Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Tú Tam Bảo

Tiểu thuyết gốc · 3940 chữ

Lục Đăng Minh đi rồi Đỗ Tiên liền đứng đợi Mã Thế Vinh nói chuyện xong liền cầm 5 vạn Trung phẩm Nguyên thạch trả lại cho lão.

Mã Thế Vinh ngạc nhiên hỏi:

- Công tử, ngươi không cần số tiền này nữa hay sao.

- Mã đại nhân, tại hạ đã kiếm được không ít từ Phúc Dương đổ tràng. Số tiền này phiền Mã đại nhân trả lại cho Nguyên Hoa tiền trang giúp ta. Về phần lãi suất, hết bao nhiêu xin đại nhân cứ cho người thông báo một tiếng là được.

Mã Thế Vinh nghe hắn nói vậy lại càng kinh ngạc, tên này là vận khí quá tốt hay là còn có điểm gì thực lực che giấu. Hắn mua Thanh Dương biệt viện liền tốn hai vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch, bây giờ lại lấy ra được thêm năm vạn khối. Còn chưa tính khoản tiền khác coi như để đủ với mục đích ban đầu hắn vay tiền, vậy ít nhất trong túi hắn phải còn trên dưới bốn vạn Trung phẩm Nguyên thạch nữa.

Nếu đúng là như vậy thì đồng nghĩa với việc hắn cầm năm vạn Trung phẩm Nguyên thạch tới Phúc Dương đổ tràng liền thắng về gấp đôi. Vận khí như vậy nói là quá tốt chính là đã giảm bớt nhiều rồi.

- Công tử, dù sao mới qua chưa đến nửa ngày, số tiền lãi kia Hoa Dương gia cũng sẽ không dám thu của lão phu. Công tử không cần phải bận tâm tới việc đó.

Đỗ Tiên bây giờ mới để ý, lúc này mới là giữa buổi trưa. Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, chưa hết nửa ngày đã làm xong.

Sau khi cáo biệt Mã Thế Vinh, Đỗ Tiên mấy người lại trở về khách sạn. Tuy bây giờ trong túi hắn còn gần năm vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch nữa nhưng cũng không phải dư dả để phung phí.

Mặc dù vậy, bữa trưa nay liền thịnh soạn hơn nhiều, mấy món ăn được chế biến từ Linh thú đều được gọi ra. Thoáng cái một bữa ăn liền tiêu tốn 40 khối Hạ phẩm Nguyên thạch.

Ăn xong, Đỗ Tiên để mấy người Thiên Phàm ở lại khách sạn nghỉ ngơi, bản thân hắn thì muốn đi tìm đấu giá phường một chuyến.

Đỗ đại phu vứt cho tiểu nhị 5 khối Hạ phẩm Nguyên thạch khách khí hỏi:

- Vị huynh đệ, ta hiện tại muốn tìm đấu giá phường, phiền ngươi chỉ đường một chút.

Tiểu nhị khách sạn tu vi còn chưa đến Kết Đan kỳ, tiền công hàng tháng còn chưa được bao nhiêu, thấy 5 khối Hạ phẩm Nguyên thạch trên mặt bàn mắt liền sáng lên:

- Công tử, đấu giá phường ở ngay mặt Thiên Vận đại nhai, thuộc về Tây Bắc Môn. Công tử, người có cần tiểu nhân chuẩn bị xa giá đưa đón hay không?

Đỗ Tiên phất phất tay:

- Không cần, ta tự đi được rồi.

Đỗ đại phu theo như chỉ dẫn của tiểu nhị lại hỏi han một chút liền tìm được đấu giá phường. Nơi này khuôn viên tuy chưa lớn bằng Phúc Dương đổ tràng, nhưng lại có thể chiếm ngay một ví trí ở cạnh Thiên Vận nhai. Quy mô như thế này chỉ sợ không biết là thuộc sở hữu của gia tộc nào.

Đỗ Tiên còn đang ngơ ngác nhìn tấm biển lớn treo trước cửa, nghĩ nát óc cũng không luận ra ba chữ viết trên kia là gì thì chợt nghe một tiếng quát sau lưng:

- Tên hạ nhân này, mau tránh ra đừng có cản đường người khác.

Đỗ đại phu lại ngơ ngác quay lại, chỉ thấy một cặp nam nữ thanh niên, nữ thì xinh đẹp, cao nhã, nam thì phú quý, bảnh bao, xung quanh cũng không còn ai khác:

- Huynh đệ, ngươi là đang nói ta sao?

