Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1: Nam tử biến thái

Phiên bản Dịch · 2120 chữ

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề:

- Đều không phải! Sở Thiên hôm nay gọi điện thoại cho ông có một yêu cầu quá đáng, tôi muốn Soái quân và Đường Môn đình chiến ba ngày, đặc công Triều Tiên vì muốn đánh chết tôi nên đã bắt cóc Hoắc Vô Túy, bất kể như thế nào, tôi cũng phải đi Triều Tiên cứu nàng trở về, vì tôi lo cho công việc ở nhà cho nên gọi cú điện thoại này.

Đường Vinh đầu tiên là chấn động vô cùng, cháu ngoại lại bị đặc công Triều Tiên bắt cóc? Đám bổng tử này cũng thật sự quá đáng ghét, ông ta giống Sở Thiên, ghét nhất là ân oán giang hồ gây họa hại đến người thân, lập tức hơi chút suy nghĩ, nói:

- Được! Tôi cam đoan ba ngày không có chiến sự! Thiếu soái đến Triều Tiên cần phải cẩn thận, người ở trên đất người mệnh hèn mà.

Sở Thiên thở ra một chút buồn phiền, chậm rãi nói:

- Cảm ơn Đường bang chủ, Sở Thiên sẽ nhớ rõ ân tình này, kính xin Đường bang chủ, khi tôi chưa cứu được Vô Túy, trước hết tạm thời giữ bí mật với nhà họ Hoắc, tránh xảy ra những chuyện không cần thiết, ông yên tâm, dù Sở Thiên có tan xương nát thịt, cũng sẽ cứu được Vô Túy ra.

Đường Vinh gật gật đầu, thở dài:

- Mong Thiếu soái bình an!

Sau khi cúp điện thoại, cũng vừa đúng lúc Phương Tuấn đi đến, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, hướng Đường Vinh cung kính xin chỉ thị:

- Bang chủ, hai mươi nghìn phần tử hắc bang đã hoàn thành việc vây kín Soái quân, tất cả cảnh sát cũng đều bãi binh. Đêm nay hoặc là ngày mai sẽ có thể công kích Soái quân, khiến cho Thành Đô trở thành phần mộ của Soái quân.

Đường Vinh nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói:

- Truyền lệnh, ngưng chiến ba ngày!

Phương Tuấn giật nẩy người, sau một lúc chần chừ mới mở miệng, nói:

- Kính thưa Bang chủ, thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì, hai mươi nghìn người tham gia bao vây cũng đã trì hoãn không ít thời gian. Nếu lại tiếp tục ngưng chiến ba ngày, kế hoạch của chúng ta rất dễ dàng bị Soái quân phát giác, đến lúc đó khó có thể quyết định thắng lợi, kính xin Bang chủ suy nghĩ kỹ.

Đường Vinh không ngừng cười khổ, đáp lại:

- Muộn cũng đã muộn rồi, ngưng chiến ba ngày!

Gió sớm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo giống như là một cô gái mới lớn.

Giải quyết xong nỗi lo lắng ở nhà, Sở Thiên cầm điện thoại lên xử lý công việc thứ hai, sóng điện trực tiếp thông đến biệt thự Thái Dương của Triều Tiên. Trong một phòng rất xa hoa trên lầu ba ở phía đông tòa biệt thự, một vị tiểu Lolita không mặc y phục đang nằm thoải mái ở trên giường lớn. Trên mặt đất ném mấy bộ trang phục thiếu nữ và quân phục, trong góc thì bày biện vài khẩu súng lục.

Chuông điện thoại không nhanh không chậm vang lên, cô gái nhỏ giật mình liền ngồi dậy. Tuy rằng mình vẫn còn đang trần truồng khỏa thân, nhưng cô có vẻ không chút thẹn thùng, cái đầu nhỏ lắc lắc vài cái, sau khi làm cho mình tỉnh táo hơn một chút cô liền leo đến bên giường, giơ tay cầm lấy cái điện thoại màu đỏ, lười biếng quát:

- Ai?

Sở Thiên cười khổ, hạ giọng nói:

- Il Shin! Ta là sư phụ!

Còn đang buồn ngủ tiểu Lolita lặp lại hai lần, lập tức lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ như mùa xuân, vui tươi hớn hở đáp lại:

- A! Sư phụ, là lão nhân gia à? Em còn đang tưởng rằng người nào muốn chết đã làm phiền giấc ngủ, sư phụ gần đây thế nào? Khi nào rảnh đến Triều Tiên vui chơi một chút a, em dạy anh nã pháo a.

