi một bên nhưng là sắc mặt có một chút tiếu ý pha thêm châm chọc ánh mắt.

"Tại sao? Tại vì ta là Kiến Hạ, em trai của Kiến Hoa ca, ngươi có từng nghe qua Hoa ca của ta?"

Bên kia một tên học sinh béo tròn giống như quả bóng hống hách lên mặt nói, hai tay chống nạnh nghênh nghênh như bá hộ, hai mắt còn híp lại mang theo một sự dâm đãng nhìn chằm lấy Yến Linh Mộc Chi hai người, bộ dạng mười phần đáng ghét.

Trần Lâm nghe tên này nhắc đến Kiến Hoa lập tức sực nhớ lại, khoảng thời gian đầu vừa mới nhập học viện Trần Lâm đã từng đắc tội với hắn, chính là lúc Lôi ca đến bắt bọn Trần Lâm giao nộp tụ khí đan và bị Trần Lâm đánh bại, từ đó đến giờ Trần Lâm vẫn chưa thấy Kiến Hoa có dấu hiệu trả thù.

Quay lại nhìn Mộc Chi cùng Yến Linh, Trần Lâm có vẻ đã hiểu lấy nguyên nhân, chắc là tên béo Kiến Hạ kia gây chuyện cũng là vì hai người Mộc Chi và Yến Linh rồi.

Mới có bảy tháng thời gian, Mộc Chi lúc này vóc dáng đã vô cùng kiều mị, thân hình lồi lõm hình chữ s đâu ra đó, khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp nay lại càng xinh đẹp hơn, phảng phất một tia mùi vị quyến rũ đặc biệt, mái tóc đen óng xõa xuống tận bờ mông căng tròn, một loại khí chất phong mị yêu kiều khó cưỡng toát ra làm người ta bị mê hoặc, nếu nói cô gái Trần Lâm gặp ở Huyết Độc sâm lâm lúc trước là mười thì Mộc Chi bây giờ có lẽ là đã mười một mất rồi.

Còn Yến Linh thì vóc dáng cũng không kém Mộc Chi là bao, gương mặt nhỏ nhắn khả ái cùng đôi môi nhỏ mọng nước, cặp mắt to tròn lấp lánh đáng yêu, toàn thân Yến Linh tỏa ra một sự trong sáng thuần khiết đến lạ lùng, một nét đẹp tươi trẻ năng động hòa lẫn thánh thiện đại biểu cho Yến Linh bây giờ.

Hai cô nàng xinh đẹp, một tên béo mập với ánh mắt dâm đãng háo sắc không chút khách khí mà quét qua hai người, không còn nghi ngờ gì nữa, nguyên do là hai người Mộc Chi và Yến Linh, quả nhiên cổ nhân nói không sai, trường hợp này chính là hồng nhan họa thủy.

Nghe đến tên Kiến Hoa, Nhiếp Lăng lông mày khẽ nhíu, trong mắt một tia dị sắc khẽ lóe, nhưng là sau đó liền biến mất, khuôn mặt trở lại một vẻ hờ hững nhếch miệng châm chọc:

"Kiến Hoa hay Kiến Hôi gì Lăng gia ta chưa từng nghe qua, nhưng mà nếu ngươi còn làm phiền Lăng gia ta dùng bữa với mĩ nhân đây thì đừng có trách ta không nể tình đồng môn..."

Nói xong Nhiếp Lăng một tay cầm đùi gà cắn mạnh một miếng, răng nhai ngồm ngoàm trông thật ngon miệng.

Bên ngoài một số học sinh đã từng nghe qua thậm chí thấy qua mặt Kiến Hoa ngay lập tức được một phen há mồm chấn kinh, Nhiếp Lăng đây quả nhiên là trâu chó, Kiến Hoa nổi danh hung hăng chuyên ức hiếp học sinh năm nhất, rất nhiều học sinh từng bị hắn hiếp đáp qua, ấy vậy mà Nhiếp Lăng một hơi không thèm ngó ngàng tới cái gì Kiến Hoa là ai, mọi người nội tâm thầm tự hỏi đây là Nhiếp Lăng từ trên trời rơi xuống?

