Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ đánh lén ban đêm

Phiên bản Dịch · 4226 chữ
  • Chết tiệt (Baka: Câu chửi cửa miệng của người Nhật), Vương Quân, tại sao Thủy Tạ Hoa Đô lại yên ắng đến thế?

Tại một gò núi cách Thủy Tạ Hoa Đô khoảng một trăm mét, một người Nhật đang kéo một người thanh niên thô tục thấp giọng nói.

Vương Quân cầm lấy kính viễn vọng tia hồng ngoại nhìn mấy lượt và cũng cảm thấy quá mức yên tĩnh bèn thì thào:

- Ngài Tanigawa, Thủy Tạ Hoa Đô đúng là có chút yên ắng, chẳng lẽ bọn soái quân đó đã phát hiện ra hành tung của chúng ta?

Tanigawa khinh thường nhìn Vương Quân, rồi lại đảo mắt nhìn Thủy Tạ Hoa Đô mấy lượt, rồi miệt thị nói:

-Những người của Thiên triều các ngươi đều là những kẻ gian xảo, luôn nghĩ ra âm mưu quỷ kế, nếu không thì bọn Sato há gì bị người của Thiên triều các ngươi giết hại?

-Ngài Tanigawa, chúng ta có cần phải tính cách khác không? Nếu bọn Soái quân đó đã có đề phòng mà chúng ta lại tấn công thì quá mạo hiểm, phải biết rằng Thiếu soái của soái quân thật sự không giống người thường.

Tuy Vương Quân cảm thấy lời của Tanigawa nghe rất chói tai, trong lòng không vui. Còn không phải âm mưu quỷ kế sao, nửa đêm còn tấn công người ta? Nhưng Vương Quân biết lão đại đã lấy của người ta rất nhiều tiền, một người hầu nhỏ bé như mình không có lí do gì để nổi giận cả. Ngược lại càng phải suy nghĩ cho chu toàn, nói ra những điều mình lo lắng để tránh cho những người này giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Tanigawa lắc lắc đầu, trong lòng cười lạnh vài tiếng, người của Thiên triều sợ chết như vậy, soái quân cũng không đáng lo, thế là vỗ vỗ vai động viên Vương Quân, kiêu ngạo nói:

-Tất cả mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch mà hành động, có người của Anh Hoa Mạn Thiên chúng ta ở đây, mấy tên soái quân đó có thể làm nên trò trống gì chứ? Vương Quân, ngươi đem theo người thăm dò đường, xông vào xem xét tình hình trước, nếu có cơ hội thì dụ chúng ra đây, sau đó chúng ta sẽ ở trên cao dùng súng ngăn cản bọn chúng. Ngươi yên tâm, chỉ cần bọn chúng xuất đầu lộ diện, bảo đảm sẽ toi mạng.

Sắc mặt Vương Quân hơi tái. Theo kế hoạch ban đầu đúng thật là sẽ đánh cho tên soái quân đó trở tay không kịp. Nhưng đó là trong tình huống tên đó không đề phòng, bây giờ Thủy Tạ Hoa Đô yên ắng như thế, tuy đèn đuốc sáng trưng nhưng trong lòng luôn có cảm giác bất an. Hắn có chút hối hận vì đã nhất thời nhiệt huyết, vì muốn lập công, vì sau khi tiêu diệt soái quân thì hắn có thể có được một vị trí tốt, nên đã xung phong mang theo cả trăm anh em đến giúp sức cho Tanigawa, bây giờ hắn mới cảm thấy lần này lành ít dữ nhiều.

-Ngài Tanigawa, hơn một trăm người chúng ta sợ rằng sẽ không đấu lại được bọn soái quân. Người có thể phái thêm vài người có thân thủ tốt đến hành động cùng chúng ta, như thế phần thắng của chúng ta sẽ nhiều hơn.

Vương Quân tuy biết mình không thể từ chối, nhưng có thêm vài người của Anh Hoa Mạn Thiên cùng hành động, trong lòng ít nhiều vẫn còn chút sức lực.

Tanigawa bất mãn nhìn Vương Quân. Người của Thiên triều đúng thật quá gian xảo, bản thân đã sợ chết lại còn kéo theo người của mình nhưng cũng không còn cách nào khác, tốt hơn hết vẫn cần sự trợ giúp của bọn Vương Quân. Nếu không thì khi bọn chúng đi hết, chỉ còn lại hơn hai mươi người thì thật sự không biết làm sao đối phó với bọn soái quân. Cũng không thể ngày đêm mai phục ở trên núi gió lạnh được, hay là cứ mù quáng tấn công vậy, Tanigawa suy nghĩ một lát. Bây giờ soái quân của Thủy Tạ Hoa Đô không có quân viện trợ, ước chừng cũng chỉ mười mấy người mà thôi nên không có gì đáng sợ cả. Cho dù có quân viện trợ đi nữa thì hơn một trăm viên đạn của hai thành viên dưới núi cũng đủ để ngăn chặn.

