Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thấy bóng dáng

Phiên bản Dịch · 739 chữ

Cơ thể bị Phương Thanh Sơn kích thích đến nóng bức, độ nhạy cảm cũng được phóng đại gấp nhiều lần trong nỗi sợ, tôi không ngừng trốn tránh ánh mắt của anh, nụ hôn của anh, sự ấm áp của anh. Nhưng anh không nuông chiều tôi, bàn tay túm chặt xương hông của tôi, va chạm mạnh hơn nữa.

“Không, không thoải mái.”

Tôi chắc là quá sợ, con mèo chết kia, con người kia, kể cả cái bao tử sóng cuộn biển gầm. Phương Thanh Sơn, mau dừng lại, tôi sắp nôn ra rồi. Cả người đều không thoải mái.

Tôi chỉ có thể lẩm nhẩm trong lòng, lại chẳng thể nói ra.

“Đùng đùng đùng!” Cửa phòng ngủ vang ầm ầm. Mỗi một tiếng vang đều như đang thắt lấy tim tôi, đau ăm ẳm.

Hai mươi mấy năm, chưa hề có cảm giác phức tạp đến thế, chẳng thể nói tại sao sợ hãi, chỉ là một con mèo chết thôi mà, cũng chẳng thể nói tại sao hoảng loạn, người đó là ba chồng, ba của Phương Thanh Sơn.

Nhưng tôi bây giờ thật sự rất khó chịu, kể cả sự dịu dàng của Phương Thanh Sơn cũng không an ủi được.

“Thanh Sơn nè, mau mở cửa.” Giọng của ba chồng. Sao bây giờ nghe chói tai thế.

Phương Thanh Sơn vội vàng kết thúc, rút một lượt thật nhiều giấy giúp tôi lau chùi, rồi đắp chăn cho tôi, anh mặc chiếc quần ngắn rồi ra mở cửa, giọng cũng trở nên bực tức: “Lại chuyện gì nữa ba.”

Tôi rụt đầu vào trong chăn, vểnh tai lên nghe họ nói chuyện.

Ba chồng hạ thấp giọng nói: “Buổi tối thêm vài món ăn cho con dâu, nó vừa nãy bị dọa ở nhà mới, ba đến hỏi nó có thứ gì muốn ăn không.”

Cho dù không thấy biểu cảm của Phương Thanh Sơn, tôi cũng biết anh lúc này bất lực vô cùng, nếu đối phương không phải ba anh, mà là ở phòng làm việc, anh sẽ làm cả phòng làm việc chấn động. Người ở công ty của anh đều sợ anh, cái này ai cũng biết.

Nhưng sự tức giận anh đối với người nhà, chẳng thể bộc phát được.

“Ba, bây giờ đến tối vẫn còn sớm mà, không thể để lát rồi hỏi xem?” Anh dường như ý thức được ngữ khí có hơi nặng, lại tiếp tục nói nhẹ nhàng: “Mộng Kỳ mệt rồi, nghỉ ngơi một chút, đợi cô ấy dậy rồi tính. Đi, con xem tivi với ba.”

Nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tiếng bước chân của hai cha con nhỏ dần.

Đột nhiên yên lặng, trong phòng chỉ còn mình tôi, tôi đưa đầu ra, hít chút không khí trong lành, bỗng nhiên bực tức, lại ngủ say mất.

Lúc tỉnh dậy, nhìn điện thoại, đã là năm giờ rưỡi chiều, giờ này chắc ăn tối rồi, sao không ai đến gọi tôi?

Thân dưới có chút sưng đau, đầu cũng có chút nặng trĩu, đại khái là chất lượng giấc ngủ không đủ. Tôi quay người xuống giường, đi khỏi phòng, trong nhà lại chẳng có ai.

Điện thoại Phương Thanh Sơn đổ chuông khá lâu cũng ai bắt máy.

Tôi lại bắt đầu bất an, lại gọi điện cho Phương Thanh Sơn lần nữa.

Ơn trời ơn đất, lần này anh cũng chịu bắt máy. “Bà xã, em dậy rồi?”

Nghe thấy giọng nhẹ nhàng của anh, lòng tôi lại yên tâm hơn. Tôi hỏi: “Mọi người đi đâu rồi? Sao không ở nhà?”

Bên đầu dây kia dừng lại chút, Phương Thanh Sơn mới nói: “À, anh và ba ra ngoài mua gạo, gạo nhà ăn hết rồi.”

Không đợi tôi nói thêm gì, điện thoại đã ngắt máy.

Tôi đi vào nhà bếp, mùi thơm đồ ăn phả và mũi, lén ăn trộm một cọng đậu, mới tùy ý đi vòng vòng.

Bỗng nhiên nhìn thấy bao gạo kế bên tủ lạnh, đầy một bao, sao lại nói không có gạo? Hai người họ bốn con mắt, cũng không thấy gạo sao?

Cho dù họ không biết thì mẹ chồng cũng biết.

Mẹ chồng đâu?

Chưa được bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa.

Mẹ chồng về rồi.

Tôi đi sau người bà, tò mò hỏi han: “Thanh Sơn và ba đâu rồi ạ?”

Bạn đang đọc Đoạt mệnh kinh hôn của Giang Phong Nguyệt

Truyện Đoạt mệnh kinh hôn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Suxiaomin
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.