Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Niên Hái Thuốc

Tiểu thuyết gốc · 1519 chữ

Cuối hè nắng chói.

Mặt trời giống như là một cái đại hoả cầu, treo lơ lửng ở trên ngàn vạn dặm xanh lam trên bầu trời, tùy ý phóng thích của mình nóng bỏng, thề phải đem tất cả sinh vật trên địa cầu cho nướng chín.

Trong lúc mà mọi người trong thành thị đang tận lực thi triển của mình tài hoa, như thế nào hoàn thành tốt đẹp báo cáo, như thế nào lấy lòng cấp trên, thăng quan tiến chức thời điểm, thì ở khác hẻo lánh một nơi.

Thanh Vân trấn, Ngưu Oa thôn.

Âm sâm trong núi rừng, Sở Phong sau lưng cõng theo giỏ trúc đi hái thuốc.

Ta nhất định phải kiếm tiền, trả tiền chữa bệnh, thuốc men, nhường tiểu muội đến trường!

Sở Phong nội tâm kiên định, vừa nghĩ ở nhà phụ mẫu buồn rầu bất đắc dĩ sắc mặt, Sở Phong hạ quyết tâm.

Ngước nhìn bầu trời chói chang ánh nắng, hắn lau đi trên trán mồ hôi, hít sâu một hơi tiếp tục đi tới.

Không còn cách nào khác, hắn đã bị ép vào tuyệt lộ.

Trong nhà lão mụ chữa bệnh vay nợ, khoảng cách thời hạn trả cuối tháng còn có vài hôm, tiểu muội chuẩn bị đóng tiền học phí, đã thế hoa màu còn bị lũ lụt ngập phá hư, tất cả không tốt sự việc cứ ào ào kéo đến.

Nông dân sinh hoạt là dựa vào một mẩu ba phần đất, hiện tại cái gì thu hoạt cũng không có, tất nhiên là không có thu nhập, tình huống trong nhà đã rất đáng lo.

Sở Phong vào núi ý đồ cha mẹ hắn cũng biết, nhưng bọn họ không ôm cái gì hy vọng, hiện tại thời đại nào, làm gì còn có quý giá dược liệu.

Sở Phong lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ, hắn thẳng vào sâu bên trong mà đi. Sở Phong giống như một con khỉ nhạy bén, không ngừng ở trong rừng xuyên qua, hắn ta từ nhỏ đã làm quen với rừng núi sinh hoạt, đi rừng đối với hắn mà nói khác gì đi đất bằng.

Bất quá cũng phải cận thận một chút, nếu là không may đạp phải bẫy thú rừng thì không tốt.

Phải biết trong rừng này thế nhưng có lợn rừng, gà rừng, thỏ hoang các loại, ngoài ra còn có côn trùng độc vật. Có nhiều thứ tốt như vậy, cho nên trong thôn người cũng an trí một chút cạm bẫy, chờ đợi đến xem xét.

Vừa mới nhìn thấy một con rắn lục tam giác đầu lặng lẽ trườn qua, Sở Phong còn thuận tiện một chân đá văng.

Hắn tiếp tục tiến lên, phải vào sâu bên trong đi, bởi vì chỉ có vùng trung tâm nhất khu rừng mới có tốt dược liệu, cũng là nơi nguy hiểm nhất, thậm chí bên trong không có tín hiệu điện thoại, một khi bị lạc ở bên trong là rất rất nguy hiểm, ngay cả cơ hội cầu cứu cũng không có.

Sở Phong mục đích là tìm thảo dược, nhưng tìm loại nào, bao nhiêu loại hắn không quan tâm, chỉ cần bán ra tiền là được, hắn cũng không phải là người duy nhất có can đảm tiến vào sâu bên trong, trước đó đã từng có người đi vào qua, vì lẽ đó dễ dàng hái đi dược liệu đã bị hái hết, duy chỉ có ở trên vách đá, sơn động nơi nguy hiểm mới may mắn còn sót lại.

Đại khái đi chừng 2 giờ đồng hồ, trước mặt Sở Phong xuất hiện một cái vách đá, phía dưới là vực sâu nhìn không thấy đáy, chỉ có bám vào vách đá rêu xanh cùng cỏ dại, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài nhánh cây từ trong vách đá nhô ra.

Nhìn trước mặt sâu thẳm mục tiêu, Sở Phong không chút nào sợ hãi cùng do dự, từ sau lưng tháo xuống giỏ trúc, hắn lấy ra một cuộn dây thừng, đem một đầu sợi dây thật chắc buộc ở bên cạnh gốc cây, sau đó hít sâu một hơi mang theo giỏ trúc chậm rãi bò đi xuống.

Không rõ địa hình hiểm trở, không có đầy đủ an toàn bảo hộ, một đường thẳng xuống Sở Phong chỉ bằng một sợi dây thừng, trong lúc đó vài lần suýt chút nữa trượt chân va phải bén nhọn lồi ra sừng đá, muốn giữ thăng bằng bắt cái nhành cây cũng là con rắn, trong đó hung hiểm có thể nghĩ. Đến tận bây giờ Sở Phong mới hiểu rõ, những người khác căn bản không có đảm lượng cùng quyết tâm có thể đi xuống.