Tanigawa gật gật đầu, quay đầu lại dùng tiếng Nhật nói chuyện với người Nhật Bản kia:

-Sơn Thượng Canh Điền, ngươi hãy mang vài thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên đến hành động cùng với mấy tên hèn nhát của Thiên triều để bọn chúng biết được lòng dũng cảm của người Nhật chúng ta. (Không dò ra tên tiếng Nhật của lão Sơn Thượng Canh Điền này) Sơn Thượng Canh Điền gật đầu, quay người vỗ vỗ mấy người Nhật, nói:

-Đi theo ta.

Vương Quân nhìn thấy mấy người Sơn Thượng Canh Điền đi theo cùng mình hành động, sức lực tức thời dồi dào. Vương Quân cũng đã gặp ba thân thủ rất dũng cảm đó là Sở Thiên, Hải Tử và Quang Tử. Nhưng hắn cũng biết là lâu nay nắm đấm có cứng rắn đến mấy cũng đấu không lại đạn, giờ đã có mấy người Nhật yểm trợ thì việc tiêu diệt soái quân của Thủy Tạ Hoa Đô, giết chết bọn Sở Thiên đã trở nên dễ dàng hơn nhiều. Và thế là hắn đeo khẩu trang vào, dương dương tự đắc cầm súng trong tay, vẫy tay với những người bên cạnh, thấp giọng nói:

-Các anh em, đeo khẩu trang vào, cùng ta xông lên, tiêu diệt soái quân, tiêu diệt Sở Thiên, sau đó cả bến Thượng Hãi sẽ là của chúng ta, vinh hoa phú quý đang ở trước mắt.

Vương Quân mang theo hơn một trăm người Hán to cao nhanh chóng hướng đến Thủy Tạ Hoa Đô lần mò tìm kiếm. Hơn trăm người Hán kiện tráng này hành động nhanh nhẹn nhạy bén, mới nhìn đã biết là rất tinh nhuệ rồi, trong tay không phải là súng lục mà là dao bầu, thắt lưng còn giấu dao găm, vũ trang đến tận chân răng, nghĩ thôi cũng biết lần này là bọn chúng đã có chuẩn bị trước, tình thế bắt buộc.

Không bao lâu sau bọn chúng đã lần mò đến cửa lầu một của Thủy Tạ Hoa Đô. Nhìn thấy cánh cửa từ từ khép chặt, Vương Quân nhẹ nhàng vẫy tay, hai tên người Hán to cao lập tức chạy đến đẩy cánh cửa nặng trĩu đó. Mấy người Nhật đi phía sau Sơn Thượng Canh Điền đã giơ súng lên từ sớm, nhắm ngay cổng lớn. Chỉ cần gió thổi lay động cây cỏ thôi nhất định sẽ bắn chết sạch sẽ. Trước giờ bọn chúng rất tin tưởng vào kĩ thuật bắn súng bách phát bách trúng của mình. Nguồn: http://truyenyy.vn Cánh cửa dần dần mở ra, bọn Vương Quân đều thót tim, dường như đang lo lắng điều gì đó, thậm chí Vương Quân còn nấp ở phía sau anh em của hắn, kêu lên:

-Mọi người giơ súng lên, có điều gì đó không phải ở đây, đánh con mịa nó!

Hai tên người Hán to cao đẩy cánh cửa ra khoảng chín mươi độ. Tình hình ở đại sảnh vừa thấy đã hiểu ngay, không có một bóng người. Bọn Vương Quân thở phào, lau khô mồ hôi trên trán, phất phất tay, tức thì mười mấy tên liền xông vào bắt đầu điều tra. Đang lúc mười mấy tên đó chen chúc nhau tiến vào đại sảnh thì tất cả đèn điện ở Thủy Tạ Hoa Đô đều bị tắt hết, không chỉ đèn ở bên trong mà ngay cả đèn đường bên ngoài cũng đều bị tắt, Thủy Tạ Hoa Đô tức khắc chìm vào bóng tối.

