Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Chết Của Miêu Thạch

Tiểu thuyết gốc · 1851 chữ

Đang suy nghĩ thì Tuyết Y liếc mắt đến tập hồ sơ trên bàn có để mấy chữ ' Lý lịch Hạ Thiên '...trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, không lẽ là chuyện của Mộc Ngân Nhi có quan hệ với cậu ta?

Mà nhắc đến Hạ Thiên Cao Viên Tuyết Y lại không khỏi phiền muộn, tên tiểu tử thối đó không biết lưu lạc ở nơi nào nhà thì không thấy về điện thoại cũng không thể liên lạc đúng là làm cô tức chết mà. Tuy hắn là một tên không ra gì nhưng cũng không phải quá tồi, hắn rất biết lấy lòng phụ nữ còn rất.... ách, tại sao mình lại nghĩ hắn ta như vậy chứ? Chẳng lẽ mình thích hắn rồi sao? Không đời nào....

" Làm sao có thể động lòng với tên tiểu tử hạ lưu, đê tiện kia được chứ? " Cao Viên Tuyết Y không ngừng lẩm bẩm , trong đầu hiện về kí ức gương mặt lạnh lùng nhưng tuấn tú của Hạ Thiên đang hôn lên môi......

" Aaa, không đời nào....! "

Tại sao cứ phải nghĩ đến hắn, tên khốn dám chiếm tiện nghi của cô gặp lại nhất định cô sẽ không tha cho hắn đâu, hừ!

Tuy nói ngoài miệng như thế nhưng trong thâm tâm của Tuyết Y thì rất buồn bực.

-------- 7 tháng sau.

Bên trong một căn phòng đơn điệu, không khí chợt giảm xuống ở khoảng không gian đen kịt trên đầu bỗng phát ra một luồng ánh sáng vài giây sao thì một lỗ đen xuất hiện đủ để một người trưởng thành bước vào... một lúc sau từ hố đen bước ra một thân ảnh cùng một sủng vật với bộ lông trắng như tuyết đầy oai vũ.

Bạch Hổ được giải phóng liền vung vung bộ lông của mình sau đó nhảy phăng lên giường.....

Hạ Thiên nhếch môi nguyền rủa một tiếng.

Toàn thân hắn lúc này mệt mỗi rã rời, xương cốt như sắp rơi ra từng mảnh. Vặn vẹo thân thể vài cái vừa định leo lên giường thì dưới chân chạm tới một vật mềm mại y như là....

Bạch Hổ tan nát cõi lòng tỏ ra đáng thương nói :" Chủ nhân à, người không định dẫm nát Tiểu Hổ đó chứ? "

Cmn..ngươi đang đùa với ta à?

Hạ Thiên tức nghẹn cả họng, bất lực tìm kiếm một góc khác lăn ra ngủ.

Bên cánh rừng âm u, lạnh lẽo Miêu Thạch âm trầm đứng ở một chỗ trong bóng đêm thân thể hắn hiện ra như một bóng ma doạ người...cũng có người đã từng gặp cảnh tượng này và nói hắn chính là con ma hại người nhưng hắn chỉ cười và nói :" Ma hại người có gì mà sợ? Người hại người mới chính là đáng sợ chứ? "

Ở phía xa, có một bóng đen bị bóng tối che khuất gương mặt chỉ chừa lại đôi mắt.

" Khuya thế này, ngươi gọi ta ra làm gì? "

Lúc này Miêu Thạch lên tiếng hỏi. Thấy bóng đen vẫn im lặng không nói gì hắn liền chậm rãi xoay người lại nhưng chưa kịp nhìn rõ thì 3 ám khí sắc, bén lao đến với tốc độ cực kỳ nhanh khiến Miêu Thạch kinh hãi một phen nhưng ngay từ đầu hắn cũng có đề phòng nên dễ dàng tránh thoát một kiếp, hắn nheo mắt giận dữ hỏi :" Ngươi làm vậy là có ý gì? "

