Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi Vào Cạm Bẫy (iii)

Phiên bản Dịch · 2118 chữ

Giờ nghe Sở Thiên nói vậy, trong lòng rối bời, đành ngẩng đầu nhìn Sở Thiên chằm chằm, nói sang chuyện khác:

- Đêm nay được chứng kiến thân thủ đỉnh cao của Thiếu soái, Triệu Bảo Khôn thật sự là được mở rộng tầm mắt, vinh hạnh vô cùng. Nhưng càng như vậy, tao càng không thể để cho mày sống rời khỏi đây. Bằng không, sẽ có lúc giang hồ đều là của mày mất thôi.

Sở Thiên khẽ cười, vẫn giữ cảnh giác như cũ, thản nhiên nói:

- Tao đã muốn đi, mày không nhất định sẽ cản được tao. Chỉ là vì tao không muốn bỏ rơi anh em của Hắc Dạ hội. Hơn nữa, mấy trăm anh em của mày, tao chẳng thèm để tâm. Tin rằng lúc tao ngã xuống, chí ít cũng có hai trăm mạng người được chôn theo.

Hoàn toàn không ai tỏ ra nghi ngờ. Ngay đến Triệu Bảo Khôn cũng biết muốn lấy mạng người này, đầu tiên là phải dùng mạng của chính gã, dùng mạng của đội quân tinh nhuệ này đánh đổi, gã quả thực hơi đau lòng. Thời đại này, cần người lúc nào cũng có, cái khó là đào tạo một đội quân tinh nhuệ. Không có vài trận chém giết, không có vài năm khổ luyện, sao dám xưng là tinh nhuệ?

Anh Húc cũng muốn kéo dài thời gian đợi anh em tới trợ giúp, Vì vậy tranh thủ lúc rảnh rỗi hút vội mấy hơi thuốc lá. Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, toàn thân đầy vẻ bệ vệ oai phong:

- Triệu Bảo Khôn, mày đúng là thứ rác rưởi! Muốn giết bọn tao thì cứ quang minh chính đại mà tới, lại còn mượn danh nghĩa Hắc đạo Sở tài phán để giả danh lừa bịp. Thực sự là vô liêm sỉ!

Triệu Bảo Khôn không giận phản cười, sắc mặt lạnh lùng than:

- Anh Húc, có phải đang đợi anh em của mày tới giúp không? Mày đừng hy vọng nữa. Nếu tao đoán không nhầm, Đội chống xã hội đen đang trên đường mời chúng đi uống cà phê rồi. Chưa tới sáng thì chưa tới đây được đâu. Đáng tiếc là đến lúc đó không phải là đến cứu người nữa, mà là tới nhặt xác.

Quả nhiên, đúng là cái bẫy đã sắp xếp từ trước.

- Ngoài ra, tao còn muốn cho mày biết, Hắc đạo Sở tài phán quả thực đã hiệu triệu cuộc họp hôm nay. Nhưng khi chúng mày tới đây, mọi người đã nhất chí, không từ thủ đoạn tiêu diệt Thiếu soái tại Hongkong này. Nếu như Hắc Dạ hội có liên quan tới cũng giết không cần luận tội. Giờ để Âu Dương Thái Vi của Hắc đạo Sở tài phán tuyên bố tội trạng của chúng mày.

Khóe miệng Sở Thiên lộ ra nụ cười khinh bỉ, khinh khỉnh đáp:

- Ngu dốt!

Lời nói của Sở Thiên theo khí thế trên người hắn phát ra. Bá khí, nhuệ khí, sôi sục, điên cuồng, tất cả đều như một đám lửa thiêu đốt. Những kẻ có mặt rõ ràng cảm nhận được sự biến đổi trong nháy mắt của Sở Thiên, trong lòng đều hơi kinh hãi. Người thanh niên này trải qua mấy trận chém giết, không những không mệt mỏi, ngược lại càng khí thế.

Triệu Bảo Khôn vẫn không tức giận, nhàn nhạt nói:

- Ngu dốt? Cuối cũng là ai ngu dốt? Là con thú bị nhốt trong lồng sắt hay là bác thợ săn nắm quyền sinh sát đây? Thiếu soái, thân thủ và sự gan dạ sáng suốt của mày đều là những thứ không thể phủ nhận. Nhưng mày cũng có nhược điểm chí mạng, đó là nặng tình và hiếu kỳ. Vì thế, bọn tao biết đêm nay thế nào mày cũng tới.

Sở Thiên tán dương gật đầu, chỉ nói:

- Tốt!

