Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Phong Xuất Thủ

Tiểu thuyết gốc · 1968 chữ

Trong phòng giải phẫu, tất cả mọi người đều là nghĩ như vậy.

Sở Phong sợ, bởi vì hắn không có bản sự kia, vì lẽ đó không dám động đao.

Quách lão khẽ lắc đầu, đối với Sở Phong có chút thất vọng.

"Hừ! Hiện tại biết sợ!" Dương tiến sĩ cười lạnh.

Sau đó hắn quay đầu nhìn qua Quách lão nói ra. "Quách lão, ngài bị tiểu tử này lừa rồi!"

Quách lão chỉ là im lặng, không nữa để ý Sở Phong.

Đúng vào lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến.

"Không tốt, bệnh nhân sắp không được!" Một tiếng thét chói tai, bên cạnh một cái nữ y tá chỉ vào máy thông số sợ hãi nói.

Vừa lúc đó, màn hình biểu thị cũng phát sinh đại biến hóa, kèm theo đó là gấp rút tín hiệu thanh âm.

"Tích tích tích!"

Tất cả mọi người đều hoảng.

Nhịp tim đang giảm xuống.

Tuột huyết áp.

Hô hấp không có.

"Đáng chết! Tại sao có thể như vậy? Vừa mới không phải rất tốt sao?"

"Nhanh, nhanh lên làm cấp cứu! Bằng mọi giá, phải đem Hàn lão cho cứu sống!"" Dương tiến sĩ gầm thét.

Quách lão trên mặt tràn đầy bất lực, hắn thở dài một cái tránh qua một bên.

Những người khác lập tức lao vào, chuẩn bị dùng phương pháp sốc điện kích tim.

Phòng quan sát bên trong cũng rối loạn một mảnh, tất cả mọi người đều đứng người dậy hít thở ồ ồ. Từ y tá, chủ trì bác sĩ cho đến viện trưởng, tất cả đều vô cùng khẩn trương.

Đây là trước kia chưa từng có sự tình, bởi vì người sắp chết kia quá mức đặc thù, bọn họ chịu trách nhiệm không nổi.

Hàn Phiêu Tuyết trên khuôn mặt lạnh lùng kia đã trắng bệch một mảnh, nàng nắm tay siết chặt, cố gắng lớn nhất làm ra bình tĩnh, nhưng bộ ngực nàng không ngừng phập phồng đã bán đứng nàng ý nghĩ.

Đang lúc Dương tiến sĩ bọn người chuẩn bị cho bệnh nhân sốc điện thời điểm, thì một thân ảnh so với bọn họ còn muốn nhanh xuất hiện.

Nhìn kỹ lại là Sở Phong.

"Tránh ra!" Sở Phong quát lớn một tiếng, đem tất cả mọi người cho trấn trụ.

Cái kia âm thanh hùng hậu giống như tại trong đầu Dương tiến sĩ đám người vang vọng, để bọn họ cước bộ không tự chủ được lùi lại mấy bước.

Tiếp đó, bọn họ trông thấy một màn khiến cho nội tâm sục sôi lửa giận.

Chỉ thấy, Sở Phong trực tiếp đem trên người bệnh nhân tất cả các loại dây thiết bị hỗ trợ đều cho kéo đi xuống, ống thở cũng bị ném sang một bên.

"Chết tiệt, súc sinh, cho lão tử dừng tay!" Dương tiến sĩ quát lớn. Không hề dừng lại, Dương tiến sĩ cùng những người còn lại xông đi lên, ý định đem Sở Phong khống chế lại.

Sở Phong nhìn cũng không nhìn bọn họ, trực tiếp một chân đá ra.

Phanh!

Dương tiến sĩ bị đạp liên tiếp lui lại, đem phía sau người toàn bộ cho đụng ngã trên mặt đất.

"A a a a!" Dương tiến sĩ gào thét.

Cửa phòng bị mở ra, một đám người trực tiếp xông đi vào.

Những người này đang ở phòng quan sát bên trong, gặp tình huống không đúng liền chạy qua đây.

"Mau dừng tay!"

"Cho ta bắt hắn lại!"

Một đám người rất nhanh thì ập tới.

Phanh phanh phanh!

Nhưng sau đó thì lại rất nhanh quay trở về, về thời điểm còn thuận tiện nhào ngã một đám người.

"Mau gọi người đến!" Có người kinh hô.