Bóng đen kia cười lạnh, mở miệng :" Ngươi xuống diêm vương mà hỏi đi! " Vừa dứt lời bóng đen lao lên với tốc độ kinh hoàng trong tay hắn xuất ra liên tiếp các ám khí độc làm cho Miêu Thạch trở tay không kịp, liền ra sức tránh né nhưng tốc độ kia quá nhanh khiến Miêu Thạch bị trúng ám chiêu xuyên qua bả vai và đầu gối. Miêu Thạch khụy xuống... bóng đen nhìn thấy liền ngừng lại, ánh mắt sắc bén :" Chỉ có cái chết mới khiến cho ngươi im lặng mãi mãi thôi! "

Bóng đen dơ tay lên vận dụng nội công , 2 ám khí liền trổ qua người dòng chất lỏng màu đen chảy ra khiến Miêu Thạch đau như muốn ngất đi, môi hắn chuyển thành màu tím ánh mắt dần trở nên mơ màng nhìn bóng đen đang từ từ tiếng đến, phỏng chừng Miêu Thạch không còn khả năng chống trả bóng đen mới nói :" Tiếc cho một nhân tài hiếm có như ngươi , nhưng cuối cùng cũng phải chết dưới tay của ta! "

Bóng đen quay lưng rời đi.

Xoát...

Miêu Thạch vận khí bay lên trong tay cầm một thanh đoản đao một đường bay thẳng về phía bóng đen. Khuôn mặt hắn lúc này vặn vẹo không ít, tuy hắn là một chuyên gia độc dược nhưng mà hắn cũng chỉ có một cái mạng bóng đen này quá hiểu năng lực của hắn cho nên hắn không thể nào kháng lại độc tố mà bóng đen đã tẩm vào ám khí. Nhưng hắn không cam tâm nhìn người giết chết hắn nhởn nhơ như vậy, hắn không cam tâm.......

Bóng đen cười nhạo, bàn tay nhanh chóng hiện lên 3 ám khí hắn nhìn cũng không thèm nhìn mà cứ như vậy phóng đến hướng Miêu Thạch. Miêu Thạch cười, lách mình né qua nhưng không ngờ bóng đen đã nhanh hơn hắn một bước....!

" Ngươi nghĩ thoát được sao? " Bóng đen đã đứng ngay trước mặt mở miệng châm chọc, không đến một giây sao thanh đoản đao của Miêu Thạch liền xuyên qua tim hắn không một chút do dự.

Xoát...

"A! " Miêu Thạch ôm ngực từ từ ngã xuống.

Thanh đoản đao đã đâm vào tim cho dù có là thần tiên tái thế cũng không cứu chữa được, Miêu Thạch không khác gì một con chó đang nằm chờ chết.

Ánh mắt bóng đen lạnh lùng nhìn Miêu Thạch sau đó tháo mặt nạ xuống dùng giọng thương hại nói :" Nói thật ta cũng không muốn giết ngươi nhưng vì ngươi biết quá nhiều chuyện. Ngươi cũng hiểu nếu có việc gì có sức uy hiếp đến ngài ấy thì chắc chắn ngài ấy sẽ loại bỏ...ngươi cũng không cần lo lắng về gia đình của mình, ta đã giúp ngươi tiễn họ một đoạn rồi bây giờ ngươi có thể từ từ cảm nhận cái chết... haha! "

Nói xong bóng ma liền mạnh tay rút thanh đoản đao ra khỏi lồng ngực của Miêu Thạch, mùi máu tươi nồng nặc phát ra toàn thân Miêu Thạch bây giờ điều dính đầy máu của hắn, đôi mắt hắn chứa nhiều sự oán giận không cam tâm hắn không phải đau mà chết mà chính là uất ức đến chết. Miêu Thạch mơ màng, hiện tại hắn không còn đủ tỉnh táo để nhìn bóng đen đang vui sướng cảm nhận sự chiến thắng, hắn chỉ nghĩ nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ lật lại mọi thứ. Nhưng điều đó bây giờ hoàn toàn vô nghĩa.....

