Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Cược

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Sở Phong mới mặc kệ bọn hắn đâu, cảm nhận được trong tay nồng đậm linh khí ba động, là hoàn hoàn chỉnh chỉnh một khối Linh Thạch, Sở Phong yêu thích không buông tay.

Trở lại bên người Hà Tư Tĩnh thời điểm, toàn bộ ánh mắt người đều theo bước chân Sở Phong mà di động, sau cùng, trước tiên có người không nhịn nổi lần nữa ra giá.

"20 ngàn, ta ra giá 20 ngàn!"

"Cút sang một bên chơi, 20 ngàn cũng muốn nhúng tràng, xấu hổ hay không? Ta ra 30 ngàn!"

"Con mẹ nó ngươi mới không biết xấu hổ, 50 ngàn, vị huynh đệ này, ngươi tài khoản là cái nào mật mã, nói cho ta biết, ta lập tức liền chuyển tiền đi qua!"

"Các ngươi đều tránh hết ra, ta ra một trăm ngàn!" Người kia vừa dứt lời, toàn bộ đại sảnh đều im lặng trong chốc lát, nhưng sau đó lại càng thêm ồn ào.

"Hai trăm ngàn."

"Ba trăm ngàn."

"Năm trăm ngàn."

"Một triệu."

"Mười triệu."

Đến sau cùng Sở Phong cũng không muốn nghe đi xuống, hắn hít sâu một hơi, sau đó cao giọng quát.

"Ta không bán!" Bên trong thanh âm gia nhập một ít tu vi, chấn cho tất cả những người này màng tai đau nhức, ông ông tác hưởng.

Cái này vừa rống quả nhiên là có hiệu quả, âm thanh nhao nhao lập tức dừng hẳn. Mà lúc này tại các góc hoặc là nơi xa khách nhân cũng bị âm thanh này hù đến, đều hiếu kỳ đổ về hướng này mà đến.

Sở Phong sau khi rống xong thì thu hồi Linh Thạch, động tác giống như thu vào trong túi, nhưng thật ra hắn đã trực tiếp cho vào không gian giới chỉ, để ở trong một chiếc hộp bỏ vào căn nhà nhỏ bên trong.

Làm xong đây hết thảy, Sở Phong lôi kéo còn đang ngơ ngác Hà Tư Tĩnh rời đi, hắn cũng không có lập tức đi ra, mà tại tiếp tục tìm kiếm cái khác ngọc thạch, cũng không thể trực tiếp dùng Linh Thạch làm trận văn a, quá lãng phí.

Sau lưng đám người nhìn chằm chằm, nhưng bọn họ không có làm bừa, đỏ mắt thì đỏ mắt, nhưng không đến nỗi mất đi lý trí. Ở trong đó có một người đôi mắt lấp lóe, chính là Vương Đào, Vương phó bộ trưởng, không biết hắn ta đang tính toán cái gì.

"Tĩnh Tỷ, ngươi xem đủ không có?" Tại một chỗ hẻo lánh trong góc, Sở Phong cười như không cười nhìn lấy nữ nhân trước mặt.

"A, ngươi nói cái gì? Ta khi nào xem ngươi!" Hà Tư Tĩnh hoàn hồn sau khi, lập tức tại bên hông thịt mềm của hắn cấu một cái, sắc mặt phát hồng.

Cái này vô ý cử chỉ thân mật khiến cho Sở Phong có chút không biết làm sao, hai người cũng chỉ vừa mới quen biết không bao lâu mà thôi, hai giờ đồng hồ cũng chưa tính.

Đầu tiên rất là kỳ lạ trở thành bạn bè, sau đó là nói cười tự nhiên, hiện tại bắt đầu đụng tay đụng chân, có phải hay không tiếp xúc thêm chút nữa đều có thể lên giường lăn lộn.

Không được a! Sở Phong, ngươi tại sao lại vô sỉ như thế đâu!

Sở Phong trong lòng tự chửi mình một câu.

"Chúc mừng ngươi, Sở Phong!" Hà Tư Tĩnh từ đấy lòng đối với Sở Phong nói chúc mừng.

"Ha hả, vận khí mà thôi, nếu Tĩnh Tỷ tin tưởng, ta cũng cho ngươi tuyển vài khối thử một chút!"

"Được a, vậy còn chờ cái gì, nhanh giúp ta chọn a, ta ở đây mang tiền không nhiều, chỉ có mười ngàn đồng tiền mặt, ngươi xem đó mà làm thôi, thua cũng không quan hệ." Hà Tư Tĩnh hé miệng cười khẽ, trong lúc nhất thời xinh đẹp không gì sánh được.

"Ngươi xác định!" Sở Phong nghiêm túc hỏi.

"Ừm, xác định!"

Sở Phong trừng mắt một cái, vốn dĩ là hắn nói là nói đùa mà thôi, biết sao nữ nhân này làm thật, nàng có như vậy tin tưởng hắn cái gọi là vận khí sao?

"Tốt a, vậy đi theo ta!" Sở Phong lần nữa thả ra thần thức, nhưng khiến hắn thất vọng là không có phát hiện một chút nào ba động linh khí, hiển nhiên là không còn có Linh Thạch.