Đỗ Tiên ngớ ngẩn hỏi một câu, hắn một thân y phục màu lúa mạch. Tuy có chút giản đơn không hoa lệ như công tử kia nhưng dù sao cũng là dùng lụa thượng hạng, không hiểu thế nào lại biến thành hạ nhân rồi. Hơn nữa, đại môn vốn dĩ rất lớn, dù có thêm năm tên như Đỗ đại phu xếp hàng ngang chặn lại cũng không hề chắn đường ai a.

Vị công tử kia khinh thường liếc hắn, như thể nhìn lâu quá mà làm bẩn mắt:

- Ai là huynh đệ với thứ tiện dân như ngươi, còn không mau cút sang một bên.

Đỗ Tiên đang định phát tác, chợt nghe nữ tử bên cạnh nói:

- Hoắc công tử, chúng ta mau vào đi thôi. Chấp nhất với hạng người này làm gì.

Hoắc công tử kia liền thay đổi thái độ, bộ dáng xun xoẻ xiểm nịnh nói:

- Ninh Hinh muội nói rất đúng. Mời.

Nữ tử tên Ninh Hinh kia liền bước vào trong đấu giá phường, lúc bước ngang qua hắn cũng không thèm để ý một cái, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo mà lướt qua.

Hoắc công tử theo sau nàng, khi đi ngang qua Đỗ đại phu cố tình huých vào vai hắn một cái rồi cười lạnh bước đi.

Đỗ Tiên nhận một cái va chạm kia liền đoán chừng người này tu vi nhất định cao hơn hắn vài bậc, ít nhất cũng là Chân Tiên kỳ. Đỗ đại phu đành nhẫn nhịn chịu đựng, dù sao hắn lúc này cũng chỉ có một mình, nếu như gây chuyện chưa chắc đã có kết quả gì tốt đẹp, chỉ biết bất mãn trông theo.

Đấu giá phường này vốn là có vài vị chấp sự cùng với gia nhân chuyên lo việc chiêu đãi khách, chỉ là hôm nay có chút náo nhiệt hơn thường lệ mà tất cả đều bận bịu tiếp đón quan khách phía trong. Đỗ đại phu đứng ngoài nửa ngày trời cũng không ai thèm để ý chào hỏi, hắn đành tự mình tiến vào đại môn.

Phía bên trong tiền sảnh liền có một quầy nhỏ, khách nhân xếp thành hành chờ đợi báo danh. Đỗ Tiên tìm kiếm một lúc cũng không thấy hai người vừa nãy đâu, có lẽ đã được tiếp dẫn vào phía bên trong. Hai bên tả hữu liền có hai dãy cầu thang, mỗi bên đều có một vị Kim Tiên hạ giai đứng canh chừng, khách nhân đều phải qua báo danh mới có thể được phép tiến vào.

Đỗ đại phu còn là đang mải mê quan sát kiến trúc nơi đây, chợt có một tên gia nhân trẻ tuổi nhìn thấy hắn, vội vã tiến lại chào hỏi:

- Công tử, hân hạnh nghênh đón công tử đại giá. Hôm nay Vạn Bảo phường tiếp đón không được chu toàn kính mong công tử lượng thứ.

Tên gia nhân này niên kỷ so sánh với Lục Đăng Minh cũng không phân biệt là mấy, chỉ là tu vi đã đạt đến Cửu Chuyển Bán Tiên. Bộ dáng cũng là một vẻ hoạt bát lanh lợi, lại có chút ngạo khí cốt cách không giống như Lục Đăng Minh lúc nào cũng khúm núm khép nép.

- Vị huynh đệ này, hôm nay Vạn Bảo phường có gì đặc biệt sao?

- Công tử, hôm nay Vạn Bảo phường chúng ta có đấu giá một số kiện bảo vật của Hoắc gia và Thất Tú tông, tất nhiên là đông vui tấp nập hơn thường lệ. Công tử, không biết là ngươi muốn đem đồ vật ra bán đấu giá hay là muốn tham gia đấu giá vậy?

Đỗ Tiên khoát tay nói:

- Ta là lần đầu đến Vạn Bảo phường, muốn thông qua đấu giá tìm kiếm một số đồ vật, không biết quý phường có quy tắc gì đặc biệt hay không?

