Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dự Định

Tiểu thuyết gốc · 1842 chữ

"Mẹ, tiểu Ly, ta đã trở về!" Vừa vào đến sân, Sở Phong lớn tiếng hô, âm thanh bên trong tràn đầy vui sướng.

Hiện tại hơn 8 giờ sáng, Sở Phong đoán chừng lão cha đã đi làm công, nhà chỉ có lão mụ tiểu Ly hai người mà thôi.

"Ca, ngươi đã trở về nha." Tiểu muội Sở Ly từ trong nhà chạy ra, ôm lấy cánh tay hắn cười híp mắt.

Theo sau là lão mụ cùng lão cha đi ra, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Nhìn thấy lão cha, Sở Phong vẻ mặt kinh ngạc.

"Trở về liền tốt, trở về liền tốt, ngươi còn chưa có ăn cơm sao? Trong bếp còn có chút đồ ăn, ta vào hâm nóng cho ngươi ăn." Sở mẫu nói ra.

Nàng cũng không có hỏi chuyện Huyết Linh Chi bán được bao nhiêu tiền sự tình, mà là quan tâm nhi tử có hay không đói bụng, có lẽ đây chính là tình thương của bậc làm cha mẹ, yêu thương, nguyện từ bỏ, hi sinh tất cả chỉ vì hài tử, là như thế vĩ đại.

Mà Sở phụ tuy không có nói chuyện, nhưng ánh mắt kia thở phào bộ dáng đã cho thấy tất cả.

"Cha, mẹ, trước tiên khoan đã, các ngươi nhìn xem ta mua gì trở về." Nói chuyện, Sở Phong chỉ chỉ một bên chất thành đống đồ vật.

Nghe Sở Phong như vậy một nhắc nhở, ba người mới chú ý đến một bên đồ vật, vừa mới gặp Sở Phong trở về quá vui sướng mà không để ý.

Đến khi nhìn lại tất cả đều kinh ngạc.

"Này, Cái này... Tiểu Phong, ở đâu ra nhiều đồ như vậy?" Qua một hồi lâu, Sở mẫu trước tiên mở miệng. Nàng âm thanh có chút run, suýt chút nữa thì đứng không vững.

Sở phụ biết vợ mình thân thể yếu đuối, vội vàng đỡ lấy nàng, nhưng ánh mắt lại đưa qua ra vẻ hỏi thăm. Hiển nhiên, ngay cả hắn cũng không biết Sở Phong từ đầu làm ra những đồ này.

"Oa, thật xinh đẹp áo đầm, thật xinh đẹp giày, còn có... Ba ba, mụ mụ các ngươi xem, còn có lương thực đây!" Sở Ly một mặt hưng phấn chạy đến đống đồ kinh hô.

"Có thích không?" Sở Phong đi qua xoa xoa đầu nàng hỏi.

"Thích a, đương nhiên là thích, ca, là ngươi mua sao?" Sở Ly gật gật đầu, nàng rất thông minh, vui mừng qua đi liền nghĩ đến ca ca rời nhà mục đích, xem lại trong sân chất đống đồ vật liền đoán được tám chín phần mười.

"Ân, đúng vậy a! Cha, mẹ, Huyết Linh Chi so với ta tưởng tượng còn muốn quý hiếm, bán được rất nhiều tiền, về sau nhà chúng ta rốt cuộc không cần như vậy cực khổ đi xuống." Sở Phong rất có cảm xúc, mỉm cười nói ra.

"Thật sao?" Sở Ly tươi cười rạng rỡ, cái kia thiếu nữ trong veo đôi mắt xuất hiện mịt mù hơi nước, nàng vừa khóc vừa cười, vừa nhìn khiến người sinh lòng triều mến.

Sở Ly tuy nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, bề ngoài nàng luôn cố tỏ ra cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, chỉ để trong nhà nhìn thấy nàng một mặt ngây thơ hồn nhiên, không muốn bọn họ thêm lo lắng, nhưng nàng xuất thân gia đình nghèo, làm sao có thể không hiểu chuyện, cái gì nàng đều biết.

Sở Ly nước mắt không nhịn được phốc phốc rơi xuống.