Triệu Bảo Khôn hơi băn khoăn về thái độ thản nhiên của Sở Thiên, nhưng cũng không muốn nói quá nhiều lời vô ích. Khiến kẻ địch đau đớn về thể xác và tinh thần mà chết là thành công lớn nhất, vì vậy, gã hơi nghiêng người, nhàn nhạt nói với cô gái áo đen phía sau:

- Âu Dương tiểu thư, giờ phiền cô cho tên tiểu tử trước mặt đây chết một cách tâm phục khẩu phục.

Người phụ nữ áo đen nhanh nhẹn bước ra, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng khiến mọi người không dám lại gần. Bộ váy dài bó sát người rất đỗi quý phái, khiến cô ta trông trang nhã lộng lẫy như một phụ nữ quý tộc. Chất liệu vải mỏng quấn chặt lấy đường cong nữ tính của cô ta. Không ít bọn người của Đông Hưng hội len lén nhìn trộm cơ thể với những đường cong tuyệt diệu đó.

Âu Dương Thái Vi tiến lên trước vài bước, đôi mắt đẹp nhìn Sở Thiên chằm chằm, nói:

- Sở Thiên và Soái quân phạm bảy tội. Thứ nhất, sát phạt quá nhiều. Theo số liệu thống kê không đầy đủ, số nhân mạng chết trong tay Soái quân không ít hơn hai ngàn người. Thứ hai, gây mất cân bằng của xã hội đen. Quân tinh nhuệ của Soái quân, mà dẫn đầu là Sở Thiên, cậy vào thân thủ hơn người, thôn tính vô số các bang phái yếu như tằm ăn rỗi.

Sở Thiên cao hứng nhìn Âu Dương Thái Vi chằm chằm, ánh mắt đang ước tính khoảng cách từ chỗ hắn tới chỗ Triệu Bảo Khôn.

- Thứ ba, phạm thượng. Cùng anh em kết nghĩa giết chúa đoạt vị. Thứ tư, gạt bỏ kẻ đối lập, tàn sát bộ hạ Đường chủ Hoàng. Thứ năm, kiêu ngạo ương ngạnh, giữa ban ngày ban mặt bắn tàn phế tay nhân viên quan trọng. Thứ sáu, gây họa cho giới xã hội đen, bá đạo quá mức dẫn đến cảnh sát càn quét bang nhóm xã hội đen. Thứ bảy, vong ân bội nghĩa, đêm hôm đánh lén Hồng lâu ở Hàng Châu, đánh lén Thiên Lang ở hoang nguyên.

Nói xong, Âu Dương Thái Vi lạnh lùng nhìn Sở Thiên, vẻ trang nhã ần chứa chút bất chấp thế sự, lớn tiếng quát:

- Sở Thiên, bảy tội trên chứng cớ đã rõ ràng, không thể chối cãi. Nếu muốn được chết toàn thây, hãy buông tay chịu trói, đừng chống cự vô ích.

Cô ta đương nhiên có tư cách nói mấy câu sau. Lần này, Tưởng Thắng Lợi vì muốn thắng nhanh chóng, phái mười cao thủ biến thái theo Âu Dương Thái Vi. Bất luận Sở Thiên đánh giỏi trốn giỏi ra sao, sau khi phải chiến đấu với Đông Hưng hội cũng không còn khả năng đối mặt với cao thủ của Hắc đạo Sở tài phán nữa. Huống hồ, giờ hắn vẫn nằm trong vòng vây.

Triệu Bảo Khôn kỳ thực cũng chẳng có cảm giác gì về Hắc đạo Sở tài phán. Nhưng nghĩ đến việc có thể mượn danh nó để trừ Sở Thiên và anh Húc bèn tỏ ra đặc biệt nhiệt tình và đồng tâm đồng tâm hiệp lực, hô:

- Sở Thiên, mày nghe thấy bản án chưa? Đó là phán quyết công bằng của Hắc đạo Sở tài phán. Các vị lão đại cũng hoàn toàn tán thành, chúng mày không cần đối địch lại với toàn bộ xã hội đen nữa.

• • • •

Nói đến đây, Triệu Bảo Khôn còn vỗ vỗ tay, đèn trên tầng hai bỗng bật sáng. Thủy ca bọn họ ngẩng đầu nhìn lên. Một vài lão đại của các bang phía nhỏ đang tựa vào cửa sổ, nhìn chằm chằm vào con phố dài đông nghẹt người, hiển nhiên là tới cổ vũ cho Triệu Bảo Khôn và Âu Dương Thái Vi. Nghĩ đến ngày thường bọn chúng xum xoe nịnh bợ, họ chỉ biết cười không thành tiếng.