Thực ra không cần Đỗ đại phu giới thiệu, chỉ cần liếc qua vẻ mặt ngơ ngác của hắn liền biết là gà non mới đến rồi, gia nhân kia vẫn là tươi tỉnh hướng dẫn:

- Công tử, vậy phiền ngươi qua kia báo danh a.

Đỗ Tiên theo như hướng dẫn đứng đợi, lại tiện tay xem một trúc giản giới thiệu đồ vật sẽ được đem ra đấu giá hôm nay.

Đa phần là tam, tứ phẩm đan dược, ngoài ra cũng không thiếu tiên binh thần khí, pháp bảo các loại. Thậm chí, ngay cả nội đan của Linh thú cũng được đem ra đấu giá. Hắn tìm một chút ở gần cuối danh sách liền thấy tên một bộ vũ kỹ công pháp, tuy chỉ là hồng cấp nhưng được xếp cuối cùng như vậy tự nhiên là bảo vật có giá trị nhất trong số các đồ vật ở đây. Trọng đầu hí sẽ không được ghi lại trong danh sách quyển trục này, đa phần là phường chủ đem thông tin tam sao thất bản truyền ra ngoài để kích thích khách nhân.

Lệ phí nhập phường cũng không rẻ. Trừ ghế lô, phòng kín số lượng có hạn chỉ dành cho quý nhân thượng khách ra, mỗi một vị trí ghế ngồi công khai rẻ nhất cũng tốn 500 Hạ phẩm Nguyên thạch.

Đỗ Tiên hiện tại cũng chưa thấy ai quen thuộc, tự nhiên là không cần làm giá hỏi mua ghế lô, hắn tuỳ tiện báo danh mua lấy một ví trí thấp nhất, ở tận trong góc của khán phòng.

Vị chấp sự đứng quầy sau khi thu vào 500 Hạ phẩm Nguyên thạch, cũng là không có niềm nở như tên gia nhân lúc trước, im lặng đưa cho hắn một tấm thẻ bài.

May mắn cho Đỗ đại phu, số đếm Hán tự tương đối dễ nhớ, hắn tự nhiên nhận ra ký tự kia biểu thị vị trí 27.

Đối với thái độ lạnh nhạt của tên chấp sự, Đỗ Tiên cũng chẳng thèm quan tâm, thu lấy thẻ bài mà bước lên cầu thang bên phải.

Kết cấu của Vạn Bảo phường có chút tương tự với đấu trường cổ đại, hai cầu thang dẫn lên một hành lang hình vòng cung, sân khấu nằm ở chính giữa, xung quanh là các dãy ghế công khai dành cho khách nhân phổ thông. Phía bên trên đầu của khán đài là các gian phòng khép kín đưa ra giống như ban công lại các rạp hát lớn. Hai mặt quây kín, ngay cả hướng chính diện quay về phía sân khấu cũng có rèm vải che lại. Ở dưới hàng ghế không nhìn thấy đã đành, dù cho khách nhân của gian phòng đối diện cũng sẽ không biết danh tính của người ngồi phía bên kia.

Ghế lô thì có giống chút với mấy hàng ghế đôi ở rạp chiếu phim hậu thế, xung quanh có vách che, lại nằm ở hàng ghế cao nhất. Khách nhân chọn ghế lô tự nhiên sẽ quan sát được hàng ghế phía dưới, nhưng những người ở phía dưới lại vô pháp nhìn ra đối phương. Hơn nữa, ở mỗi một lô ghế cũng có một dãy ghế có thể chứa 4 người cùng ngồi, so với phòng kín kia thì chỉ kém một chút là không đem được gia nhân vào hầu hạ mà thôi.

Khán đài xây dựng thành hình bán nguyệt, mặt hướng về một sân khấu nằm ở chính giữa, ba cấp bậc vị trí chia thành Tam tài: Thiên - Địa - Nhân.

Nhân cấp chính là dãy ghế công khai, có 108 vị trí. Còn ghế lô Địa cấp có 36 lô. Riêng Thiên cấp vị trí chỉ có 18 phòng.

Thiên cấp vị trí cũng không phải là muốn mang bao nhiêu ngươi vào cũng được, mỗi một Thiên phòng chỉ có thể chứa tối đa 6 khách nhân cùng với 6 người hầu. Khác biệt lớn nhất là mỗi Thiên phòng đều có lối ra vào riêng, Địa lô thì tất cả các lô đều ra chung một lối, còn Nhân vị thì chỉ có thể dùng hành lang chung giống như Đỗ Tiên mà thôi.