"Ngươi...được thôi, nếu ngươi không biết đại ca ta là ai, vậy thì để ta thay mặt đại ca ta làm cho ngươi không bao giờ quên được cái tên Kiến Hoa...lên..."

Tên mập nghe Nhiếp Lăng điệu bộ trào phúng khuôn mặt lập tức đỏ như đít khỉ, nhìn hai người đẹp Mộc Chi cùng Yến Linh phớt lờ chính mình, tên mập Kiến Hạ lập tức thẹn quá hóa giận sai đàn em xông lên đánh.

Bốn tên đàn em phía sau Kiến Hạ gật đầu một cái, nghe lời Kiến Hạ là bổn phận của bọn chúng được Kiến Hoa giao phó, ngay lập tức bốn tên học sinh khuôn mặt hung hãn bay tới chộp lấy Nhiếp Lăng.

Bên kia Hạ Quân cũng chỉ giữ nguyên trạng thái bình tĩnh, dường như chuyện này Hạ Quân không thèm quan tâm cho lắm, còn Mộc Chi cùng Yến Linh bộ dạng giống như đang chờ xem kịch vui vậy.

"Hổ không phát uy bọn ngươi cứ tưởng là mèo bệnh, Lăng gia ta cũng đang mỏi người...tạm lấy các ngươi hoạt động gân cốt một chút cũng được."

Nhiếp Lăng đứng dậy gặm hết cái đùi gà, sắc mặt thong dong đầy tiếu ý, miệng nở một nụ cười tà, vứt đi cái đùi gà chỉ còn xương, Nhiếp Lăng tay không nhào tới bốn tên kia.

Không cần dùng đến vũ khí, bảy tháng ròng rã ngoài tu luyện ra, Đồng Tượng bảo thể của Nhiếp Lăng đã đạt đến đại thành, da thịt lúc này cứng chắc như đá, bát tinh võ sư cũng khó mà gây được tổn thương được, đối phó với bọn tay chân này, Nhiếp Lăng cơ bản không cần tốn nhiều sức lực công phu.

Bành!!!

Nhiếp Lăng vừa ra tay, một tên trong số đó không kịp phản ứng liền bị đánh bay, thân hình văng xa ba bốn mét sau đó rơi xuống một cái bàn gỗ, cái bàn gỗ lập tức bị vỡ nát, tên đàn em xấu số đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Ba tên còn lại khí thế đang hừng lửa thì bị Nhiếp Lăng làm cho chấn hoảng, hoạt động thoáng chốc bị trì trệ.

"Nhìn cái gì vậy...đến lượt các ngươi đây này..."

Nhiếp Lăng âm trầm băng lãnh nói, sau đó tốc độ như gió xuất chiêu đánh từng tên một.

Bành bành bành!!!

Tích tắc một cái hơi thở, ba tên đàn em tay chân lập tức bị đánh bay, Nhiếp Lăng đứng yên ngáp ngáp bộ dạng giống như chưa đủ thõa mãn vậy.

"Này tên mập...người của ngươi yếu quá, còn chưa đủ Lăng gia ta khởi động nữa ah, hay là tới lượt ngươi xem thế nào..."

Nhiếp Lăng bất mãn nhìn Kiến Hạ nói, giọng nói kèm theo một sự châm chọc rõ ràng.

Kiến Hạ lúc này đứng bất động tại chỗ, trong mắt toát lên vẻ run sợ, cái miệng hắn tuy to nhưng là lá gan thì rất nhỏ bé, chẳng qua được cái ỷ thế Kiến Hoa làm thủ lĩnh Thiên Mệnh hội mà hung hăng càn quấy mà thôi, lúc này Nhiếp Lăng thể hiện ra thực lực cường hãn, Kiến Hạ mồ hôi lạnh lập tức cuồng phun như mưa.