Sở Thiên cảm giác được mồ hôi của chính mình chảy xuống, vội đi vào chủ đề chính, nói:

- Il Shin, đặc công Triều Tiên bắt cóc bạn bè của anh, hôm nay anh đi Seoul cứu cô ấy, nhưng bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, nếu nhờ người khác tìm hiểu lại sợ làm cho họ chú ý, không biết em có bạn bè ở Triều Tiên không? Nhờ họ ở Seoul tiếp ứng bọn anh.

Kim Il Shin tay trái vuốt vuốt vào hai vú đang dần dần đầy đặn của mình, nghe được Sở Thiên muốn đi Triều Tiên cứu người, trong nháy mắt đình chỉ mọi động tác, lập tức mừng rỡ như điên đáp ứng:

- Sư phụ yên tâm, em ở bên kia có không ít bạn bè, các anh cứ việc an tâm đi tới Seoul, sang đến bên đó sẽ có người tiếp ứng các anh.

- Ôi! Il Shin dạo này bận quá, nếu không thì cũng qua đó chơi.

Sở Thiên hít sâu mấy hơi thở, nếu tiểu Lolita này cũng qua đó chơi, vậy thì không phải là đi cứu Hoắc Vô Túy, mà là Triều Tiên và TT trực tiếp khai chiến, nhưng nghe đến giọng điệu uể oải của cô, vội vàng an ủi:

- Il Shin, em cứ chịu khó ở nhà đọc sách đi, qua mấy tháng nữa anh đi Triều Tiên thăm em.

Kim Il Shin vui vẻ trở lại, vui tươi hớn hở nói:

- Sư phụ, cứ như vậy đi.

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Kim Il Shin trong nháy mắt tính trẻ con liền biến mất, lộ ra sự thành thục và cơ trí cũng không phù hợp với tuổi tác. Một lần nữa cô cầm lấy điện thoại màu đỏ bấm một dãy số, sau đó không đợi người trực tổng đài dông dài, liền lạnh lùng, cao ngạo mở miệng nói:

- Tôi là Kim Il Shin, tìm giúp tôi Trưởng phòng tình báo Kim Ke Hu.

Bảy giờ sáng, tám quyển hộ chiếu đã để trước mặt Sở Thiên.

Tiền Trung Tiền lau mồ hôi trên trán, trong mắt biểu lộ một chút mệt mỏi, nhưng rất nhanh đã bị hưng phấn thay thế, cười nói:

- Thiếu soái, hộ chiếu toàn bộ đã làm xong, bất kể là theo chất giấy hay là mặt bìa, bất kể là kí tên hay là dấu chạm nổi, độ giống nhau đạt gần 99%, hoàn toàn có thể ra vào sân bay không bị phát hiện.

Sở Thiên mở ra một vài tấm hộ chiếu ngụy tạo xem kỹ, lại cầm hộ chiếu thực sự của mình để so sánh, nhìn từ đầu tới đuôi đều không phát hiện sơ hở, không khỏi âm thầm khen ngợi tay nghề Tiền Trung Tiền kỹ càng, vì thế cười nói:

- Tiền Trung Tiền, bận việc năm sáu giờ vất vả cho anh nhiều rồi, chờ tôi ở Triều Tiên chiến thắng trở về tất sẽ ghi công cho anh.

Tiền Trung Tiền lắc đầu, cười trả lời:

- Đây là việc mà Trung Tiền phải làm.

Sở Thiên vỗ vỗ bờ vai của gã, quan tâm nói:

- Anh đi về nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tôi cho người đưa Tiền Tiền đi học, anh làm bố cũng không cần quá mức bôn ba. Mấy ngày nay anh đã nhiều lần đề cập quy trình chế tác tiền mặt, chờ tôi từ Triều Tiên trở về, tôi sẽ có nhiệm vụ quan trọng giao cho anh.

Tiền Trung Tiền gật gật đầu, xoay người rời đi.

Lúc này Phương Tình cũng vừa vặn đi tới cửa, Sở Thiên đem hộ chiếu đưa đến trước mặt nàng, thản nhiên nói:

- Chị Tình, chị xem tư liệu hộ chiếu khẩn trương đặt vé máy bay đi, tôi hiện tại gọi điện thoại cho Chu Long Kiếm, sai gã hỗ trợ ở bên trong hệ thống sửa chữa tư liệu cá nhân, hai bút cùng vẽ sẽ không sợ đặc công Triều Tiên nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Lúc này Phương Tình gật gật đầu, cầm điện thoại lên đặt vé máy bay.

