Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao Ngươi Dám!

1851 chữ

Huyết giao long lúc này đã nằm bất động trên mặt đất bùn, Trần Lâm cũng chứng kiến thân thể của Huyết giao long bắt đầu héo rũ chết đi với tốc độ nhanh chóng.

"Gao--!!"

Dùng một chút sức lực cuối cùng của mình, Huyết giao long gào thét một tiếng bất khuất, sau đó ngã gục xuống đất, tiếp đó từ từ từng lớp huyết nhục của Huyết giao long bắt đầu hóa thành tro bụi cứ thế cuốn theo làn gió bay vào không trung, chốc chốc một bộ khung xương trắng hếu hiển lộ ra bên ngoài.

Tuy là Huyết giao long đã dùng toàn bộ bảo mệnh tuyệt chiêu để chống chọi lôi kiếp, nhưng rất tiếc đến cuối cùng vẫn là hôi phi yên diệt, muốn nghịch mệnh hóa long quả thực rất khó, vụ đánh cược này Huyết giao đã hoàn toàn và nó phải chấp nhận kết quả này, đối diện với lôi kiếp mạnh mẽ như vậy cho dù Trần Lâm lúc kiếp trước cũng phải e dè không dám khinh thường, làm được tới đây Huyết giao long coi như cũng không làm xấu đi mặt yêy thú mang huyết mạch chân long ah.

"Hử...còn có chuyện này?"

Lúc này Trần Lâm đột nhiên bật thốt lên đầy kinh hãi, vẻ mặt biểu hiện vô cùng lạ thường, dường như vừa nhìn thấy một sự việc quỷ dị nào đó vậy.

Quả đúng như thế, lúc này toàn thân Huyết giao long huyết nhục đều đã phân tán vào không gian, có điều tất cả vẫn chưa phải chấm dứt, chỗ cái đầu của Huyết giao long đang le lói một ánh sáng rực rỡ, một màu huyết sắc diễm lệ đến khó tả.

"Có lẽ nào là...giao long yêu đan?"

Trần Lâm trong lòng nổi lên một hồi nghi hoặc, nhưng ngẫm lại vẫn thấy một sự mâu thuẫn kèm cặp, đó là tại sao Huyết giao long độ kiếp thất bại mà yêu đan lại còn tồn tại, đáng lẽ ra phải bị hủy diệt rồi chứ, điều này Trần Lâm kiếp trước cũng chưa từng biết đến ah.

"Trước thấy của rơi tạm thời bỏ túi đã...từ từ tính sau vậy."

Trần Lâm vừa hạ suy nghĩ liền như một con sóc phóng tới giao long xương cốt, bởi vì tất cả đồ vật trên người yêu thú đều là bảo vật cả đấy, dù là thứ gì đi nữa thì Trần Lâm trước tiên thu lấy rồi tính tiếp, thấy lợi trước mắt mà không lấy chính là đồ ngu.

"Thật là đẹp..."

Bên cạnh giao long cốt, Trần Lâm trên tay cầm thứ phát sáng long lanh kia mà tấm tắc khen ngợi một hồi, vật đó hình cầu to nắm tay, bề ngoài sáng bóng như kim cương, bên trong một loại huyết sắc luân chuyển liên hồi, Trần Lâm mơ hồ còn cảm nhận được một sự dao động năng lượng bên trong nó nữa.

"Ầm--!!"

"Ầm--!!"

Đang lúc miên man xuýt xoa viên ngọc trong tay, tứ phía xung quanh bỗng dâng lên một hồi chấn động lạ, Trần Lâm lập tức bừng tỉnh sửng sốt, những chấn động này rất có thể đều là yêu thú gây nên, bởi lúc Huyết giao long độ kiếp bọn chúng đều sợ hãi trốn ra bên ngoài, bây giờ lôi kiếp tan biến, dù thất bại hay thành công thì bọn nó cũng phải trở lại đây mà quy phục.

"Không thể ở lại đây lâu hơn nữa..."

Trần Lâm khuôn mặt trầm xuống quyết đoán nói.

Bảo vật đã có, trước hết nên rời khỏi chỗ này rồi tính, viên huyết ngọc cũng được Trần Lâm cất giấu kĩ lưỡng, đợi sau khi về Thiên Hồn học viện sẽ nghiên cứu sau vậy.

