Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Gì Đến Sẽ Đến

Phiên bản Dịch · 2901 chữ

Anh Húc bật cười sang sảng, vỗ mạnh vào đầu nói:

- Anh quên không nói với em chuyện đó, Hắc Dạ hội sáng nay cũng đã nhận được giấy mời. Nghe nói có mười mấy bang phái tham gia, nhưng anh chỉ xem chuyện này như trò hề. Thời buổi này còn muốn dùng chuyện họp hành đề o ép các bang hội khác. Thật là vớ vẩn nực cười quá! Họ cho mình là Liên Hợp Quốc à?

Sở Thiên cũng chẳng biết làm sao, thở dài một hơi nói:

- Em cũng chẳng biết cái Sờ tài phán dành cho xã hội đen đó có tác dụng quái gì, cũng không biết vì sao cái Sờ tài phán đó lại muốn đối phó với em. Em xử cả xã hội đen và quan chức to tại Bắc Kinh chính là muốn cảnh cáo chúng. Vậy mà lần này chúng còn muốn đối phó với em và Soái quân. Thật chỉ muốn cho một quả bom nổ tung cái ổ của chúng ra ngay bây giờ.

Thấy nói đến bom, Hắc Thiết liếm nốt mấy hột cơm trong bát, ngẩng đầu đáp:

- Em còn có hai trái lựu đạn đây này!

Hòa Pháo cũng quay đầu nhìn Sở Thiên, ông nói gà bà nói vịt mà nói:

- Cần thuốc nổ không? Em bảo ông cụ ờ Đông Bắc gũi cho hai trăm cân nhé.

Sở Thiên và anh Húc lại nhìn nhau cười, nhưng tâm trạng đã vui hơn nhiều.

Sở Thiên bưng trà lên nhấp từng tí thường thức, tùy ý hỏi:

- Hòa Pháo, các cậu tới Hongkong định làm gì?

Hòa Pháo ngồi trên ghế xoa xoa cái bụng tròn xoe. Không hề e ngại, trả lời:

- Bọn em đi cướp, đúng hơn là chuẳn bị cướp phòng đấu giá Tô Phú Bi. Ờ Thâm Quyến bọn em đã đọc báo, nói tất cả bảo vật đều có thể tìm thấy tại Tô Phú Bi, vì thế qua đây xem báo có nói thật hay không.

Phì! Trà trong miệng Sở Thiên phun ra.

Anh Húc đang bưng trà cũng đặt lại bàn, đám người này dũng mãnh quá đi! Vừa đánh một trận ờ làng chài Thiên Vọng xong lại đã muốn tới Tô Phú Bi cướp của. Xem ra cảnh sát Hongkong phải đau đầu thật rồi.

Tuy nhiên, Sở Thiên không hoài nghi chút nào về sự cả gan của bọn họ. Với vũ khí hùng hậu và mức độ hung hãn của họ, ra vào phòng đấu giá Tô Phú Bi chẳng dễ dàng lắm sao. Đến lúc đó sẽ gây ra một vụ án làm chấn động cả Hongkong. Để giúp họ không sa vào đường cùng, cũng là để thu phục càng nhiều quân tinh nhuệ cho Soái quân, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn bọn họ chằm chằm:

- Hòa Pháo, các cậu có nguyện theo tôi lăn lộn xã hội đen không?

Bọn Thồ Pháo đang ngọ nguậỵ đều dừng cả lại, nhìn nhau vài cái rồi nhìn Hòa Pháo chằm chằm. Từ trước đến nay vẫn coi Hòa Pháo là trung tâm, bọn họ đương nhiên phải chờ đại ca lên tiếng định đoạt rồi.

Hòa Pháo ngây ra vài giây, sau đó mừng rỡ như điên đáp:

- Tốt quá! Lúc ở Trung Sơn, tận đáy lòng Hòa Pháo đã khâm phục việc anh đối xữ trượng nghĩa với các anh em. Để cứu anh em ra khỏi tù mà giết cả cảnh sát, việc đó quả thực khiến người ta hăng hái vô cùng. Huống hồ ân nhân còn cứu bốn cái mạng chó của chúng tôi nữa. Vì vậy, bốn người chúng tôi nguyện giao tất cả cho anh.

- Lên núi đao, xuống biển lửa, dẫu phải muôn lần chết cũng không chối từ.

Bọn Thồ Pháo cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ ủng hộ lời Hòa Pháo nói. Khóe miệng Sở Thiên khẽ mỉm cười, hắn biết bọn Hòa Pháo đều là những hán tử đầy nhiệt huyết, lại càng là những anh em có nghĩa khí. Có bọn họ gia nhập thêm vào, hắn như hồ thêm cánh. Ít nhất cũng có thể để bọn họ lại Hongkong đề tăng thêm khí thế, giải quyết được những việc anh Húc không tiện ra mặt.