Vừa lúc đó, bên ngoài xông vào hơn mười cái súng ống đầy đủ đặc chủng binh, bọn họ dơ súng nhắm ngay Sở Phong đầu, lớn tiếng quát.

"Dừng tay!"

Răng rắc răng rắc!

Những nào binh lính trực tiếp cho đạn lên nòng, chỉ cần Sở Phong lơi lỏng bọn họ liền trực tiếp nổ súng.

Hiện tại còn không có nổ súng là bởi vì Hàn lão còn trong tay Sở Phong.

Mà Sở Phong một bàn tay đã chui vào trong đầu của Hàn lão, không biết đang lục lọi cái gì bên trong.

Toàn trường đều yên tĩnh, chỉ có nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ, cùng với tiếng tim đập.

Đúng lúc này, Phong Sơ Tình cùng Hàn Phiêu Tuyết cũng nhanh chân chạy tới, nhưng khi trông thấy bên trong phòng tình cảnh cả hai người đều sắc mặt đại biến.

Khác với Phong Sơ Tình kinh hoàng lo lắng, Hàn Phiêu Tuyết tuyệt mỹ trên khuôn mặt tràn đầy sát khí, ánh mắt kia như muốn đem Sở Phong cho tại chỗ ăn sống giống như.

"Tiểu Phong, mau dừng tay!" Quách lão lúc này đi lên một bước, trầm giọng nói.

"Một khi ta dừng tay, lão đầu này sẽ chết!" Sở Phong không nhanh không chậm nói.

Đối với lít nha lít nhít họng súng, hắn không e ngại chút nào

"Tiểu huynh đệ, là chúng ta sai! Ngươi mau thả tay ra được không nào? Chỉ cần ngươi đem Hàn lão thả ra, chúng ta cái gì cũng đều đáp ứng ngươi!" Một người trung niên đi ra mở miệng nói chuyện, Sở Phong vừa nhìn thì cười lạnh.

Cái này La viện trưởng cầu người thái độ cũng quá ngu xuẩn một chút.

Sở Phong con mắt đảo một vòng, chợt lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Các ngươi nói là thật, cái gì điều kiện cũng đáp ứng?" Sở Phong giả vờ nghiêm mặt hỏi.

"Đúng đúng đúng, chỉ cần không quá đáng, cái gì cũng có thể!" La Sinh vội vàng nói.

Sở Phong nội tâm cười trộm, ánh mắt của hắn lướt qua toàn trường, sau một lát liền dừng lại ở Hàn Phiêu Tuyết trên người.

Sở Phong lộ ra một nụ cười tà ác.

Hắn cố ý làm ra một bộ hung ác bộ dáng.

"Khặc khặc khặc! Ta muốn Hàn tiểu thư qua đây! Điều kiện này rất đơn giản a!" Sở Phong cười quỷ dị, nói ra.

Tất cả mọi người đều trông về Hàn Phiêu Tuyết phương hướng, chỉ gặp nàng tức giận đến toàn thân run rẩy, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Phong.

Ở một bên khác, Phong Sơ Tình đã là lệ rơi đầy mặt, nàng không ngừng lắc đầu, che miệng nỉ non.

"Không có thể dạng này, tiểu Phong sẽ không phải dạng này!" Cả người nàng lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã trên mặt đất.

"Thế nào? Không nhanh lên một chút sẽ chết người nha!" Sở Phong trừng mắt nói.

Dứt lời, hắn trùng điệp tại Hàn lão trên lồng ngực vỗ một chưởng.

Phanh!

Âm thanh vang dội, cả thân thể Hàn lão đều bắn lên một cái, có thể thấy được Sở Phong dùng không ít lực đạo.

"Dừng tay!" Hàn Phiêu Tuyết âm thanh lạnh lùng quát.

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Những cái kia binh lính suýt chút nữa thì không nhịn được nổ súng, cũng may bọn họ đầy đủ tỉnh táo, bọn họ cũng không dám đem Sở Phong tại chỗ bắn chết a! Ai mà biết cái kia bàn tay ở trong óc của Hàn lão nắm bóp cái gì? Lỡ như đối phương ngã xuống sau khi, trực tiếp đem não cho lôi kéo đi ra làm sao bây giờ?

Cho nên bọn họ chỉ có thể dùng súng uy hiếp.

Sở Phong cười thầm.

Rốt cuộc nữ nhân này cũng chịu cùng hắn nói chuyện, phải bức ép mới chịu mở miệng, không được! Phải đem nàng ngạo kiều cho đè xuống, nhìn nàng bộ kia sắc mặt không quen.

