Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

2: Lão K

Phiên bản Dịch · 2211 chữ

Theo phản xạ, người thanh niên quay đầu lại nhìn, cổ họng vừa mới quay sang liền bị Sở Thiên khống chế ngay.

Người thanh niên không đứng vững được nữa nên ngã xuống đất. Lực từ cánh tay Sở Thiên không hề giảm áp chặt lấy cổ đối phương làm cho đầu người thanh niên đập mạnh xuống đất. Người này hai mắt đột nhiên tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.

Sở Thiên nhìn lên chiến đao nhuốm đầy máu tươi rồi lặng lẽ thở dài.

Lúc này, cuộc chém giết đẫm máu trong quán bar cũng đã hạ màn. Ngoại trừ vài anh em bị thương, còn những người nằm la liệt trong quán ba Phong Tình đều là người của bang Trúc Liên. Sở Thiên quay đầu đi ra ngoài, Đại Hổ và Tiểu Long đổ rượu và xăng lênh láng ra đất. Cả quán rbar ngập trong mùi rượu và xăng. Tất cả mọi người đều nhanh chóng rút lui.

Đại Hổ là người sau cùng bước ra khỏi quán, vừa ra tới ngoài y liền ném tàn thuốc lá vào trong.

Ánh lửa lập tức thoáng hiện rồi bùng lên rừng rực.

Đêm đó, đám người Sở Thiên liên tục phá nát ba địa bàn của bang Trúc Liên, vẫn là giết sạch, đập nát và đốt rụi. Cho đến tận lúc đêm khuya vắng người, bọn họ mới điều động vài chiếc xe tới rồi đi tới những khu dân cư đã sắp đặt trước để nghỉ ngơi. Vừa mới khóa xong chiếc cửa gỗ cuối cùng, bọn Đại Hổ ai nấy đều nằm trên đất, chỉ một lát sau đã ngủ say.

Hôm nay thực sự là rất mệt, đánh giết liên tục mấy giờ đồng hồ.

Sở Thiên và Khương Trung nói chuyện được vài câu rồi cũng nhanh chóng đi ngủ. Lúc này, chỉ có Chu Bách Ôn là đang nổi trận lôi đình. Nếu như nói Sở Thiên đập phá địa bàn của các phân đường, gã còn có thể dùng lí tính bình tĩnh phân tích, nhưng tình hình hiện tại thì gã muốn bóp chết Sở Thiên ngay lập tức. Vì thế gã ra lệnh cho hai nghìn anh em lập tức đến những địa điểm đã xảy ra chuyện.

Sau khi đã hoàn thành xong những việc nên làm, gã lấy điện thoại gọi cho đại ca của bang Trúc Liên - Trần Thái Sơn giải thích sự tình. So với bị người khác chất vấn thì tự mình giải thích mọi việc trước sẽ tốt hơn. Dù Chu Bách Ôn không phải là tay sai của bang Trúc Liên, nhưng bang Trúc Liên là nhà tài trợ và đầu tư cho nên chuyện xảy ra ở địa bàn của mình cũng nên có sự giải thích hợp lý.

Vườn hoa Đài Bắc, Đài Loan.

Trần Thái Sơn ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm vào bình trà đang nóng. Ông ta thích nhất là trà Ô long nhân sâm, nâng chén trà lên nhấp vài ngụm, ngay sau đó lão ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Nhìn thấy trên điện thoại hiện lên số của Chu Bách Ôn, cũng là cuộc điện thoại mà lão ta đã đợi từ lâu.

Lão sớm đã nhận được hồi báo từ thủ hạ, ba địa điểm mà bản thân đầu tư vốn ở Hải Nam đã cháy rụi hoàn toàn. Mặc dù chưa biết ai gây ra việc đó, nhưng lão biết Chu Bách Ôn nhất định sẽ có sự giải thích rõ ràng. Nửa năm nay bang Trúc Liên đầu tư không ít tiền của và tinh lực cho phía Chu Bách Ôn, gã ta cũng nên rõ việc có ân phải báo.

Lúc điện thoại kêu đến tiếng thứ năm Trần Thái Sơn mới cầm lên nghe. Ngoài việc tỏ ra bị quấy rầy lúc đang ngủ, lão ta còn tỏ vẻ không hề biết gì về việc xảy ra ở Hải Nam. Đúng theo sự dự đoán từ trước, bên tai truyền đến lời nói đầy áy náy của Chu Bách Ôn:

- Chào bang chủ Trần, thật ra rất là xin lỗi khi mà đêm rồi còn gọi điện quấy rầy ông.

