Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm Hỏi Chu Gia

Phiên bản Dịch · 1959 chữ

Tai họa ập đến, bất ngờ đập vào mắt.

Chu Tài chệch khỏi đường chính 500m, khi tiến vào sườn núi bị bỏ hoang, thì nhìn thấy trận địa của quân Sở Thiên sẵn sàng đón địch, nhìn thấy mấy trăm người bọn chúng lại không chạy trốn, Chu Tài cuối cùng kìm chế uất ức trong lòng, gào thét giơ đao lên:

- Giết cho ta, chém hết đầu của bọn chúng xuống.

Gần 2000 nghìn đệ tử Chu Gia thở hổn hển, liều thể lực cuối cùng giết tới, Sở Thiên hình như không có một chút sợ hãi nào, cứ như vậy yên tĩnh chờ đợi bọn chúng, địch xông lên phía trước nhất hơi kinh ngạc, lại như trước không cho là đúng xông thẳng lên, lập tức cảm giác được chỗ hổng dưới chân, cả người ngã về phía trước.

Vô số âm thanh kêu vang lên! Chu Tài dõi mắt nhìn, mấy chục gã đệ tử Chu Gia ngã vào hố to, bên trong đầy gậy trúc nhọn, trong nháy mắt đã cướp đi tính mạng của bọn chúng, người theo sát phía sau thấy thế kinh hãi, bước chân muốn dừng lại nhưng bị người sau vọt tới đẩy vào trong hố, lại thêm mấy chục oan hồn.

Vẫn chưa giao chiến mà đã chết gần trăm người, đối với đệ tử Chu Gia là một cuộc đả kích khổng lồ, nhưng vẫn không đợi Chu Tài chỉ huy tác chiến, hai bên lại xuất hiện vô số đệ tử Đường Môn, trong tay cầm đao chém giết hướng về phía bọn chúng, Khương Trung ngồi trên xe lăn bất ngờ đập vào trong tầm ngắm, hàn quang chợt lóe, máu chảy đầy giữa bãi trận.

Chu Gia Tài la hét:

- Đứng vững, đứng vững cho ta.

Tuy âm thanh của gã vang dội, nhưng đệ tử Chu Gia Tài lại có lòng mà vô lực, đây hình như là tàn sát của một bên, thuộc hạ của Chu Gia Tài vốn đã kiệt sức, lại không hề có ý chí chiến đấu, nhìn thấy phục kích hai bên lại không có lòng dạ nào chiến đấu, lúc này, thân thể của bọn chúng suy yếu sao có thể chống cự được hơn 2000 đệ tử Đường Môn do Khương Trung dẫn đầu.

Chu Gia Tài thấy thế không yên, chậm rãi lui về phía sau, Lão Yêu sớm đã theo dõi gã, Chu Gia Tài biết được sự lợi hại của Lão Yêu, vội vàng lùi về phía sau cũng rút hai khảm đao ra, con đao cắt thịt của Lão Yêu hơi hướng lên, đánh bay hai thanh, cũng hung mãnh xông vào trong ánh đao của Chu Gia Tài.

Trong nháy mắt, ánh đao bất động, hai người đều dừng động tác

Lão Yêu đứng ngạo nghễ như trước, máu từ trên dao cắt thịt lập tức nhỏ giọt xuống đất, nụ cười trên mặt vẫn là lạnh lùng, Chu Gia Tài lại nắm lấy dao tiếp tục xê dịch chầm chậm, mũi đao sắc bén vẫn trắng toát như cũ.

Cuộc chiến rất nhanh đi vào gay cấn, đệ tử Đường Môn thẳng tay giết 2000 người này đến mức trên trời không đường, dưới đất không cửa, kêu trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng hay, chạy trốn 4 phía vô cùng thê thảm, có rất nhiều người rứt khoát không chạy trốn, biết chạy cũng chạy không thoát, ném đao xuống đất, hai tay giơ cao, quỳ xuống đất đầu hàng.

Sau nửa giờ cuộc chiến chấm dứt.

Trận chiến này có quá nhiều ý nghĩa, ngoài việc tiêu diệt 2000 quân của Chu Bách Ôn ra, còn bắt Chu Gia Tài làm tù binh, khiến y không giám tùy tiện điều động tinh nhuệ truy kích nữa, cũng khiến sĩ khí tất cả đệ tử Chu Gia trở lên giảm sút, xem như để đệ tử của Đường Môn đứng vững vàng ở Hải Khẩu, cũng kết thúc việc truy đuổi mạng sống của Khương Trung.

