Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

(Đoản) Bởi Vì Có Anh

Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Trên thế giới rộng lớn, bạn vốn không cô độc, ở đâu đó, sẽ có người vì bạn mà sinh ra.

……………………..

Phùng Kiến Vũ một mình lặng lẽ đứng ngoài ban công, giây phút này thật bình yên, phải chi cuộc sống có thể đơn giản như vậy, không ồn ào, không náo nhiệt, có thể cùng người mình yêu thương an an ổn ổn, vui vẻ ngày qua ngày là được. Nhưng luật đời nào được như vậy, như thế nào lại dễ dàng như vậy, ước muốn phải tự mình giành lấy, bản thân phải như một chiến binh tiến thẳng về phía trước nắm giữa những thứ thuộc về mình.

Vòng tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

-Đang nghĩ gì thế _ giọng nói từ tình vang lên trong không gian yên tĩnh, nghe vào tai có sức mê hoặc lạ thường.

Phùng Kiến Vũ không nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu, rồi tựa vào vai Vương Thanh. Đúng vậy, bờ vai này luôn vững chắc như vậy, luôn an toàn như vậy, để tuỳ thời cậu có thể tựa vào, một bờ vai chỉ dành riêng cho cậu.

Hai người cứ thế tựa vào nhau, cảm thụ sự tồn tại của đối phương, để từng cơn gió mát lạnh của mùa hạ nhẹ nhàng lướt qua. Ánh trăng trên bầu trời thật sáng, những ngôi sao nhỏ cũng đua nhau lấp lánh, và ở nơi đây, có một tình yêu luôn bùng cháy mạnh mẽ. Tình yêu này mãnh liệt và sáng chói hơn hết thẩy.

Trên bầu trời đêm tĩnh mịch thật yên ắng, những cơn gió lúc mạnh lúc nhẹ, đưa mây theo cùng, để đâu đó le lói ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng, cuộc sống cũng vậy, nó luôn mờ mịt, để rồi thứ ánh sáng yêu thương nào đó, mang mọi thứ rẽ sang một trang mới, tốt đẹp hơn.

………………………..

Con người luôn không thích đối diện với cái gọi là quá khứ, đơn giản ở đó chứa đựng những thứ bản thân không bao giờ muốn ngoảnh lại, có thể là đau thương, cũng có thể là mất mát, tủi nhục, dù là gì đi nữa, vẫn mong nó có thể ngủ yên. Nhưng không phải ai cũng như vậy, có người lại tự mình oanh tạc những vết thương đã sớm đóng vảy, chỉ muốn nhắc nhở bản thân thứ mình đã trải qua. Cứ như vậy vết thương cũ rồi sẽ thành vết thương mới, cứ như vậy chồng chất lên nhau, rồi biết đâu, sẽ có một người, một người sinh ra để chữa lành những vết thương đó, một người duy nhất vì ai đó mà tồn tại.

…………………………

Phùng Kiến Vũ một mình bước dưới mưa, cả người ướt đẫm. Ngày này của nhiều năm về trước, có lẽ là ngày bất hạnh nhất trong cuộc đời của cậu, cái ngày mà cậu dù không dám nghĩ, nhưng vẫn phải gồng mình gánh lấy. Cậu mất hết tất cả, không còn thứ gì còn sót lại, thứ đáng quý nhất, thứ đáng trân trọng nhất cũng theo cơn gió kia bay về nơi xa.

Vương Thanh trong tay cầm cây dù, vừa chạy vừa nhìn xung quanh.

-Đại Vũ

Phùng Kiến Vũ vẫn không nghe, cậu như cái xác không hồn bước về phía trước, Vương Thanh bước theo phía sau, anh đưa cây dù lên phía trước che cho cậu, mặc cho người anh hứng chịu cơn mưa như trút nước. Anh yên lặng, cứ như vậy đi theo cậu, anh muốn che hết những đau thương mà cậu đang gánh, anh muốn bao bọc để cậu không phải chịu tổn thương. Nhưng cậu giấu mình quá kỹ, để rồi tự mình xé rách những vết thương chưa kịp khép, cứ như vậy dằn vặt, trách móc bản thân mình. Cậu đẩy chính mình vào đường cùng, không lối thoát.

Có cơn mưa mùa hạ nào là vĩnh viễn không tạnh, có cơn mưa nào đủ tinh khiết để loại bỏ đi muộn phiền, phải chăng tất cả là thứ hảo huyền trong cuộc sống, người ta nghĩ ra chỉ để an ủi những tâm hồn chịu đau thương, và cũng để lắp liếm những vụn vỡ của bản thân. Vậy đâu là điều tốt nhất….

Cơn mưa rào ào ào không tạnh

Tim em lạnh biết khi nào nguôi….

Cơn mưa ngày một lớn, cả bầu trời trắng xoá những đau thương, hình ảnh của anh và cậu chìm giữa làn hơi mước mù mịt, lúc mờ lúc tỏ. Con đường phía trước của họ sẽ ra sao, phải chăng cũng mờ mờ, tỏ tỏ như cơn mưa kia.

……………………………..

Đúng bệnh, đúng thầy thì chóng khỏi, vết thương dù sâu hay cạn, rồi cũng sẽ có ngày lành lại, quan trọng có tìm được đúng thuốc hay không, đau thương trong lòng cũng vậy, đủ kiên nhẫn, đủ yêu thương, mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên tốt đẹp.

Người ta vẫn thường nói, sau cơn mưa trời lại sáng ….

……………………………….

Thức dậy trong vòng tay của người mình yêu thương là điều hạnh phúc biết nhường nào. Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng đưa tay phác hoạ gương mặt đang say ngủ của vương Thanh. Anh như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ, khiến người khác ngưỡng mộ, trán rộng, mày rậm, mũi cao, còn có đôi môi mỏng, sườn nhan khiến người khác phải ganh tị. Anh tốt đẹp như vậy, ấm áp như vậy, mà lại vì một người như cậu, hy sinh rất nhiều như vậy. Cảm ơn, có lẽ hai từ này cũng không thể bù đắp những gì cậu nợ anh bấy lâu nay, vậy nên hãy để cậu dùng phần đời còn lại chăm sóc anh, cậu sẽ dùng tinh yêu của chính mình bao bọc anh.

Những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng len lỏi vào phòng, cũng như tình yêu của anh năm xưa dịu dàng bước vào tim cậu, xoa dịu những dằn vặt mà cậu chồng chất bấy lâu.

Dù là hiện tại hay tương lai, đối với em mọi thứ đều tốt đẹp ….

Bởi vì có anh …

Bạn đang đọc Đoản Văn Thanh Vũ của Hà Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BấtLươngNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.