"Nhi tử, đây là thật?" Sở phụ cũng là rất kích động, nhưng vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa.

"Đúng vậy a! Các ngươi xem!" Nói rồi, Sở Phong tháo xuống sau lưng cái túi, cái túi này chính là tại Quách lão nơi đó bán Huyết Linh Chi, Quách lão ra ngân hàng rút tiền trang tốt đưa cho hắn, có thẻ về sau, hắn một mực không có chuyển vào thẻ, vẫn để ở trong không gian giới chỉ, đợi đến khi nãy vào đến trong sân, cái gì cần thiết lấy ra hắn đều lấy ra, bao quát cái này túi tiền.

Sở Phong trực tiếp mở ra, lớn như vậy một cái túi, bên trong đều là từng cọc từng cọc dầy nặng tiền, tổng cộng hơn 1 triệu đồng tiền mặt, dưới ánh mặt trời là như vậy mê người.

"Nhi tử, nhanh thu lại, nhanh lên!" Sở mẫu thấy vậy bị dọa cho phát sợ, vội vàng kinh hô, nhiều tiền như vậy, cả nhà nàng làm việc cả đời cộng lại cũng không có a, như vậy thì bại lộ ra ngoài, bị người nhìn thấy làm sao bây giờ.

Sở phụ cũng bị hù đến, trước kia bình tĩnh đã không thấy, trực tiếp đi lên đoạt lấy túi tiền khóa kỹ.

"Ngươi tiểu tử này làm sao như thế bất cẩn, bị người có quyết tâm nhìn thấy liền ra đại sự!" Sở phụ nghiêm nghị trách mắng.

"Vâng, ta biết sai!" Sở Phong gãi gãi đầu, rất là thẳng thắn thừa nhận sai lầm.

Song đột nhiên, Sở Phong giống như nghĩ đến cái gì, hắn hỏi. "Cha, ngươi hôm nay không khỏe sao? Vì sao lại ở nhà?"

Vừa mới nói xong, cả nhà đều im lặng, Sở phụ thở dài nói. "Trước tiên vào nhà rồi hãy nói!"

Sở Phong nhíu mày, cảm giác dường như có chuyện gì không tốt phát sinh.

"Nhi tử, ngươi đi đường mệt mỏi, trước tiên vào nhà ăn cơm nghỉ ngơi trước đi!" Sở phụ nói ra.

Sở Phong đáp một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc mang vào trong nhà.

Đồ đạc rất nhiều, có thể nói là chất thành núi nhỏ, bị hỏi ra hắn làm cách nào mang nhiều như vậy đồ vật trở về, Sở Phong chỉ có thể nói là thuê người, hắn cũng không thể nói là chứa ở trong không gian giới chỉ a.

Đồ dùng linh ta linh tinh, nồi chảo chén ấm, quần áo, giày dép, nệm chăn, tủ đồ dùng các loại... Nhưng chủ yếu làm người vui sướng chính là mười bao gạo ăn, nếu như không phải trong nhà đã quá trật trội, hắn liền muốn mua thêm vài bao nữa để đó từ từ ăn.

Bởi vì mua đồ mới, cho nên nhà phải dọn dẹp lại một lần, cái nào không xài tới trực tiếp vứt bỏ, không qua bao lâu, căn nhà bên trong nội thất quả là đầy đủ tiện nghi, chỉ thiếu mỗi điện nước không có a.

Bận rộn một ngày cho đến tối, cả nhà chỉ thấy Sở Phong ra ngoài một chuyến, khi trở về lúc đã không biết ở đâu bắt tới hai con gà rừng.

Rất nhanh thì có một bữa ăn tối viên mãn, đã rất lâu kể từ khi lão mụ sinh bệnh về sau, cả nhà chưa từng có như vậy một bữa no nê qua, không phải cháo trắng cũng là rau dại mà thôi, bữa cơm này bọn họ ăn rất chậm.

"Cha, ngươi có thể nói cho ta biết tại sao hôm nay nghỉ làm sao?" Cơm nước no nê, cả nhà ngồi cùng một chỗ, lúc này Sở Phong hỏi.