Bốn tên đàn em của hắn mang theo thực lực đều là bát tinh võ sư đỉnh phong cả đấy, vậy mà chưa kịp làm gì đều bị đánh bay, Nhiếp Lăng thực lực quá khủng bố rồi.

Tới lượt hắn?

Hạ Kiến trong lòng giật thót, một cỗ lạnh lẽo cảm giác chạy dọc sống lưng lên tới cuống họng, Hạ Kiến nội tâm run rẩy chỉ dám nuốt một ngụm nước bọt.

Hạ Kiến cũng chỉ là bát tinh võ sư sơ kỳ thực lực mà thôi, suốt ngày ăn chơi bê bết có lo tu luyện đâu, mười bốn tuổi mà chỉ có chừng đó tu vi, võ hồn thì chỉ có mười cấp võ hồn, lại lười nhác không có chí cường giả, võ kỹ không đâu vào đâu, hỏi làm sao dám đánh nhau với Nhiếp Lăng?

Kiến Hạ nản lòng thoái chí, trong lòng thầm hối hận không thôi, nhưng là tuy có run sợ nhưng là Kiến Hạ vẫn giữ nguyên không có bỏ chạy, xung quanh có bao nhiêu người như vậy, nếu bỏ chạy thì toàn bộ mặt mũi của Đại ca hắn sẽ bị mất hết, chưa nói hắn sẽ bị mọi người coi thường nữa, nghĩ vậy Kiến Hạ gắng gượng sợ hãi cắn răng quát lớn:

"Ngươi dám động đến ta, đại ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...đại ca ta là thủ lĩnh của Thiên Mệnh hội ngươi có biết không...đắc tội ta ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu..."

"Ồ, đại ca ngươi ghê gớm lắm sao?"

Nhiếp Lăng bộ dáng kinh ngạc ồ lên, quả thực danh tiếng của tên Kiến Hoa này Nhiếp Lăng đã nghe qua, nhưng gặp thì vẫn chưa gặp trực tiếp, nghe đâu cũng rất lợi hại, bên trong hàng ngũ học sinh năm hai thì cũng rất có tiếng nói.

Kiến Hạ nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, thầm nghĩ Nhiếp Lăng cũng kiêng kị danh tiếng Kiến Hoa chắc chắn không dám làm liều, Kiến Hạ được nước lấn tới đắc ý nói:

"Hừ...đại ca ta rất lợi hại...đại ca ta có mười hai cấp võ hồn, là thiên tài nhất đẳng của học viện, cách đây nửa tháng đã đột phá Võ linh nhị tinh, cỡ như ngươi đại ca ta chỉ cần phủi một cái là bay mà thôi..."

Nghe đến Kiến Hoa vừa đột phá Võ linh, Nhiếp Lăng khuôn mặt chợt phát ra một tia dị sắc, ánh mắt chớp động hơi nheo lại, Nhiếp Lăng tuy là lúc này tự tin về thực lực của mình, tuy chưa chiến đấu với Võ linh võ giả bao giờ nhưng Nhiếp Lăng khẳng định mình có thể dây dưa được, nhưng nếu là nhị tinh võ sư thì có phần quá sức của Nhiếp Lăng rồi, dù gì Nhiếp Lăng lúc này cũng chỉ có bát tinh đỉnh phong thực lực lực mà thôi.

"Hừ...võ linh nhị tinh cũng đem ra hù Lăng gia ta? Nói cho ngươi biết, về nói với đại ca của ngươi...Học viện đại tái Nhiếp Lăng ta chờ hắn lãnh giáo lợi hại một hai..."

Nhiếp Lăng hừ lạnh một tiếng nói, nét mặt không có dấu hiệu gì giảm đi độ hung hăng, ngược lại là tăng thêm phần chiến ý dữ dội hơn, tuy là Võ linh nhị tinh có phần mạnh mẽ nhưng là muốn đem ra đe dọa Nhiếp Lăng sợ hãi hắn còn chưa đủ tư cách.

Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ nguyệt phiếu. Cảm ơn mọi người. Mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com

Bạn đang đọc Độc Bá Thiên Địa của ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.