Nghĩ đến đây, Sở Thiên khẽ phất tay, thản nhiên nói:

- Tốt! Quyết định vậy nhé, về sau chúng ta đều đã là anh em cùng sống chết. Mặc dù tôi không dám cam đoan mọi người đều có thể vinh hoa phú quý, nhưng để mọi người không phải lo việc cơm áo gạo tiền thì tôi đây dám tự vỗ ngực. Hỏa Pháo, cơm nước xong, gửi cho gia đình các anh em một ít tiền sinh hoạt, mỗi người năm vạn có đủ không?

Trong mắt bọn Hỏa Pháo lộ vẻ cảm kích và hưng phấn, Sở Thiên thật sự hiểu quá rõ bọn họ cần gì. Đi khỏi quê hương đã hơn nửa năm mà vẫn chưa từng chuyển chút tiền nào về cho gia đình, điều này khiến họ vừa hổ thẹn đồng thời cũng càng thêm điên cuồng. Cho nên mới phải cướp xe chờ tiền, mới phải nghĩ tới chuyện cướp phòng đấu giá.

Sở Thiên không đợi nghe những lời cảm động đến rơi nước mắt của họ, đứng lên rút ra tờ séc hai mươi vạn, đi đến bên cạnh bàn ăn, vồ độp vào tay Hỏa Pháo, trêu đùa để nói lảng sang chuyện khác:

- Các em ăn cơm cho nhanh, ăn xong liền cầm tiền ra ngân hàng. Nhớ là đi chuyển tiền chứ không phải là đi cướp ngân hàng đâu nhé.

Hỏa Pháo vội gật đầu, đồng thời cất kỹ tờ séc trong người. Anh ta muốn nói gì đó nhưng lại bị Sở Thiên ngăn lại.

Sở Thiên quay người trở lại sofa, uống hai ngụm trà nóng cho đỡ khô cổ rồi nói tiếp đề tài vừa rồi:

- Anh Húc, anh đã nhận được giấy mời của Hắc đạo Sở tài phán thì tối nay ta hãy tới Thiên An building xem bọn họ định giở trò gì. Không chừng Triệu Bảo Khôn cũng sẽ đích thân tới, đến lúc đó chúng ta tiện tay đâm gã vài phát.

Anh Húc gật gật đầu, giọng điệu bình thản nói:

- Được! Chúng ta thử qua xem sao.

Lúc này, điện thoại của Sở Thiên vang lên, hắn cầm lên nhấn nút nghe. Giọng nói của Thiên Dưỡng Sinh ở đầu bên kia vang lên:

đọc truyện với http://truyencuatui.net/ - Thiếu soái, bọn tôi đã đưa Lý công tử về biệt thự Thiên Vận rồi, bác sĩ kiểm tra xong nói thân thế không có gì đáng ngại. Thi thể bọn Trương Tử Hào cũng đã xử lý sạch sẽ, giờ bọn tôi ờ lại bảo vệ hay là về?

Sở Thiên suy nghĩ một lát liền đưa ra quyết định, cho rằng đề Lý gia có chút thời gian riêng tư thì tốt hơn. Huống hồ nhiệm vụ của hắn chỉ là cứu người, không thấy nói phải bảo vệ Lý gia, vì thế bèn nhàn nhạt đáp:

- Các anh về đi, trước khi ra về nhớ kiểm tra xung quanh, nhìn xem có gì bất thường không?

Thiên Dưỡng Sinh bình tĩnh đáp:

- Được! Tôi biết phải làm gì rồi! Đúng rồi, Lý tiên sinh muốn nói chuyện với cậu.

Rất nhanh sau đó, đầu bên kia vang lên một giọng nói khác:

- Sở Thiên, cám ơn cháu!

Sở Thiên đương nhiên nhận ra đó là giọng nói của Lý Gia Thành. Đối với một tỉ phú gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng như ông, Sở Thiên đương nhiên biết phải tỏ ra khiêm tốn, nhàn nhạt cười nói:

- Lý tiên sinh, đừng khách khí. Chú đã cống hiến cho đất nước nhiều như vậy còn chưa hề đòi hỏi. Vì vậy, những việc Sở Thiên làm chú tuyệt nhiên không nên đề tâm làm gì. Nếu không sẽ khiến tiểu tử cháu tổn thọ.

Trong điện thoại vang lên tiếng cười khẽ của Lý Gia Thành, ông khẽ thở dài:

- Sở Thiên, cháu thực sự là một nhân tài, tin rằng cháu sẽ dành được đất trời cho riêng mình. Thực ra chú gọi cho cháu còn có một mục đích nữa, chính là muốn nói với cháu, Lý gia sẵn sàng hoan nghênh cháu tới làm khách. Sau này nếu cần giúp đỡ gì, Gia Thành nhất định sẽ dốc chút sức mọn.