"Ai...!" Sở Phụ thở dài.

"Vẫn là để ta nói đi." Sở mẫu ở bên cạnh nói chuyện.

"Cha ngươi thất nghiệp rồi!"

Vừa nghe thấy lời này, Sở Phong thì thất kinh, nhưng sau đó là nổi giận.

"Cha, bọn họ đuổi việc ngươi?" Sở Phong tức giận khó bình hỏi.

Sở Phong làm sao không tức cho được, cha hắn cái gì tính cách, cách gì phương thức làm người, như thế nào lại bị đuổi ra khỏi xí nghiệp, cha hắn hắn tin tưởng, lão cha sẽ không làm ra bất kỳ sai lầm sự tình, nếu sai, chỉ có thể là xí nghiệp làm sai, vậy mà đuổi việc cha của hắn, Sở Phong nội tâm rất tức giận, có một cỗ súc động muốn đi tìm bọn kia tính sổ sách.

"Không có!"

Nhưng kế tiếp lời lão cha nói làm hắn lửa giận lập tức hạ xuống, hắn kinh ngạc hỏi. "Vậy là chuyện gì a?"

"Không những là ta thất nghiệp, chỉ sợ tiểu muội ngươi cũng phải thất học." Nói đến đây, Sở phụ cùng Sở mẫu đều thở dài.

Sở Phong lửa giận vừa rút đi lại lên tới.

"Là ai? Cha, mẹ, các ngươi nói tiểu muội thất học, có phải hay không có kẻ giở trò, ta đi tìm kiếm bọn hắn!" Dứt lời, hắn ta liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Trong đầu Sở Phong đã là hiện ra trước đó bị hắn phế qua Vương lão bản đám người, thầm nghĩ chắc hẳn là nhóm người kia báo thù làm ra.

"Đứng lại! Ngươi định đi đâu?" Sở phụ nhíu mày hỏi.

"Cha, ta muốn đi tìm bọn họ lý luận một chút, hỏi vì cái gì khai trừ ngươi công tác, còn có tiểu muội thất học là chuyện gì xảy ra!" Sở Phong quay đầu đáp.

"Ai nói cho ngươi là ta bị đuổi việc?" Sở Phụ rốt cuộc minh bạch nhi tử ý tứ, vội vàng khoác khoác tay nói. "Ngươi trước tiên ngồi xuống, ta nói cho ngươi nghe."

Sở Phong rất hiếu kỳ, không biết tại sao lão cha muốn nói điều gì, nhưng hắn vẫn là cẩn thận tỉ mỉ nghe.

"Trước đây một ngày, tại chúng ta Thanh Vân trấn, thậm chí là cả Đông Pha huyện đều hứng chịu một vụ động đất, rất nhiều nơi đều đang rung lắc mạnh, chúng ta làm việc nơi công xưởng, trường học, và cả nhà dân đều bị hư hao nghiêm trọng, thậm chí là sập đổ, vừa đúng lúc, chỗ ta xí nghiệp cùng tiểu Ly trường học đều bị sập, nghe nói chết không ít người, cho nên, ta mới nói ra cái kia lời nói." Sở phụ nói ra.

Sở Phong nghe mà kinh thanh kêu lên sợ hãi.

Hắn không nghĩ tới trong khoảng thời gian mình đi xa, tại quê nhà đã diễn ra như vậy khủng bố sự kiện, cũng may cả nhà ba người không có việc gì, địa chấn không lan đến nơi này.

Sở Phong thở phào một hơi, nhưng rồi vấn đề đến, hiện tại bọn họ không thiếu tiền, việc ăn ở sinh hoạt không sao cả, nhưng tiểu muội làm sao bây giờ, trường đều không, như thế nào học a!

Sở Phong suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đưa ra một quyết định.

Cho tiểu muội đi tỉnh thành học tập, hắn sẽ cùng đi lên ở lại để chiếu cố nàng.

🖤🖤🖤 Mọi người hãy nhấn like cuối mỗi chương hoặc đề cử ủng hộ truyện nhé!

Bạn đang đọc Đô Thị Tiên Duyên sáng tác bởi Con_Ba_Ba
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_Ba_Ba
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.