Cùng lúc đó, Sở Thiên cũng nói chuyện điện thoại với Chu Long Kiếm, nghe thấy tiểu tử này muốn sửa chữa tư liệu thân phận xuất cảnh, liền biết sẽ xảy ra đại sự. Nhưng Chu Long Kiếm cũng là cáo già, không hỏi Sở Thiên gì cả liền sai Lý Thần Châu giúp gã làm. Gã hiểu rõ trong lòng, việc mình biết càng nhiều, có đại sự xảy ra lại càng phiền toái.

Chín giờ, mười mấy chiếc xe con chạy về hướng sân bay thủ đô.

Ở phi trường vào thời điểm gửi hành lý, Sở Thiên đang chìm trong suy tư. Lúc xoay người nhìn thấy Khả Nhi mang theo cái vali đen, hắn cảm giác có vài phần quen mắt nhưng cũng không nhớ ra được. Khả Nhi nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Sở Thiên, liền đi tới cắn lỗ tai hắn, dùng thanh âm cực kỳ mảnh khảnh nói:

- Đạn hỏa tiễn!

Thân hình Sở Thiên rung mạnh, đạn hỏa tiễn? Chính là ba cái ‘Hỏa thiêu côn’ của Alexander nhỏ. Đem theo ba cái này dường như quá mức điên cuồng đi, hắn không khỏi lộ ra bất đắc dĩ tươi cười, khổ sở nói:

- Khả Nhi, sao cô lại mang theo thứ này? Nếu chẳng may bị điều tra ra thì xong đời, chúng ta là đi cứu người, không phải đi đánh giặc a.

Khả Nhi tựa như cười khẽ, dịu dàng trả lời:

- Yên tâm đi, em từ Hongkong đưa tới Hải Nam, từ Hải Nam mang về thủ đô, hệ thống kiểm tra đo lường của sân bay đều không thể nhận ra, cho nên Alexander nhỏ cũng không nói dối. Mấy miếng đạn hỏa tiễn này mang theo rất an toàn, dù sao mang ở trên người cũng không có gì đáng ngại, nên thuận tiện mang đi.

Lúc này đội ngũ kiểm tra an ninh đã tiến vào, Sở Thiên đành phải tùy ý cô gây sức ép.

Từ thủ đô đi Seoul, chuyến bay 7447.

Tại vị trí trung tâm khoang thương vụ, một vị nam tử dáng người tuấn dật thần thái lạnh nhạt, miệng của y ngậm một điếu thuốc lá không có châm lửa. Khi nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp bưng tới cà phê Lam Sơn đang còn bốc hơi nóng đi thẳng đến, y mới cầm điếu thuốc để vào hộp thuốc, ánh mắt tà dị ngạo nghễ đảo qua hai vú của tiếp viên hàng không xinh đẹp, nhìn đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp của tiếp viên hàng không hơi ửng đỏ.

Ánh mắt nóng bỏng không kiêng nể gì, lại cứ làm cho người ta cảm thấy sự chân thành lộ ra từ trong mắt của y. Một thân trang phục màu đen bình thường, không tính là thương hiệu đắt tiền xa xỉ, lại có thể bộc lộ ra đầy đủ khí chất của y. Ly cà phê nóng bỏng ở trên tay y hơi chút dừng lại, liền nhẹ nhàng đưa lên miệng uống.

Tiếng gõ nhẹ mà lại dồn dập, Sở Thiên ngồi bên cạnh không khỏi tò mò nhìn vài lần. Ánh mắt lập tức dừng tại ngón tay đang gõ của y, trong lòng hắn phút chốc rơi vào nghiêm nghị, hắn phán đoán, người đàn ông trước mắt là một cao thủ biến thái, chén cà phê nóng bỏng bị ngón tay gõ gõ tán bớt đi nhiệt lượng, khiến cà phê vừa vặn có thể uống vào miệng.

Gõ thế này cần tốc độ nhanh bao nhiêu?

Người đàn ông dường như cảm giác được ánh mắt của Sở Thiên, nghiêng đầu nhìn lại khiến bốn mắt đụng vào nhau.

Trong mắt hai người, đều trong nháy mắt chớp động sự kinh ngạc, đánh giá cao, tu luyện võ đạo đặc biệt thuộc về đàn ông, chẳng những là tu luyện thân thể, cũng là tu luyện tinh, khí, thần. Đạt tới trình độ biến thái, cảm nhận sẽ sinh ra sự sẽ nhạy bén xấp xỉ gần như dã thú, có thể nhận thấy được khí thế hùng mạnh trên người đồng loại.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 167

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.