Những lời này thốt ra từ miệng Lý Gia Thành, lập tức khiến tâm tình Sở Thiên trở nên vui vẻ. Lý gia có tiền có thể. Quan hệ lại càng rộng khắp, không chừng sau này có thể giúp cho hắn thật. Vì thế vội mở miệng đáp:

- Vậy cảm ơn Lý tiên sinh nhiều, hôm nào rãnh rỗi cháu nhất định sẽ tới thăm chú và Lý công tử.

Sau khi cúp điện thoại. Sở Thiên uống liền hai chén trà. Vừa đặt chén xuống liền thấy Thư ký Lăng bước từ trong phòng ra. Ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm khó xử. Đây là một nguy cơ ngầm mà hắn rất khó xuống tay.

Tuy cô ta đã làm sai. Nhưng tội chưa đáng chết, huống hồ Lý Hoàn Hồng cũng xin tha cho cô ta.

Đang suy nghĩ. Thư ký Lăng chậm rãi đi đến bên cạnh Sở Thiên và ngồi xuống, mùi thơm dìu dịu phàng phất.

Anh Húc lấy chén rót trà cho cô ta. Thư ký Lăng cười cảm ơn rồi nhìn Sở Thiên chằm chằm:

- Từ đầu tới cuối tôi đã rất hợp tác với anh. Sự việc cũng đã chấm dứt thuận lợi. Khi nào thì có thể được tự do?

Sở Thiên không trả lời cô ta ngay mà bưng trà nóng uống liền mấy chén, xem đó như ly rượu mạnh có thể khiến hắn say không phải tỉnh. Nửa ấm trà vào bụng xong, hắn mới nhìn Thư ký Lăng, bình tĩnh nói:

- Tôi đã hứa với cô. Bất kể cô sống hay chết, tôi sẽ lo lắng cho người nhà của cô. Việc này cô cứ yên tâm.

Vẻ mặt Thư ký Lăng hơi hơi lo lắng, tim bất chợt đập hồi hộp. Vội mở miệng truy vấn:

- Chẳng phải nói sẽ cho tôi tự do sao?

Sở Thiên thở dài mấy hơi. Chỉ vào cửa chính nói:)

- Đương nhiên được tự do, cô có thể ra khỏi đây bất cứ lúc nào. Tôi cũng sẽ không giết cô. Nhưng điều đó không có nghĩa là người khác sẽ không giết cô diệt khẩu. Chỉ cần cô rời khỏi bên cạnh tôi. Tính mạng cô nhất định khó mà bảo toàn. Cô phải hiểu rằng sự tồn tại của cô với người khác mà nói là một tai họa ngầm rất lớn.

Thư ký Lăng ngây ra như phỗng, cô ta không muốn tin. Nhưng nhìn vẻ mật chân thành của Sở Thiên, miệng lẩm bẩm:

- Tôi sẽ im như thóc, tôi cam đoan sẽ không nói ra chuyện gì làm ảnh hưởng danh dự của bọn họ. Vì sao không thể cho tôi một con đường sống? Tôi còn có mẹ và em trai cần chăm sóc. /

Anh Húc từ đầu tới cuối không nói năng gì. Cũng không bác bỏ. Anh ta không biết Sở Thiên và Thư ký Lăng đang chơi trò đuổi hình bắt chữ gì. Nhưng anh ta biết chuyện của Thư ký Lăng. Vì vậy chỉ biết đứng bên cạnh thở dài. Anh ta hiểu thế nào là im như thóc thật sự. Đương nhiên cũng hiểu ẩn ý của Sở Thiên.

Thư ký Lăng vuốt vuốt tóc mái, quay đầu nhìn Sở Thiên

- Anh có thể cứu tôi. Có phải không?

Sở Thiên cúi đầu uống trà. Giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng:

- Ở bên cạnh tôi. Không được rời xa một bước!

Nghe Sở Thiên nói xong, nhớ lại sự tham lam của hắn khi ở biệt thự Thiên Vận. Thư ký Lăng chợt nở nụ cười rạng rỡ. Cô ta cho rằng Sở Thiên đóng kịch quá kém. Hóa ra người thứ ba này muốn chiếm đoạt cô ta nên mới tìm lý do giết người bịt miệng gì đó để dọa cô ta. Giờ chuyện bắt cóc đã kết thúc rồi. Ngay cả cảnh sát cũng không hề hay biết. Ai còn muốn giết người khiến cho sự việc phức tạp thêm?

Quan trọng hơn là, cảnh tượng Lý công tử bảo vệ cô ta tại văn phòng Thủy Sờ. Còn nói với cô ta như thế là hòa. Khiến cô ta cho rằng chính đương sự cũng đã tha thứ cho hành vi của cô ta. Những người khác sao lại phải giết cô ta làm gì cho mệt? Nhất định là tên tiểu tử Sở Thiên này có ý lừa gạt.