Đang lúc hai người tại thạch đầu bên cạnh sờ soạng, một bóng người đột nhiên chắn trước mặt bọn họ.

Sở Phong hai người ngẩng đầu lên.

"Là ngươi." Sở Phong nhíu mày một cái, nội tâm không thoải mái.

"Vương phó bộ trưởng, ngài cũng ở chỗ này?" Hà Tư Tĩnh cũng nhìn thấy, nàng giả vờ như mới gặp hỏi.

"Đúng vậy a, ta đây không phải vừa mới tới sao, lập tức liền gặp các ngươi ở chỗ này." Vương Đào liếc xéo Sở Phong một cái, cười ha ha nói ra.

Ba!

Thanh âm thanh thuý tại chỗ vang lên, chỉ thấy Sở Phong giữ nguyên tư thế đập ruồi, hai tay vỗ cùng một chỗ.

"Ai...! Thật là xúi quẩy, cả ngày cứ đụng phải một chút con ruồi con nhặn, tiện tay ta liền đập chết!"

Sở Phong thanh âm không lớn, nhưng truyền vào trong tai Vương Đào quả thật là cực độ nhục nhã. Nhưng bởi vì kế hoạch, hắn nhịn.

Hà Tư Tĩnh cố nín cười, khuôn mặt đỏ bừng một mảnh, bả vai run run. Nàng bây giờ mới biết, Sở Phong vậy mà quá xấu bụng.

Hít sâu một hơi, đè ép lửa giận, Vương Đào lộ ra một khuôn mặt tươi cười nói. "Ta xem các ngươi có phải hay không đang chọn ngoan thạch, ta cũng đến đây vì cái này. Bằng không dạng này, chúng ta đánh cược thế nào?"

"Ồ...!" Sở Phong đột nhiên híp mắt, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, rất nhanh thì biết được đối phương ý đồ đến.

"Như thế nào chơi đều có thể, nói nghe một chút!" Sở Phong không sao cả nói.

"Ha hả, sảng khoái, vậy ta liền nói.

Trong vòng một tiếng đồng hồ, chúng ta mỗi người đều chọn ra ba khối thạch đầu, sau đó nhờ giải thạch sư tại chỗ mở ra, nếu như ai ra nhiều ngọc nhất sẽ là người thắng, còn trong trường hợp ngang nhau số lượng ngọc, vậy thì so chất lượng!"

Vương Đào nói xong thì cười tủm tỉm nhìn thẳng Sở Phong con mắt, giống như là khiêu khích, hắn làm như thế chỉ để kích phát Sở Phong không chịu thua tính cách, hắn tin tưởng, Sở Phong nhất định sẽ nhận không xuống.

Vương Đào rất là tự tin bản thân năng lực, hắn cũng là một kẻ sành chơi thạch đầu, còn về chuyện vừa nãy xảy ra, theo hắn thấy, Sở Phong chỉ là dậm nhầm vận khí cứt chó mới bắt được bảo vật, hắn là cái tự phụ người, trong lòng nghĩ cái gì, vậy thì cái đó liền đúng.

"Mà đánh cược thì phải có tiền cược đúng hay không? Ta cũng không chiếm của ngươi tiện nghi.

Ta thắng, ngươi giao ra Dưỡng Sinh Thạch.

Ta thua, chuyện hôm nay ngươi đắc tội ta coi như xóa bỏ, từ nay về sau ta sẽ không làm khó ngươi!"

Sở Phong cười nhạt, hắn hai tay ôm ngực, dựa người trên tảng đá, một đôi mắt rất là kỳ lạ dò xét đối phương từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cuối cùng hắn mới biệt xuất ra một câu.

"Ngươi có bệnh!"

Vương Đào sắc mặt tái xanh, con mắt hung hăng trừng hướng Sở Phong.

"Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa!" Vương Đào trầm giọng quát.

"Ai ai ai, ngươi kích động như vậy làm gì? Chẳng phải là bệnh trĩ sao? Muốn hay không như vậy kêu gào!"

Vương Đào sửng sốt, hoa cúc đột nhiên siết chặt, khuôn mặt hắn biến ảo không ngừng, từ đỏ biến thành đen, từ đen biến thành trắng, từ trắng biến thành xanh.

"Làm sao ngươi biết?" Vừa dứt lời, hắn ta vội vàng ngậm miệng lại, nhưng đã không còn kịp.

Ở một bên xem kịch Hà Tư Tĩnh che miệng cười khẽ, nàng thật sự nhịn hết nổi.

"Hừ, ngươi quản ta là làm sao biết, trái lại ngươi bàn tính thật là hay, ta thua liền đưa hơn mười triệu giá trị ngọc cho ngươi, ngươi thua đồng ý bỏ qua không chấp nhặt với ta, ha hả, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cảm thấy ta rất sợ ngươi hay sao? Cái này không phải bị bệnh thì là cái gì!" Sở Phong một hơi tức giận lớn tiếng mắng, nước bọt có bao nhiêu đều phun hết lên mặt đối phương.

Bạn đang đọc Đô Thị Tiên Duyên sáng tác bởi Con_Ba_Ba
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_Ba_Ba
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.