Nghĩ rồi, Trần Lâm thi triển Tật Ảnh bộ cấp tốc hướng ra ngoài mà đi. ................

Cùng lúc đó, tại nơi lần đầu tổ đội Trần Lâm bắt gặp Nguyệt Nhãn U Linh hổ và chia cắt......

"Tên khốn Trần Lâm, không biết bây giờ đã thành đồ ăn của yêu thú chưa nữa, hắn còn chưa nghiêm túc cho ta một trận chiến đâu đấy..."

Trên đường, Nhiếp Lăng bản mặt không vui vừa cắn một cọng cỏ vừa lầm bầm làu bàu.

Hiện giờ Nhiếp Lăng đang đi cùng Hạ Quân và Yến Linh, Mộc Chi men theo con đường Trần Lâm rời đi mà tiến vào.

Sau khi Trần Lâm rời khỏi, bốn người bọn hắn ở bên ngoài trong lòng cuồn cuộn sóng trào, tâm thần không thể yên tĩnh được, cứ nghĩ về Trần Lâm đang bị yêu thú truy đuổi là bọn hắn bực bội trong lòng không tả được.

Chính vì vậy mà bốn người bọn hắn hạ quyết tâm cùng nhau một lần nữa tiến vào bên trong Huyết Độc sâm lâm tìm kiếm Trần Lâm.

"Hắn không chết được đâu..."

Hạ Quân một bên nhàn nhạt khẳng định.

"Hử, từ đâu mà ngươi chắc chắn như vậy?"

Nhiếp Lăng cũng hơi sững sờ trước lời nói của Hạ Quân kinh ngạc hỏi lại, không biết nguyên do nào Hạ Quân lại nói như vậy, không lẽ đúng như lời Hạ Quân nói, Trần Lâm còn sống khỏe?

"Bởi vì ta tin tưởng hắn..."

Hạ Quân ánh mắt sắc bén chi ý cười nhạt nói.

"Mong là vậy ah, chứ tên khốn đó dám ra vẻ ta đây đuổi chúng ta đi, nếu hắn mà chết thì Lăng gia ta sẽ chửi mười tám đời tổ tông nhà hắn."

Nhiếp Lăng nghe vậy trong lòng chợt thấy an tâm, sau đó nguýt miệng mắng một tiếng.

"Ta cũng tin tưởng Trần Lâm còn sống, chúng ta cứ đi tìm thử xem..."

Mộc Chi một bên cũng mười phần tin tưởng nói.

Không hiểu sao trong lòng cô có cảm giác Trần Lâm rất khó hiểu, dường như con người Trần Lâm rất sâu và không bao giờ tìm hiểu hết được vậy.

Nói rồi bốn người tiếp tục men theo con đường mà đi vào. .................

Một thời gian sau...

"Uỳnh--!!"

"...."

Đám người Nhiếp Lăng Hạ Quân lúc nào đã vào khá sâu ở bên trong, có điều bọn họ vẫn chưa tìm thấy được Trần Lâm, nghĩ lại không biết Trần Lâm đã đi xa tới mức nào nữa.

Nhưng là lúc này những tiếng động lạ từ một chỗ gần đó vang lên inh ỏi, tiếng cây cối đổ nát cùng đất đá vang vọng cho thấy hẳn là một cuộc chiến đang xảy ra rồi, cả đám kinh ngạc nhìn nhau thầm nguyện trong lòng là Trần Lâm chính là nguyên nhân đi.

"Đi nhanh, rất có thể là Trần Lâm, chắc chắn là hắn."

Nhiếp Lăng hô lớn một tiếng, sau đó cười một nụ cười tươi rói đầy hi vọng, không kịp chờ ba người Hạ Quân, Yến Linh cùng Mộc Chi. Nhiếp Lăng tức tốc vút cái liền phóng thẳng tới chỗ gây ra tiếng động.

Nhiếp Lăng tuy là tính tình xà bác lưu manh, nhưng mà một khi đã xem ai đó là bằng hữu thì hắn rất coi trọng người bằng hữu đó, Trần Lâm mấy tháng nay từ lúc ở Thiên Hồn học viện đã là người thứ hai hiểu con người Nhiếp Lăng ngoài Hạ Quân, tu luyện, cãi vã hay vui buồn đều có nhau, lúc này bằng hữu gặp nạn Nhiếp Lăng sao có thể yên ổn trong lòng đây:

"Trần Lâm! Nhiếp Lăng ta tới!"