Phách mại sư của Vạn Bảo phường là một trung niên lão nhân, tu vi hẳn cũng là Kim Tiên, nét mặt tươi tỉnh dễ mến. Bên cạnh còn có một nữ trợ thủ, tu vi cùng niên kỷ bề ngoài so với Hoa Dương Trấp Kỷ không xê xích là mấy.

Tất nhiên là vóc dàng thì không thể cùng Hoa Dương tam tiểu thư so sánh rồi. Chỉ có điều, nữ nhân này mặc váy bó xẻ cao, áo cũng đồng dạng trễ vai lại chỉ là tầng tầng voan mỏng xếp lên, phía trong mơ hồ còn có thể thấy tiết y màu đỏ. Dù cho đồi núi trập trùng kia không bạo mãn hay ngạo nghễ như Hoa Dương trấp kỷ, nhưng từng mảng tuyết trắng phơi bày kia lại tạo thành sức hút mãnh liệt đối với nam nhân.

Đỗ Tiên ngồi sát vách trong cùng, cách ghế bên cạnh một cái lối đi. Người ngồi kế bên hắn là một vị công tử trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú đang chăm chú nhìn nữ phách mại sư trên sân khấu.

Đỗ đại phu đang thầm khinh bỉ hắn một lượt thì nghe tiếng phách mại sư trên sân khấu nói:

- Để các vị quan khách đợi đã lâu, Cố Tịnh kính mong các vị thứ lỗi a. Tại hạ xin phép được bắt đầu. Món đồ vật đầu tiên mà một bình dược hoàn, bao gồm 10 viên Phá Chướng Đan, là Nhất phẩm đan dược. Về dược tính chắc hẳn các vị cũng biết tác dụng Phá Chướng đan dùng để làm gì rồi phải không.

Nữ chấp sự kia liền bưng lên một khay làm bằng bích ngọc, bên trên liền có một chiếc hộp gỗ, lại đặt cạnh một bình sứ lưu ly, phía bên phải liền có một đĩa nhỏ chứa một viên dược hoàn màu hồng tím. Cố Tịnh giơ đĩa nhỏ lên nói tiếp:

- Phá Chướng Đan này do Hoắc gia Hoắc đại sư đích thân luyện chế, đảm bảo Bán Tiên kỳ dùng một viên lập tức có thể tăng thêm Nhất Chuyển tu vi, nếu là Cửu Chuyển Bán Tiên, dùng Phá Chướng đan liền tăng thêm 10 thành đột phá Chân Tiên kỳ. Ngay cả Chân Tiên kỳ, dùng vào cũng có 5 thành đột phá một cái tiểu giai bậc. Đây là món đồ vật đầu tiên, Vạn Bảo phường ta muốn dùng để hâm nóng không khí tự nhiên có chút ước chế. Giá khởi điểm liền không hạn chế, nhưng cao nhất chỉ tính đến một vạn Hạ phẩm Nguyên thạch. Khách nhân nào đưa ra con số này thì sẽ đình chỉ đấu giá. Các vị quan khách, xin hãy bắt đầu.

Xung quanh khán phòng liền nổi lên một trận náo nhiệt, khách nhân ngồi ở 108 vị trí Nhân vị liền tranh nhau đưa giá.

Đỗ Tiên nhờ có trúc giản thông tin cung cấp, cũng biết là đan dược liền chia làm hai loại. Đan dược nhập phẩm cùng đan dược bất nhập phẩm. Phá Chướng Đan này trong đó cũng có được nhắc qua một chút, là loại đan dược bất nhập phẩm phổ thông tại Tiên giới. Vốn dĩ là để Bán Tiên kỳ tu chân giả đột phá Nhất Chuyển tu vi.

Nhất Chuyển Phá Chướng Đan chính là có thể giúp Đỗ đại phu tu vi tăng tiến lên Nhị Chuyển Bán Tiên. Mà Cửu Chuyển Phá Chướng Đan thì để Bán Tiên đỉnh phong đột phá lên Chân Tiên kỳ. Nhưng loại đan dược phổ thông này luôn có chứa một tỉ lệ rất nhỏ khả năng cắn trả, không phải là loại thuốc thập toàn đại bổ khiến cho người dùng vào có thể lập tức tiến giai.