Bọn Vương Quân hoảng loạn, mấy tên người Hán tiến vào đại sảnh càng hoảng loạn hơn. Đột nhiên trên trần nhà rơi xuống mấy cây gậy phát sáng, lan tỏa ra khắp đại sảnh, lan tỏa lên khắp người mười mấy tên người Hán. Bọn chúng đang nghi ngờ cảnh tượng trước mắt thì "Vèo, vèo, vèo" vô số âm thanh của mũi tên xẹt qua phá vỡ bầu không khí, ngay lập tức truyền đến vô số tiếng thét "A, a, a". Mười mấy tên đại hán nhanh chóng người chết kẻ bị thương nằm trong vũng máu. Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ mấy cây gậy phát sáng, đại sảnh lại một lần nữa rơi vào bóng tối.

Bọn Vương Quân ở bên ngoài cũng kinh hoàng khiếp sợ, quả nhiên là có mai phục. Bọn chúng không những không dám vào trong cứu anh em của mình mà thậm chí chúng còn có ý muốn rút lui, mù quáng bắn phá đại sảnh bằng súng giảm thanh, không biết đạn có bắn trúng soái quân không, thậm chí có thể tấn công cả người của mình nhưng đối với bọn chúng mà nói đã không là gì nữa rồi, vì ít nhất lúc nổ súng có thể làm tăng thêm lòng dũng cảm. Mấy người bọn Sơn Thượng Canh Điền lên tiếng chửi "Baka", cầm súng trong tay canh gác xung quanh đồng thời dùng máy bộ đàm báo cáo tình hình ở đây cho Tanigawa. Sau khi Tanigawa nghe xong, tuy vô cùng tức giận nhưng hắn cũng không biết làm thế nào, cũng không thể cứ tự mình xuống núi tấn công được. Nhiều năm huấn luyện đã khiến hắn hiểu rõ việc cầm súng giữ vững cương vị chính là sự uy hiếp tốt nhất đối với kẻ địch.

Bọn Vương Quân đang mù quáng mở súng liền dừng lại, Sơn Thượng Canh Điền đẩy Vương Quân ra, chăm chú nhìn mấy tên người Nhật, từ thắt lưng lấy ra mấy viên lựu đạn sáng, đạn cay cười gian ác rồi ném mạnh về hướng đại sảnh, vốn tưởng rằng có thể ép bọn soái quân đang mai phục ở đại sảnh ra mặt, tiếp đó dùng súng lục tấn công. Không ngờ cánh cửa đột ngột đóng lại, mấy viên đạn tia chớp, đạn cay đó bắn ngược lại rơi đúng vào đám người của Vương Quân. Bọn Vương Quân tưởng là bom liền tản ra đồng thời nằm rạp xuống mặt đất. "Phốc, phốc, phốc", lựu đạn mù, lựu đạn cay đã phát huy tác dụng. Bọn Vương Quân vội vàng che mắt, bịt mũi lại, Sơn Thượng Canh Điền cũng lùi lại vài bước, đeo mặt nạ chống độc được thiết kế tinh xảo vào mặt. Tanigawa ở trên núi đang chăm chú quan sát tình hình bên này. Tác dụng của đạn tia chớp khiến mắt bọn chúng bất giác nháy mấy cái. Đúng lúc này, ở lầu hai và lầu ba của Thủy Tạ Hoa Đô xuất hiện một đám soái quân tay cầm nỏ Liên Châu bắn một vòng tên, sau đó lại biến mất. Tanigawa chỉ nhìn thấy một đám người nhanh chóng đứng dậy rồi biến mất, vì mắt bị đạn tia chớp kích thích nên không kịp mở súng, chỉ có thể tiếc nuối đấm vào thân cây bên cạnh, chửi mắng bọn người Thiên triều đáng chết.

Hơn một trăm mũi tên ở khoảng cách gần như vậy đã bắn bọn Vương Quân đến quỷ khóc sói gào, bảy tám chục tên vốn dĩ mắt bị lựu đan mù, lựu đạn cay bay ngang, không còn khả năng chiến đấu, vì thế khi nhìn thấy mũi tên bay đến căn bản đã mất hết khả năng chống cự. Một lúc sau đó ở trước cửa lầu một chỉ còn lại mười mấy tên mới được gọi là nguyên vẹn không sứt mẻ. Đám người Sơn Thượng Canh Điền cũng không ngoại lệ, mũi tên hoàn toàn không vì bọn họ là người Nhật Bản mà có sự phân biệt. Tuy thân thủ của bọn họ rất giỏi, luôn tránh được những mũi tên chí mạng nhưng vẫn bị tên bắn trúng ở tay và chân. Sơn Thượng Canh Điền nhìn mũi tên đâm trên cánh tay, cố chịu đau rút tên ra, dùng vải đang mặc tạm thời băng vết thương lại, trong lòng rất hối hận, sớm biết như thế đã mang theo vài quả pháo cho nổ phá nát Thủy Tạ Hoa Đô và bọn người Thiên triều giảo hoạt chết tiệt này rồi.