Sở Thiên còn chưa có phản ứng gì, anh Húc đã lộ ra nụ cười bướng bỉnh không quy thuận, điếu thuốc trên tay bị hút rụi, hóa thành tro. Đầu lọc bị búng đi cũng là lúc anh Húc cầm ngang cây đao chém ra, miệng còn không quên quát lên:

- Nói láo! Thiếu soái là rồng lạc trần gian. Một đốm lửa cũng hòng tranh sáng cùng nhật nguyệt ư? Hài hước quá!

Sát khí tỏa ra từ anh Húc đằng đằng, anh ta di chuyển cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Âu Dương Thái Vi, giơ tay chém xuống cô ta. Hai tên tinh nhuệ mặc đồ đen của Đông Hưng hội sau lưng cô ta xông ra chặn. Hai cây đao gần như đồng thời đỡ vào cây đao sắc bén của anh Húc, đồng thời biến hóa cực nhanh, hướng về phía bụng của anh ta.

Hai gã đại hán này đều có khí thế hung hãn không thua kém gì nhau. Thứ này không liên quan đến chiều cao và tướng mạo, đó là uy thế bá đạo được rèn luyện từ những lần huyết chiến đẫm máu trong thời gian dài.

Anh Húc là người đánh đấm lâu trên giang hồ, thu đao về chặn hai cây đao đó. Trong lúc ba người đang dồn lực đối kháng, anh Húc chẳng ngờ còn có thể mỉm cười. Đùi trái đầy lực như một chiếc lò so bị nén chặt, bỗng đá mạnh vào bắp vế hai tên áo đen kia. “Bốp bốp” hai tiếng, bắp chân hai tên tinh nhuệ của Đông Hưng lập tức vỡ ra.

Chẳng ai ngờ sức bộc phát của anh Húc lại mạnh như vậy, đá vào thân người mà bá đạo như châm một quả pháo vậy. Cũng may mà lúc này ánh sáng mờ nhạt, bằng không sẽ có kẻ phát hiện ra, bắp thịt và kinh mạch của hai tên quân tinh nhuệ Đông Hưng đã vỡ ra như xác pháo, từng lớp từng lớp nát ra hoại tử, cả đời không còn hy vọng hồi phục nữa.

Anh Húc công kích đắc thủ, nhưng Âu Dương Thái Vi cũng lui vào bên bức tường người bảo vệ, nên đành bất đắc dĩ lui về bên cạnh Sở Thiên. Sở Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai anh ta tán dương, cười nói:

- Anh Húc, sức mạnh và độ xảo quyệt của cú đá vừa rồi, nếu là trên sân đấu Hắc quyền ngầm, e là liên tục ba lần đoạt quán quân.

Châm một điếu thuốc để giảm bớt sự đau nhức của vết thương ngoài da, anh Húc cười sang sảng vài tiếng. Lòng tin khôi phục vài phần, anh Húc nhả ra vài vòng khói rồi vung cây khảm đao sáng loáng, nói:

- Thiếu soái, đêm nay cơ hội sống sót của chúng ta mong manh, vậy tại sao chúng ta không trực tiếp quấy đảo Hoàng Long, giết chết bọn Triệu Bảo Khôn?

Sở Thiên gật đầu, tán dương nói:

- Ý kiến hay đấy!

Vừa nói xong, Sở Thiên liền vỗ vào người anh Húc để mượn lực, cả người như một quả đạn pháo bay qua hai bức tường người, rơi trúng phía trước vòng phòng vệ trong cùng của Triệu Bảo Khôn. Minh Hồng chiến đao trên tay hắn chém một đường cong đẹp mắt vào hai tên trước mặt. Đao khí sắc bén và ý chí chiến đấu ngất trời của hắn khiến chúng run như cầy sấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây chiến đao biến hóa như thần.

Sở Thiên dùng hết sức bổ đao ra, tên đại hán bên trái giơ khảm đao lên chống đỡ. Vừa chạm vào, gã bèn cảm thấy xương đau như búa bổ, sau đó cả người và đao cùng bay đi. Cùng lúc đó, Sở Thiên đá mạnh vào xương bánh chè của tên đại hán bên phải. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, là tiếng xương gãy, khiến ai nghe thấy cũng đau nhói tim.

Xóa sổ hai tên bên cạnh Triệu Bảo Khôn, Sở Thiên không màng bọn hộ vệ đằng sau công kích, di chuyển bàn chân, một lần nữa nhảy về phía Triệu Bảo Khôn. Khí thế hung hãn toát ra từ người hắn khiến mí mắt Triệu Bảo Khôn giật giật liên hồi, vội đẩy tên hộ vệ bên cạnh lên trước ngăn cản, miệng còn không ngớt hô:

- Lên đi! Lên đi! Giết tên tiểu tử này cho tao. Tiền thưởng trăm vạn!

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 213

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.