Giá cả một viên Phá Chướng Đan cấp thấp cũng chỉ dao động ở 100 Hạ phẩm Nguyên thạch mà thôi, đắt nhất cũng không đến 600 khối Hạ phẩm. Hơn nữa tu vi Bán Tiên càng cao, yêu cầu đan dược cũng phải cao thêm bằng đó Chuyển đơn vị. Mà Chân Tiên kỳ nếu như phục dụng Phá Chướng Đan cũng không có tác dụng nhiều như Cố Tịnh giới thiệu, cùng lắm là tăng cường bổ sung thêm một lượng lớn Nguyên khí mà thôi.

Đỗ Tiên cũng không biết Phá Chướng Đan này lại có khả năng đạt tới nhập phẩm đan dược.

Nếu đúng như Cố Tịnh kia giới thiệu, tác dụng đúng là làm cho Bán Tiên kỳ như hắn cảm thấy yêu thích.

Một bình dược hoàn mười viên này vừa đủ để hắn một đường đột phá đến Chân Tiên. Tuy nhiên, Lạc lão đã căn dặn rất nhiều lần, tuyệt đối không nên sử dụng đan dược để tấn cấp. Nhất thời tăng tu vi là chuyện tốt nhưng về lâu dài liền tổn hại đến căn cơ của tu chân giả, khi đạt đến bình chướng cao hơn liền khó lòng mà đột phá.

Phục dụng đan dược kiểu này cũng giống như là dùng thuốc phiện, nhu cầu càng về sau càng lớn, di chứng để lại cũng không hề nhỏ.

Cho nên trong số đan dược Lạc lão để lại cho hắn, phẩm cấp cao nhất cũng tới Ngũ phẩm nhưng không có một loại đan dược nào có thể dùng để hỗ trợ tấn giai.

Nếu là Phá Chướng Đan bình thường có lẽ Đỗ đại phu cũng không thèm quan tâm, nhưng loại siêu cấp Phá Chướng Đan này lại khiến cho hắn để ý. Bao nhiêu lời chỉ dạy của Lạc lão đều đã sớm bị xếp sang một bên.

Lúc này, giá của bình Phá Chướng Đan đã lên tới 7400 khối Hạ phẩm Nguyên thạch, Đỗ Tiên vừa mới giơ biển lên còn chưa kịp hô thì đã nghe thấy người khác nói trước:

- Một vạn khối hạ phẩm.

Đỗ đại phu mặt cứng ngắc quay sang nhìn về phía tiếng ói phát ra, không ngờ âm thanh lại truyền đến từ một dãy Địa lô. Từ nhân vị nhìn lên Địa lô tự nhiên là không thể rõ đối phương là ai.

Cố Tịnh phía trên cũng đem phách mại gõ ba lần, nói lớn:

- Thành giao!

Đỗ đại phu thoáng tiếc nuối một chút hạ biển xuống thở dài một tiếng.

Tên hoa hoa công tử ngồi bên cạnh hắn có chút ngạc nhiên hỏi:

- Huynh đệ, là ngươi muốn mua bình Phá Chướng Đan kia sao?

Đỗ Tiên nhìn hắn trả lời:

- Tất nhiên.

Trong lòng lại thầm nghĩ “tên này bị thiểu năng sao, ta không muốn mua thì giơ biển làm gì”

Vị công tử kia liền nói:

- Nhất Chuyển Bán Tiên như huynh đệ cũng không cần phải vội vã tiến giai a. Nếu không, Phá Chướng Đan bình thường đến cửa hiệu của Hoắc gia liền mua được cần gì phải tốn tiền như vậy.

“Phá Chướng Đan phổ thông có thể so sánh với Nhất Phẩm Phá Chướng Đan sao” Đỗ đại phu trợn mắt nhìn hắn, “không lẽ tên tiểu tử này thật đầu óc có vấn đề”.

Lại nghe tên công tử kia nói tiếp:

- Huynh đệ, ta cũng còn dư một bình Phá Chướng Đan, tuy là chỉ có 6 viên từ Tứ Chuyển trở lên nhưng đảm bảo chất lượng rất tốt. Cũng là do Hoắc gia luyện chế, nếu như ngươi cần ta liền để lại cho ngươi, giá cả có thể thương lượng.

“Hoá ra là gian thương trục lợi” Đỗ Tiên nghe hắn nói vậy liền hiểu ra, trong đầu khinh bỉ nghĩ thầm tuy nhiên vẫn khách sáo từ chối:

- Đa tạ vị huynh đài này, ta không cần a.