Mẹ nó, nếu như cái này không may ngã xuống, vậy thì coi như chơi xong.

Sở Phong vụng trộm nhìn xuống phía dưới vực sâu không thấy đáy, trận trận hàn phong gào thét, rùng mình một cái hắn càng thêm cận thận.

Cũng may vách đá cũng không phải mặt gương bóng loáng, thỉnh thoảng còn có điểm tựa để Sở Phong có cơ hội giảm sốc, hai chân có chỗ đứng cũng giảm áp lực trên đôi tay.

Thời gian dần dần trôi qua, không biết qua bao lâu, Sở Phong bỗng nhiên ở phía dưới, cách vị trí của hắn mười mét địa phương phát hiện một gốc Huyết Linh Chi, toàn thân đỏ như máu, lớn cỡ hai bàn tay hợp lại, nó thật chặt bám ở vách đá bên trên, theo như trong thôn miêu tả kích cỡ, Sở Phong phỏng đoán cái này Huyết Linh Chi đã có trăm năm tuổi.

Hô... Rốt cuộc để cho ta tìm được, cha, mẹ, tiểu muội, các ngươi yên tâm, ta nhất định đem nó hái được, về sau sẽ không như vậy khổ!

Tốc độ của hắn nhanh hơn, bên trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn.

Chín mét...

Tám mét...

Bảy mét...

Ba mét...

Hai mét...

Đáng chết, vậy mà ngắn!

Sở Phong cả người đều mộng, chỉ còn cách vài cái xen ti mét, ngón tay của hắn thiếu chút nữa thì có thể chạm vào, hắn rất là bất đắc dĩ, chính mình mang theo dây thừng vậy mà không đủ dài, giống như một cái mỹ nữ cởi truồng ở trước mặt ngươi, thế nhưng không có cách nào chạm đến đồng dạng, trong lòng muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.

Sở Phong không cam tâm cứ vậy nhìn xem, suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên hắn nảy ra một ý. Hắn ta leo ngược trở lên một đoạn, tìm kiếm địa phương thăng bằng chỗ đứng, sau đó đem áo ngoài cởi ra, xếp thành một sợi cột vào trên dây thừng nhằm tăng thêm chiều dài của nó, xác định vững chắc về sau, hắn lần nữa leo đi xuống.

Lần này nhất định phải được!

Có vừa rồi kinh nghiệm, lần này Sở Phong đi theo dấu chân cũ để tiếp cận Huyết Linh Chi, cái này cũng rút ngắn thời gian thăm dò điểm tựa.

Xoẹt!

Sở Phong không có phát hiện chiếc áo sơ mi của hắn bắt đầu bị rách, bị mảnh đá cọ ra vết rách, do là áo cũ đã bạc màu cho nên rất dễ dàng bị xé ra, vết rách càng lúc càng lớn.

Lần này không có ngăn cách, Sở Phong đi tới trước mặt Huyết Linh Chi cắm rễ nơi, không do dự chút nào trực tiếp hái xuống để vào sau lưng giỏ trúc.

Thành công!

Sở Phong nội tâm vui sướng, cái này đem ra tiệm thuốc bán, lớn như vậy, trọng lượng nặng như vậy, chắc hẳn sẽ bán được cái giá tốt. Có nó, sau này cả nhà sẽ không phải sầu vì tiền, ít ra có thể cầm cự được một thời gian.

Xoẹt một tiếng, bởi vì tăng thêm trọng lượng của Huyết Linh Chi, chính là sau cùng một cọng cỏ đè chết lạc đà. Sở Phong đột nhiên mất đi thăng bằng, toàn thân cảm giác nhẹ bẫng, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, tầm mắt ở giữa hắn chứng kiến đoạn dây thừng kia càng lúc càng xa.

Đáng chết, tại sao có thể dạng này? Ta chưa muốn chết!

Đang lúc rơi tự do ở giữa, Sở Phong trong đầu hiện lên hình ảnh cha mẹ, cay đắng ngọt bùi ngắn ngủi mười tám năm nhân sinh, tuy rằng nghèo khó nhưng rất hạnh phúc, sau cùng hình ảnh dừng lại ở tiểu muội Sở Ly, nàng là như vậy hồn nhiên xinh đẹp, cười rộ lên như trăm hoa đua nở, là người thân cận và ỷ lại hắn nhất.

Nam nhi không dễ khóc, nhưng hiện tại hai giọt lệ ở trong mắt Sở Phong đã ngăn không được, đó là sau cùng cuộc đời của hắn không cam lòng giọt nước mắt.

Bạn đang đọc Đô Thị Tiên Duyên sáng tác bởi Con_Ba_Ba
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_Ba_Ba
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 352

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.