Trần Thái Sơn cười thản nhiên rồi nhẹ nhàng đặt cốc trà trên tay xuống mặt bàn, sau đó mới bình tĩnh đáp lại:

- Đường chủ Chu này, giữa đêm mà ông gọi điện thoại tới thế này hẳn là có chuyện lớn xảy ra, chúng ta cũng giống như anh em trong nhà, có việc gì ông cứ nói tôi nghe, nếu chuyện gì mà tôi giúp được thì nhất định tôi sẽ cố gắng hết mình.

Tất cả đều là lũ cáo già, cả hai đều biết đối phương đang tính toán những gì. Chu Bách Ôn cũng biết lão ta đề cao bản thân mình như thế này mục đích để làm bản thân càng áy náy về chuyện xảy ra. Vì thế ông ta cũng phối hợi đáp lại:

- Cảm ơn bang chủ Trần đã hậu ái, tối nay gọi điện cho ông là muốn báo với ông rằng một số địa bàn kinh doanh của chúng ta đã bị đốt cháy rồi.

Trần Thái Sơn giả bộ kinh ngạc thốt lên:

- Bị đốt rồi sao?

Chu Bách Ôn đương nhiên không tin lão ta chưa nhận được tin tức, tuy nhiên khi nghe thấy giọng kinh ngạc của lão ta, gã bất đắc dĩ đáp lại:

- Đúng vậy đấy, ba địa bàn mà bang Trúc Liên bỏ vốn đầu tư đều bị đốt sạch rồi, người gây ra họa chính là người của Soái quân - Sở Thiên. Tôi không biết hắn có ân oán gì với bang Trúc Liên, tuy nhiên tôi đã phái người đi truy bắt bọn chúng rồi.

Trần Thái Sơn thầm mắng trong lòng, làm gì có chuyện bọn chúng có liên quan tới bang Trúc Liên, rõ ràng là bọn chúng nhắm vào ngươi - Chu Bách Ôn, nhưng bề ngoài lại cố tỏ ra cảm kích nói:

- Sở Thiên đúng là tên vô cùng đáng ghét, bang Trúc Liên từ trước tới nay chưa từng động chạm tới bọn chúng cả, làm sao lại phá chuyện làm ăn của chúng ta chứ? Tuy nhiên tôi cũng cảm ơn đường chủ Chu, hi vọng ông sớm giết được bọn chúng.

Chu Bách Ôn kiên định trả lời:

- Bang chủ Trần xin hãy yên tâm, tôi sẽ làm ông được hài lòng.

Hai người nói chuyện được năm, sáu phút sau mới vui vẻ kết thúc cuộc điện thoại.

Sau khi cúp máy, Trần Thái Sơn uống nốt trà trong cốc, đứng dậy đi vào phòng sách và lấy chiếc điện thoại di động từ ngăn kéo ra. Lão ta ngồi trên ghế và tìm trên danh bạ, sau đó dừng lại ở số điện thoại có tên là “lão K”, chần chừ một lát rồi cuối cùng vẫn gọi vào số máy đó. Tiếng chuông điện thoại vang lên theo quy luật, đến tận chuông thứ sáu thì đầu bên kia mới nhấc máy.

Mặc dù đã gọi được nhưng không hề nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Trần Thái Sơn khẽ cười, nhẹ giọng nói:

- Thanh minh thượng hà đồ!

Vừa nói dứt câu, đầu dây bên kia mới có tiếng thở dài, và ngay sau đó là có người nói:

- Bảo tháp trấn hà yêu, bang chủ Trần, giữa đêm gọi điện thoại tới thế này, có chuyện gì sao?

Trần Thái Sơn cũng thở dài một tiếng rồi dựa vào ghế, cười khổ và trả lời:

- Lão K này, vốn dĩ cũng không định gọi cho ông để tránh lộ ra thân phận của ông, chỉ là mấy địa bàn làm ăn của bang Trúc Liên ở Hải Nam bị Sở Thiên đốt sạch rồi. Mặc dù biết hắn nhằm vào Chu Bách Ôn nhưng tôi vẫn muốn thăm dò vài việc từ ông. Để tiện cho tôi đưa ra cách xử lý thích hợp.

Lão K dừng lời một lúc rồi nói:

- Ông nói không sai, Sở Thiên nhất định là biết mối quan hệ giữa bang Trúc Liên và Chu Bách Ôn, vì thế mượn cơ hội đốt địa bàn làm ăn của bang Trúc Liên để cho Chu Bách Ôn bồn chồn không yên, dựa vào điều này để tìm thời cơ chiến đấu. Đây chính là cái hơn người của Sở Thiên, hắn luôn luôn dễ dàng tìm được điểm yếu của kẻ địch.