Nghĩ đến đây, Thư ký Lăng cúi xuống bên tai Sở Thiên, khóe miệng nở nụ cười rất nữ tính, khẽ thì thầm vào tai Sở Thiên:

- Tiểu đệ, cho chị về nghỉ vài ngày dưỡng tinh thần cho tốt rồi lại về báo đáp ơn cứu mạng của em được không? Tin chị đi, chị cam đoan sẽ về với em, một bước cũng không rời.

Người phụ nữ ngu xuẩn luôn tự cho mình là thông minh!

Sở Thiên ngữa đầu uống cạn chén trà, thản nhiên đáp:

- Không được!

Thư ký Lăng ngồi thẳng lưng trên sofa, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần tủi thân. Đúng lúc này, điện thoại của Sở Thiên vang lên. Hắn cầm lên xem số gọi tới, không ngờ là Chu Long Kiếm. Mặt biến sắc, hấn vội đứng lên cầm điện thoại về phòng, đóng cửa xong mới nói:

- A lô, Tôi là Sở Thiên. Bộ trưởng Chu có chỉ thị gì vậy?

Chu Long Kiếm khẽ thở dài, nghe thì nhẹ nhưng lại rất nặng nề, khiến trong lòng Sở Thiên cảm thấy bất an. Một lát sau, con hồ ly già mới dùng giọng điệu bất đấc dĩ mở miệng:

- Sở Thiên, cậu nói đã dọn dẹp sạch sẽ. Tại sao Thư ký của Lý Hoán Hồng vẫn còn sống? Lẽ nào cậu vì thương hương tiếc ngọc mà để lại hậu họa?

Sở Thiên hơi ngẩn ra, hấn không thể phán đoán lão hổ ly này chỉ đơn thuần đoán mò hay là có chứng cớ điều tra. Suy nghĩ một lát, hắn đáp:

- Yên tâm. Tôi làm việc sẽ không để sót hậu họa, không để cho Lý gia lo lắng bị sứt mẻ danh dự, lại càng không để các lão đại cho rằng tôi bằng mật không bằng lòng. Tôi cam đoan cô ta sẽ im như thóc.

Chu Long Kiếm bắt đầu trầm mặc, hiển nhiên trong lòng đang tính toán điều gì, mãi lâu sau mới đáp:

- Không cần! Trái tim Thiếu soái luôn nhân từ với phụ nữ. Long Kiếm cũng không muốn làm khó cậu. Vì vậy, cứ để việc này cho tôi. Ôi dào! Thiếu soái yên tâm, tôi sẽ tìm cho cô ta một chốn đoàn tụ tốt.

Sau khi nói xong, tên hồ ly già cúp điện thoại trước, để Sở Thiên đứng ngơ ngẩn. Một lát sau, hấn lập tức đi ra khỏi phòng, hấn quyết định phải để mắt tới Thư ký Lăng. Nhưng khi hắn ra tới phòng khách thì không thấy Thư ký Lăng đâu nữa. Đang ngó nghiêng tứ phía, anh Húc bước từ trên lầu xuống, tò mò hỏi:

- Thiếu soái, tìm cái gì vậy?

Sở Thiên nhíu mày, cố nén bất an nói:

- Thư ký Lăng đâu rồi?

Anh Húc lắc đầu tỏ vẻ không biết, rồi cũng nhìn quanh bốn phía, không thấy một bóng người nào mới đáp:

- Anh vừa lên lầu gọi điện thoại. Lúc rời đi cô ta còn ờ nơi này! Anh còn dặn dò cô ta không được đi lung tung, đặc biệt không được ra khỏi hoa viên. Đừng nóng vội, để anh tìm anh em hỏi rõ tình hình.

Anh Húc vừa nói vừa vớ lấy cái bộ đàm ở gần đó, nhấn út gọi:

- Lão Miêu, có người nào ra khỏi hoa viên không?

Trong bộ đàm lập tức có tiếng trả lời:

- Thưa anh Húc, có hai chiếc xe vừa dời khỏi, đều là do những người bạn Thiếu soái mang tới. Trong chiếc xe thứ nhất có bốn người, nói là đi ngân hàng gửi tiền. Chiếc xe thứ hai là một người phụ nữ, nói là những người đi gửi tiền quên mang theo tờ séc. Thiếu Soái bảo cô ta đưa tới cho họ, có gì không ổn sao?

Anh Húc thản nhiên đáp lại:

- Không có! Cứ tiếp tục duy trì cảnh giác.

Sau khi tắt bộ đàm, anh Húc ngẩng đầu nhìn Sở Thiên hỏi:

- Không có chuyện gì chứ?

Sở Thiên cười khổ, buồn bã thở dài

- Đành nhặt xác cho cô ta thôi!

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.