Quân Khương Trung đang kiểm soát chiến trường, khi đang sảng khoái, Sở Thiên dẫn đầu mấy chục Soái quân đã hướng vào Tam Á, khi hoàng hôn buông xuống, hắn đã xuất hiện ở vườn hoa của Chu Gia, Thiên Dưỡng Sinh đi theo phía sau mặt không một chút thay đổi, Hà Hãn Dũng từng nói với hắn, Chu Phú Quý tối nay sẽ về ăn cơm.

Mấy ngày này đến Hải Nam, Sở Thiên luôn cảm thấy nên cùng gã gặp gỡ.

Tình tiết chó chặn cửa tự nhiên xuất hiện, vệ sĩ ở cửa nhà Chu Gia ý đồ ngăn chặn sự tiến vào của bọn họ, lại được Thiên Dương Sinh làm gọn nhẹ cùng một lúc ngã xuống đất, khi tới gần đại sảnh nguy nga rực rỡ, hai gã quân nhân mới khiến cho Sở Thiên sinh ra chút ý khen ngợi.

Ánh mắt của Sở Thiên lướt qua bọn chúng, dừng lại ở người trung niên ở vị trí chủ, thân thể hùng vĩ như núi thẳng đứng như là cây trường thương, lưng đeo kiếm dài, hình dáng rõ ràng, gương mặt thon dài hoàn mỹ như pho tượng đá cẩm thạch treo nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời giống, luôn có khí phách độc tài của quân chủ đứng trước thiên hạ, không phải Chu Phú Quý còn là ai sao?

Khi hắn đang chăm chú nhìn, Thiên Dưỡng Sinh cũng hướng về hai gã đàn ông.

Ba chiêu, trên dưới Chu Gia trợn mắt há hốc mồm, Thiên Dưỡng Sinh đánh ngã hai gã tiểu đoàn trưởng ở trước mặt Chu Phúc Quý, bọn chúng đều là thân cận của Chu Phúc Quý, cũng là thuộc hạ đắc ý nhất, toàn bộ hạm đội thuộc loại trâu bò, nhưng ở trong tay Thiên Dưỡng Sinh gặp phải sự chà đạp như trước, thậm chí hung hãn khiến cho sắc mặt bọn chúng không kịp giận dữ.

Sở Thiên tán thưởng gật đầu, quả nhiên là công nhân của nước Cộng Hòa, hắn không chú ý sắc mặt khó coi của quân lính, ngồi xuống trước mặt Chu Phú Quý, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào bàn, nhìn 8 món ăn 2 bát canh thịnh soạn, bất đắc dĩ thở dài:

- Chu Tư Lệnh, quả nhiên là huyết thống đế vương, coi trọng ăn uống có thể hơn xa người thường.

Chu Thiền Quân đập bàn, nổi giận mắng:

- Tiểu tử, chớ có làm càn!

Sở Thiên thản nhiên cười, đáp lại:

- Ta nói rồi, nội trong 3 ngày nhất định đến nhà thăm hỏi.

Chu Phú Quý từ đầu đến cuối cũng không bối rối, thân hình thẳng tắp như cũ, sau khi nhìn qua Sở Thiên vài lần nói:

- Nếu như Chu Phúc Quý đoán không lầm, cậu hẳn là Sở Thiên, tuổi còn trẻ dám xông vào Chu Gia lại còn giám đả thương người, phần này bản lĩnh gan dạ và tinh xảo hơn người, nghĩ chắc chỉ có Thiếu Soái nổi tiếng thiên hạ.

Sở Thiên cười lên sảng khoái, đáp lại:

- Chu Tư Lệnh quá khen rồi, tôi trước sau đều là tiểu tử không được xếp hạng, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của ông nhỉ? Hôm nay sở dĩ mạo muội đến đây, là có chuyện cần thương lượng, bất đắc dĩ vệ sĩ của Chu Gia tận trách quá mức, ta chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cực đoan đến gặp ông.