Trần Thái Sơn gật đầu tán thành rồi nhẹ hỏi:

- Ông không phải đã nói Sở Thiên triệu tập Soái quân có mưu đồ ở Hải Nam sao? Sao vẫn chưa thấy hắn chính diện quyết chiến? Ngược lại còn làm mâu thuẫn giữa Chu Bách Ôn và Đường Môn như nước với lửa, nếu như không phải muốn làm tiêu tan lực lượng của Soái quân thì tôi đã sớm để Chu Bách Ôn toàn lực truy giết Sở Thiên rồi.

Lão K cười nhẹ, rồi trả lời một cách đầy ẩn ý:

- Bang chủ, dựa theo thân thủ của Sở Thiên, nếu mà nghĩ tới việc chạy trốn thì căn bản không có ai cản trở được hắn; Nếu ông muốn hắn phải chết, thì phải dùng Soái quân dẫn dụ hắn. Sở Thiên là người trọng tình nghĩa, đây chính là ưu điểm và cũng chính là nhược điểm của hắn.

Nói tới đây, giọng của lão K có chút trầm xuống:

- Vì thế chỉ cần bao vây Soái quân, Sở Thiên nhất định quyết chiến cho tới chết. Đến lúc đó vừa có thể tiêu diệt Soái quân vừa giết được Sở Thiên, việc tốt như thế mà không làm sao? Soái quân sở dĩ chưa quyết định quyết chiến là do hai hôm nay bão đang mạnh, giao thông không được thuận tiện như ngày thường.

- Anh em Soái quân tổng cộng có khoảng bảy trăm người, Sở Thiên sao dám đấu với hai vạn người của Chu Bách Ôn?

Trần Thái Sơn như hiểu ra, gật đầu tán đồng:

- Lão K, xem ra ông ở bên cạnh Sở Thiên đã nắm vững trong lòng bàn tay tính cách của hắn, cũng không uổng năm xưa tôi cài ông vào đó. Tôi nghe ông vậy, để cho Sở Thiên sống thêm vài ngày. Còn việc này nữa, nghe nói Sở Thiên và Đương Môn câu kết với nhau để cùng đối phó với Chu Bách Ôn, ông nói xem có thể xảy ra biến cố gì không?

Lão K cười sang sảng, đầy ẩn ý nói:

- Đây gọi là không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn; Bang chủ yên tâm đi, Sở Thiên và Đường Môn chỉ là sự hợp tác tạm thời mà thôi, không thể trở thành liên minh được, ông không nhìn thấy khắp thành phố đều là mây đen bao phủ sao? Cuộc chém giết quy mô lớn của Đường Môn và Soái quân cũng sẽ tới nhanh thôi.

Trần Thái Sơn gật đầu rồi lo lắng hỏi thêm:

- Chu Bách Ôn liệu có thua không?

Lão K có chút suy nghĩ, sau đó lắc đầu trấn an:

- Về phần Sở Thiên và Đường Môn hợp tác đánh bại Chu Bách Ôn, tôi thấy không có khả năng đó. Hiện tại chiến sự ở thành phố đang dần gấp rút, quân tinh nhuệ của Soái quân và Đường Môn đều đang tập trung về bên đó, vốn dĩ không có nhiều thủ hạ tới Hải Nam tác chiến, nếu như tôi đoán không nhầm thì mọi việc sẽ như vậy.

- Soái quân và Đường Môn điều động thủ hạ cộng lại không quá năm nghìn. Hai vạn người của Chu Bách Ôn cũng đủ để bóp chết bọn Sở Thiên. Có điều phải chú ý hơn tới Sở Thiên. Nắm vững thời cơ và chiến lược lấy ít thắng nhiều vẫn là điểm mạnh của hắn từ trước tới nay.

Trần Thái Sơn thở ra nhẹ nhõm rồi mở miệng cười:

- Không gọi cuộc điện thoại này cho ông, có lẽ Chu Bách Ôn sẽ có sơ xuất gì đó. Có ông nhắc nhở tôi sẽ cử thêm vài trợ thủ đắc lực giúp đỡ gã ta, như vậy tuyệt đối sẽ không có sai sót gì nữa. Được rồi, ông đi nghỉ sớm đi, hãy nhớ là luôn bảo vệ tốt bản thân mình.

Lão K gật đầu, cung kính trả lời:

- Cảm ơn bang chủ đã quan tâm!

- Tôi hiện tại cũng chỉ có thể báo cáo tin tức cho ông, còn những việc khác đều làm không nổi. Sở Thiên chưa chết, tôi mà có hành động gì thì sẽ bị phát hiện ngay, có khi còn để bại lộ thân phận. Tôi đây cũng chỉ có thể đợi đến thời điểm quan trọng mới hành động.

Trần Thái Sơn cười và nói:

- Ông đúng là ác mộng lớn nhất của Sở Thiên! Ak'>

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 193

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.