Ba người kia cũng không trễ nãi bước chân, tâm trạng sốt sắng đuổi theo Nhiếp Lăng.

"Oành--!!"

"Đúng vậy...là hắn!!"

Tới nơi, đứng phía trên một mỏm đá, Nhiếp Lăng vừa chứng kiến môt thân ảnh mới bị đánh văng đi, đúng vậy, thân ảnh đó không ai khác chính là Trần Lâm.

Có điều Trần Lâm lúc này không phải là Trần Lâm khí phách cuồng mãnh làm yêu thú run sợ nữa, mà là Trần Lâm đang bị đánh tơi tả hoa lá.

Trên người bộ đồ rách toác lả lơi, tóc tai bù xù cộc kệch, trên thân những vết bầm tím đầy rẫy thê thảm, hẳn là bị xơi khá nhiều đòn rồi.

Điều duy nhất có lẽ là Trần Lâm ánh mắt không có chút gì gọi là run sợ thoái chí cả, ngược lại là sắc bén và rất cố chấp.

"Rống--!!"

Bên kia là một con yêu thú cuồng hống một tiếng kinh động bầu trời, một con yêu thú có sáu cánh tay và ba cái đầu, thân thể lực lưỡng rắn chắc vô cùng, cao khoảng hai mét rưỡi và trên người đầy lông lá nửa đen nửa trắng mọc tới tận mặt, ánh mắt ác liệt hung lệ vô cùng.

Hắc Bạch Liệt Tinh!!!

Đây là yêu thú thuộc họ tinh tinh, có ba đầu sáu tay, thân thể cứng cáp như đá, công thủ toàn diện, đặc biệt nó khá thông minh hơn so với yêu thú khác, thực lực khi trưởng thành là yêu sư cửu tinh đỉnh phong, chính là một đối thủ đáng gờm.

Trên đường rời đi Trần Lâm bị nó bắt gặp, Trần Lâm bị nó đuổi theo không buông, bị nó bắt kịp, Trần Lâm buộc phải chống trả tìm cơ hội thoát thân, rất tiếc là Hắc Bạch Liệt Tinh rất thông minh, thành ra Trần Lâm bị nó dần cho tơi tả như thế này đây.

Ngoại thương đối với Trần Lâm tương đối chịu đựng được, thể chất Trần Lâm có thể so với lục tinh võ sư đấy, có điều sự cách biệt thực lực giữa Trần Lâm với Hắc Bạch Liệt Tinh có phần hơi lớn, Trần Lâm chống đỡ được lâu nhưng kéo dài thì hẳn phải thua không thể nghi ngờ.

"Hô...!"

"Hô...!"

Nhiếp Lăng khuôn mặt nóng bừng, hô hấp nặng nề lên, trong lòng một cổ lửa giận bốc lên gằn giọng nói:

"Sao ngươi dám làm vậy với hắn, đồ chó chết!"

"Hống!!"

Hắc Bạch Liệt Tinh vỗ ngực hống mạnh một tiếng, sau đó như một cỗ xe tăng lao tới phía Trần Lâm.

"Súc sinh, hắn là của ta, ai cho ngươi động tới hắn chứ hả, Lăng gia ta đập chết con bà nhà ngươi!!"

"Khai Thiên Tích Địa!!"

Từ trên mỏm đá, Nhiếp Lăng thét lớn một tiếng như sấm nổ kinh thiên, khí thế nhất thời bộc phát đến đỉnh điểm, tà áo không gió mà bay phần phật bá khí, sau đó côn sắt từ sau lưng rút ra súc thế bật nhảy lên cao hướng tới Hắc Bạch Liệt Tinh bổ tới.

Như một ngọn núi từ trên trời rơi xuống, Nhiếp Lăng khí thế cuồng ngạo phi thiên trấn áp mà xuống, côn sắt trong tay nện thẳng xuống đầu Hắc Bạch Liệt Tinh.

Xin bỏ qua một chút tg like fb và vote nhé các bạn. Cảm ơn mn. Mn đọc truyện vui vẻ.

Truyencv.com

Bạn đang đọc Độc Bá Thiên Địa của ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.