Chu Phúc Quý nghe thấy Sở Thiên có chuyện cần đàm phán, hơi hơi nhíu mày, không biết tên tiểu tử này có việc gì cần tìm mình, nhưng thấy dáng vẻ đầy thản nhiên tự đắc của hắn, biết cự tuyệt hắn sẽ xảy ra càng nhiều sự việc, vì thế đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi cười nói:

- Bất ngờ như vậy, Thiếu Soái cùng ta đến phòng sách trò chuyện với nhau như thế nào?

Chu Thiền Quân lo lắng kên lên:

- Cha! Hắn.

Vẫn chưa nói xong, Chu Phúc Quý liền phất tay ngăn cô nói, vẻ mặt uy nghiêm để lộ ra một chút tự tin, chậm rãi nói:

- Không có gì, ta chỉ là cùng Thiếu Soái nói chút chuyện, với cách làm người và tính cách của Thiếu soái, hắn sẽ không phá lệ mà gây ra chuyện gì, các ngươi tiếp tục ăn cơm, không cần chờ ta.

Sau khi tiếng nói hạ xuống, gã liền quay người đi đến thư phòng, Sở Thiên theo sát phía sau.

Thư phòng, ánh đèn êm dịu

Phòng sách nguy nga lộng lẫy như vậy, Sở Thiên thấy được, thảm trên đất dày và mềm mại, đồ nội thất tinh xảo đến cực điểm, bài trí tranh và đồ trang sức treo trên tường, tòa bộ đều là những vật phẩm vô giá, người xem hoa mắt, trong lòng không khỏi thầm than Chu Gia quả nhiên là huyết thống xa hoa của đế vương.

Hai chén trà nóng tỏa mùi thơm, Sở Thiên bưng lên thưởng thức vài ngụm, hỏi han vài câu liền trực tiếp vào vấn đề chính:

- Chu Tư lệnh, nói thật, ta nhận mệnh lệnh diệt trừ một tổ chức sát thủ, nhưng trụ sở của nó rất lớn, cũng chính là gần quần đảo

Hai chữ nhận lệnh này, Sở Thiên nói đầy thâm ý, khiến trong lòng Chu Phú Quý hơi hồi hộp, gã biết tiểu tử này có vài quan hệ với đại lão Trung Nam Hải, cũng biết hắn vì quốc gia âm thầm làm không ít việc, lần này diệt trừ tổ chức sát thủ, chỉ sợ lại là nhiệm vụ quan trọng của quốc gia sai cử đến

Mí mắt của Chu Phú Quý khẽ nháy, lấy tiến làm lùi mà hỏi:

- Chu mỗ có thể giúp được gì?

Sở Thiên cầm chén trà, trả lời không nhanh không chậm:

- Tôi muốn dẫn đầu phân đội nhỏ lên đảo tác chiến, nhưng theo tình hình nắm bắt, máy bay trực thăng và tàu chiến cũng khó tới gần, ngài biết tác chiến trên lãnh thổ thuộc một nước khác không để bại lộ thân phận, để tránh tranh cãi chính trị quốc tế, cho nên muốn mời Chu tư lệnh hỗ trợ.

Tay phải của Chu Phú Quý khẽ run, lập tức khôi phục lại bình tĩnh trả lời:

- Không biết Chu Phú Quý ở trong phạm vi chức trách, có thể trợ giúp Thiếu Soái gì nhỉ?

Sở Thiên thổi nước trà, thản nhiên nói:

- Tôi muốn Chu tư lệnh tiễn chúng tôi, máy bay trực thăng và tàu chiến khó tránh Radar, nghe nói tàu ngầm có thể theo biển sâu lẻn vào bắn phá, đợi đến điểm mù Radar bên cạnh đảo nhỏ, thì có thể lặng yên nổi lên không một tiếng động, chúng tôi cũng có thể thuận lợi đổ bộ vào đảo rồi.

Trong nháy mắt nửa chén nước trà đổ xuống, bắn tung tóe lên chân trái của Chu Phú Quý, y không để ý đau nhức nhìn chằm chằm Sở Thiên, khó mà tin đáp lại:

- Tại sao cậu lại có cái ý niệm điên cuồng trong đầu như vậy? Cậu có biết vận dụng tàu ngầm là thuộc loại hành động quân sự nào không? Nếu như bị chính phủ Văn Lai phát hiện, không khác gì Thiên Triều tuyên chiến về phía bọn chúng.

Sở Thiên mặt không đổi sắc, cười nói:

- Không bị phát hiện thì không sao rồi.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.