" Nếu có kiếp sau, nhớ làm một người an phận thủ thường đừng dính vào nơi mưa tanh gió bão này." Bóng đen nói, hắn muốn chắc chắn rằng Miêu Thạch phải chết cho nên hắn cầm chặt thanh đoản đao cúi người xuống dơ lên hướng tim Miêu Thạch một lần nữa đâm vào. Nhưng bỗng nhiên linh cảm khiến hắn phải cấp tốc đứng lên cảnh giác nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng thấp thỏm không yên kể từ khi bước chân vào hắc đạo hắn chưa từng có cảm giác run sợ như thế này nếu như có cũng chỉ có Tứ Hoàng và thuộc hạ thân tín của bọn họ mà thôi nhưng người của Tứ Hoàng làm sao lại có mặt ở khu rừng này được ?...Vậy cái cảm giác khó tả này giải thích thế nào đây?

Lúc này không khí xung quanh như chậm lại, lúc bóng đen đang bận suy nghĩ thì một bóng người thoáng cái đã xuất hiện đứng ngay sau lưng hắn,...bóng đen kinh ngạc nhưng chưa kịp quay lại thì một con dao đã ghim vào lưng hắn :" Làm.. sao, có thể?"

Hắn không tin, không tin có người dễ dàng như vậy đã tiếp cận được hắn.

Con dao lúc này bị một lực đẩy đẩy vào sâu hơn khiến bóng đen khụy xuống ngã ra đất, bóng người đi lại gần Miêu Thạch nở một nụ cười quỷ dị.

Sáng hôm sau, doanh trại tập hợp mọi người ra ngoài để chuẩn bị tập huấn như thường lệ thì Tổng chỉ huy bước ra nhìn xung quanh rồi hỏi :" Hạ Thiên đâu? "

" Không biết, chắc còn ngủ trong phòng!" Lưu Diệc Phi nói

Bên trong Hạ Thiên đang thu xếp quần áo để chuẩn bị trở lại Thiên Đô, hắn đi cũng đã gần 1 năm không biết mọi việc ở đó ra sao rồi.

Tổng chỉ huy mở cửa bước vào, nhìn thấy quần áo được xếp gọn gàng vào ba lô thì hỏi :" Cậu định đi đâu à? "

" Cũng đã đến lúc tôi phải rời đi rồi, ngài không định bắt tôi ở lại đó chứ? " Hạ Thiên nữa thật nữa giả hỏi.

Trong thời gian ở quân đội Hạ Thiên đã giúp ông không ít bây giờ nói đi liền đi khiến ông cũng cảm thấy mất mát đôi chút, dựa vào nhiều năm lăn lộn ông nhận ra được Hạ Thiên chính là một nhân tài, cậu ta có thể làm những điều mà người khác không làm được có thể khiến những điều không thể trở thành có thể... một thiên tài kiệt xuất như vậy ông thật không muốn tuột mất. Nhưng mỗi lần ông có ý muốn cậu ta tham gia quân ngũ thì Hạ Thiên điều tìm cớ từ chối lần này cậu ta muốn rời đi ông cũng không còn lý do gì để giữ cậu ta lại :" Thôi được rồi, để ta cho người đưa cậu về. Sau này nếu có cơ hội mong cậu sẽ tìm đến nơi này."

" Vâng, cảm ơn ngài! " Hạ Thiên cũng có chút ái náy :" Nếu có thời gian tôi sẽ quay lại thăm mọi người! "

Tổng chỉ huy cười đứng lên rời đi, Bạch Hổ lúc này mới trở về nguyên hình lắc lắc thân thể vài cái rồi leo lên giường nằm. Hạ Thiên bất lực thở dày, hắn ước gì Bạch Hổ dũng mãnh trước kia vẫn còn một Bạch Hổ oai vệ luôn khiến người khác phải hoảng sợ bỏ chạy thì ở đây lại là một Bạch Hổ ăn không ngồi rồi, không ăn thì cũng ngủ không ngủ cũng ăn khiến hắn phiền não chết mất.

Bạn đang đọc Nhị Tiếu Tam Tuyệt Cuồng Thần sáng tác bởi lãobàmộngtình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lãobàmộngtình
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.