"Còn không mau tới!" Sở Phong hung dữ nói.

Hàn Phiêu Tuyết thở sâu, vì thân nhân, nàng chỉ có thể nghe lời.

Hàn Phiêu Tuyết làm ra quyết định về sau cũng không do dự, mà tình huống hiện tại cũng không cho phép nàng do dự, gia gia của nàng đang sắp chết.

Chỉ đi vài bước, Hàn Phiêu Tuyết đã đi đến Sở Phong bên người.

"Đến! Hôn ta một cái!" Sở Phong chu miệng.

Hàn Phiêu Tuyết khuôn mặt băng hàn, nhưng nàng không do dự, áp sát Sở Phong khuôn mặt tới. Nàng một đôi mắt nhìn Sở Phong tràn đầy lạnh lẽo.

Cái gì? Nữ nhân này sẽ không dự định cứ như vậy mở trừng hai con mắt cùng ta hôn môi a!

Một mét... Nửa mét... Mười xen ti... Năm xen ti... Hai xen ti... Một xen ti.

Một cỗ nhàn nhạt hương thơm chui vào mũi, mùi hương rất thanh đạm, nhưng phù hợp với nàng lạnh lùng khí chất, nàng hơi thở có chút lạnh, Sở Phong không cảm nhận được từ trên người đối phương nhiệt độ cơ thể, thật giống như một khối băng đồng dạng.

Nữ nhân này không đúng, nàng thể nội làm sao có nhìu như vậy hàn khí?

Sở Phong hít vào một ngụm khí lạnh.

Nữ nhân này... Có bệnh a!

Hai người cánh mũi rốt cuộc chạm vào nhau, Sở Phong có thể cảm giác được chót mũi truyền đến khí lạnh, hít thở trong lúc đó cũng đem đối phương thở ra hơi thở cho hít vào trong mũi.

Tất cả đều là khí lạnh.

Mắt thấy bờ môi hai người sắp chạm vào nhau, Sở Phong đột nhiên quay đầu đi.

"Được rồi, không với các ngươi chơi! Mau giúp ta mang cây kéo tới!" Sở Phong buồn bực mở miệng.

Hàn Phiêu Tuyết kinh ngạc, nàng vẫn giữ nguyên tư thế chồm về phía trước, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên.

"Còn không mau lên! Cái miệng chu lên như vậy định làm gì?" Sở Phong không vui quay đầu lại nói.

Ngữ khí mang theo bất mãn.

Toàn trường đều không hiểu.

Đây là chuyện gì đang xảy ra? Tiểu tử này lại phát cái gì bệnh?

Trong lúc mọi người đều đang nghị luận, chỉ có ở một bên Quách lão nhìn thấy bất thường.

Hai mắt của hắn càng lúc trừng càng lớn, về sau trực tiếp xông đi lên.

"Gia gia, nguy hiểm!" Bên cạnh hắn nữ hài vội vàng đưa tay kéo lại hắn, một mặt lo lắng nói.

"Vũ Nhu, đừng cản ta, để cho ta đi!" Quách lão ánh mắt quả quyết.

"Ô ô! Gia gia, vì cái gì?" Quách Vũ Nhu khóc nức nở hỏi, bắt cánh tay của Quách lão cũng càng thêm chặt.

Quách lão sững sờ, nhưng sau đó giống như nghĩ ra cái gì, lập tức tại Quách Vũ Nhu trên đầu gõ một cái.

"Ngươi cái tiểu nha đầu nghĩ đi đâu, ta lão già này còn chưa có ôm chắt tử đâu? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra Hàn lão tình huống?"

Nghe gia gia nói chuyện, Quách Vũ Nhu đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng rất nhanh thì chú ý đến bên kia tình huống.

Mới đầu nhìn không thấy có gì, nhìn kỹ lại mới phát hiện, Hàn lão hít thở đều đều, bộ ngực phập phồng rất có tiết tấu, sắc mặt cũng trở nên hồng hào dị thường, nhìn không khác gì người bình thường đang ngủ, chỉ là đỉnh đầu của hắn vẫn đang bị Sở Phong tay cho mò lấy.

Nàng che lên cái miệng nhỏ nhắn, không thể tin được quay đầu nhìn gia gia.

Quách lão trọng gật đầu.

Bạn đang đọc Đô Thị Tiên Duyên sáng tác bởi Con_Ba_Ba
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_Ba_Ba
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.