Tên công tử kia vẫn nhiệt tình chào mời:

- Ta tuyệt đối không lấy đắt của huynh đệ ngươi, 1000 Hạ phẩm Nguyên thạch là được, thế nào?

Nói đoạn hắn từ trong pháp nang lôi ra một bình sứ lưu ly đưa cho Đỗ Tiên.

Đỗ đại phu lắc đầu không nhận:

- Huynh đài, ta thật sự không cần đan dược bất nhập phẩm a.

Tên kia nghe vậy có chút thất vọng thu lại dược bình, khẽ than một tiếng “Àiiii”

Đỗ Tiên thấy hắn cũng có chút thú vị, lại không giống như các thế gia công tử khác liền bắt chuyện:

- Huynh đài, tại hạ là Đỗ Tiên. Nếu như ngươi có Nhất Phẩm Phá Chướng Đan ta liền mua, dù một viên cũng đủ. À, mà không biến quý tính đại danh của huynh đài là gì a?

- Nhất Phẩm Phá Chướng Đan? Không có!

Tên kia trợn mắt nhìn hắn, lôi ra được Nhất phẩm đan dược, dù chỉ là một viên thì hắn cũng không phải ngồi ở cái xó xỉnh này a. Im lặng một lúc cuối cùng vẫn là đem tên tuổi nói ra:

- Ta Hậu gia trưởng tử, Hậu Hạo Hiên.

Đỗ Tiên ngẩn ra một chút “Hậu Hạo Hiên, Hậu gia trưởng tử, tên này đến cả gia tộc thứ bậc cũng lôi ra được, Hậu gia có gì hay ho lắm sao”, hắn tươi cười khách sáo chào hỏi một câu:

- Hạo Hiên huynh, hạnh ngộ, hạnh ngộ a.

Hậu Hạo Hiên thấy hắn như vậy cũng nhiệt tình đáp lễ, lại hỏi hắn:

- Đỗ Tiên huynh, ngươi hôm nay đến đây cũng là vì Thất Tú tam bảo sao?

Đỗ Tiên ngạc nhiên hỏi lại:

- Thất Tú tam bảo là thứ đồ vật gì?

Hậu Hạo Hiên cũng kinh ngạc nhìn hắn, tên này dám đem một vạn Hạ phẩm Nguyên thạch ra mua một bình Phá Chướng Đan cũng không giống thiếu tiền. Người đến Vạn Bảo phường hôm nay chín phần là vì Thất Tú tam bảo, một phần chính là không có tiền cũng muốn đến xem náo nhiệt, ví dụ như Hậu Hạo Hiên hắn a.

- Đỗ Tiên huynh, ngươi không biết Thất Tú tam bảo thật sao?

- Hạo Hiên huynh, ta thật sự không biết nếu không thì ta lừa huynh đài để làm gì chứ?

Đỗ Tiên dở khóc dở cười trả lời, cũng không hiểu có phải tên công tử này ra đường để quên não ở nhà hay không, sao có thể nghĩ ra những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.

Hậu Hạo Hiên thấy hắn thật sự không biết Thất Tú tam bảo là vật gì, liền đắc ý giải thích:

- Thất Tú tam bảo chính là Trọng Đầu Hí của phách mại hội lần này. Ta nghe nói rằng tam bảo này chính là do Lý gia đại tiểu thư học nghệ tại Thất Tú tông đem tới. Ba món đồ vật này gồm một quyển vũ kỹ hồng cấp, một món pháp bảo hồng cấp cùng với một viên đan dược ngũ phẩm.

Đỗ Tiên nghe thấy phách mại hội lần này có vũ kỹ đem bán liền hào hứng hỏi thăm:

- Hạo Hiên huynh, Hồng cấp Vũ kỹ kia là loại công pháp vũ kỹ gì?

Hậu Hạo Hiên lắc đầu:

- Ta cũng không rõ, nhưng đã là Hồng cấp Vũ kỹ từ trong Thất Tú tông truyền ra tự nhiên không phải là vũ kỹ tầm thường.

Đỗ Tiên còn đang muốn hỏi thêm thì khán phòng lại thêm một trận ồn ào nổi lên cắt ngang lời hắn.

Bạn đang đọc Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục sáng tác bởi flameandleaf
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi flameandleaf
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.