Sơn Thượng Canh Điền trút lửa giận lên mấy cái cửa kính trên lầu hai. "Phốc, phốc, phốc", mấy viên đạn của Sơn Thượng Canh Điền bắn trúng cửa kính nhưng cửa kính hoàn toàn không loảng xoảng rơi xuống. Sơn Thượng Canh Điền cảm thấy hơi kỳ lạ, bên tai truyền đến giọng nói của Tanigawa:

-Baka, đó là cửa kính chống đạn, đừng có lãng phí đạn nữa mà hãy dùng đạn đó ra sức tấn công bọn soái quân.

Lòng dạ Vương Quân vô cùng xấu xa, liền chạy đến bên cạnh Sơn Thượng Canh Điền nói:

- Ngài Canh Điền, tôi thấy chúng ta rất khó mà tiếp tục tấn công, chúng ta dứt khoát phải phóng hỏa biệt thự ép buộc bọn soái quân ra, sau đó để cho Tanigawa huynh giết chết từng tên một.

Vương Quân nói xong, vẻ mặt rất đắc ý. Đây là kế sách tuyệt thế và cũng chỉ có hắn mới có thể tin tưởng.

Sơn Thượng Canh Điền gật gật đầu khen ngợi, đang muốn đốt một bó đuốc, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề chí mạng, nếu mình đốt đuốc thế thì chẳng phải mình trở thành mục tiêu của mũi tên sao? Thế là chớp mắt một cái và nói với Vương Quân:

-Vương Quân, ngươi rất giỏi, ngươi hãy dẫn người đi đốt đuốc thiêu cháy căn biệt thự đó, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh.

Vương Quân vừa nghe nói sẽ ban thưởng hậu hĩnh thì vô cùng mừng rỡ, liền kêu anh em bên cạnh đốt lửa. Đột nhiên, hai hàng mũi tên không biết từ đâu bay đến, người anh em đốt lửa phải đứng mũi chịu sào cả người biến thành con nhím, còn làm liên lụy đến anh em bị ánh lửa chiếu vào. Hai đồng bọn của Sơn Thượng Canh Điền cũng bị chết dưới mũi tên.

Sơn Thượng Canh Điền căm phẫn nhìn hai đồng bọn chết thảm nhưng lại không thể làm gì, vội vàng la to:

-Tránh đi!

Vương Quân đứng cách chỗ hắn không xa bây giờ mới biết tên Sơn Thượng Canh Điền này rất ác độc, để cho mình và các anh em trở thành vật thí nghiệm. Đốt biệt thự hóa ra là không tốt, không đốt biệt thự thì cái chết sẽ không tìm đến hắn. Vương Quân có chút hối hận vì đã đưa ra cái ý kiến tồi tệ đó, suýt chút nữa thì đã góp mạng mình vào rồi.

Tanigawa ở phía xa trông thấy anh em của soái quân xuất hiện, vừa định bóp cò nhưng phát hiện bóng người lại biến mất. Anh em của soái quân rất nhanh chóng tránh đi một cách rất khác thường, Tanigawa tức giận đến mức la lên:

-Baka, bọn soái quân chó chết, chết đi, chết hết đi!

Lầu ba đại sảnh đèn điện sáng trưng, chỉ là ánh sáng này lại bị mấy bức màn dày che bao phủ, bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy. Sở Thiên và Đặng Siêu đang chậm rãi uống trà, theo dõi soái quân và đám người Vương Quân đang chiến đấu kịch liệt trên truyền hình cáp, Đặng Siêu thở dài, khâm phục nói:

-Thiếu soái thật biết bày mưu tính kế, đắn đo thỏa đáng từng li từng tí, đảm nhiệm vai trò tay súng bắn tỉa đánh úp ở bên ngoài. Thiếu soái dựa vào đó giết hết mấy tên đó đến quỷ khóc sói gào, không thể làm gì, tâm trí này người bình thường trong thiên hạ mấy ai có được?

Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi, nói:

-Đặng đường chủ quá khen, mấy anh em soái quân đây đều do Hải ca và Quang ca huấn luyện, nếu muốn khen thì đợi lát nữa khen Hải ca và Quang ca là được rồi.

Đặng Siêu gật gật đầu, ánh mắt vẫn là sự thán phục, may mắn là bây giờ mình vẫn là người của soái quân. Tuy danh xưng Đường chủ vẫn còn thua kém giáo chủ nhưng ít nhất không phải lo sẽ bị Sở Thiên chiếm đoạt, nếu không bản thân làm sao qua được thủ đoạn lôi đình của Sở Thiên? Tuy Sở Thiên nói anh em soái quân của Thủy Tạ Hoa Đô là do Hải ca và Quang ca huấn luyện nhưng thời gian bắn tên lại là do Sở Thiên ra lệnh, đắn đo vô cùng chuẩn xác, vì thế mới có thể gây được lực sát thương cực lớn đối với mấy tên người Nhật đó.

Sở Thiên xem thời gian bưng một chén trà lên nói:

-Đặng đường chủ, năm phút nữa chúng ta sẽ đi xem thử, trận đấu này cũng nên kết thúc rồi.

-Đám người Nhật đó không phải có hai mươi lăm tên sao? Ở cổng tầng một chỉ mới thấy có năm tên, còn hai mươi tên nữa đâu? Có lẽ đang ẩn nấp ở trên núi? Hơn nữa ở cổng còn có mấy tên người Nhật, toàn thân bọn chúng được hóa trang cho thấy cực kỳ nguy hiểm, thiếu soái đi như thế có phải là quá nguy hiểm không?

Đặng Siêu lo lắng hỏi. Nếu như đám người Nhật đó thật sự là Sơn Khẩu Tổ, vậy thì cũng không thể xem thường năng lực của chúng, tùy tiện ra ngoài khó có thể bảo toàn không trở thành mục tiêu của chúng.

Sở Thiên mỉm cười, vẻ mặt rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

-Sợ rằng hai mươi tên đó chạy còn nhanh hơn thỏ, người của mấy tên Sơn Khẩu Thổ ở trước cửa sẽ nhanh chóng biến thành xác chết thôi.

Lúc này bọn Vương Quân ở trước cửa lầu một đã hồi sức trở lại, lập tức tản ra, đi tìm vật thể ẩn nấp. Đám người của Sơn Thượng Canh Điền tuy dũng mãnh nhưng đang bị thương không dám chủ quan, liếc mắt nhìn nhau rồi mỗi tên tự mình tìm vật thể chuẩn bị ẩn nấp, lấy tĩnh chế động.

Một thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên cầm súng lục tựa vào bồn nước phía sau, nước trong bồn từ từ tràn ra. Thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đón lấy mấy ngụm nước cho trơn cổ họng, sau đó ấn ấn vào vai phải bị tên bắn bị thương, thấy không có gì trở ngại liền thở phào nhẹ nhõm. Đang lúc chuẩn bị quay người cầm súng ngắm ngay cửa lớn, vừa lấy từ trong bồn nước ra một chiếc dao găm sắc nhọn đâm một cách chuẩn xác vào lồng ngực của thành viên Anh Hoa Mạn Thiên, thành viên Anh Hoa Mạn Thiên không kịp kêu một tiếng đã phải đi gặp thiên hoàng.

Vẫn còn một thành viên Anh Hoa Mạn Thiên nữa bị trúng tên ở bả vai đang trốn phía sau bức tượng ở phía trước lầu một của biệt thự, trong tay đang quay quay một chiếc súng lục Colt M1911 đầy đạn, ánh mắt mạnh mẽ nhưng căm phẫn chăm chú nhìn địa ngục Thủy Tạ Hoa Đô, cũng giống như Sơn Thượng Canh Điền, trong lòng thầm nghĩ đến việc mang theo súng cối, không biết tiện lợi được bao nhiêu, hung hăng cho nổ chết hết những tên khốn đó. Thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên nuốt nước miếng, tựa vào pho tượng ngồi trên một cái gò để duy trì thể lực. Đột nhiên hắn cảm thấy lạnh buốt rồi vô cùng đau nhức, cúi đầu xuống nhìn thì thấy một con dao nhọn đâm từ trên xuống. Hắn muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện hai chân bị trói chặt không thể nhúc nhích, chỉ có thể chết đi mà không thể tưởng tượng nổi.

Sơn Thượng Canh Điền đã chọn được một ví trí mai phục rất tốt ở phía sau hòn đá cẩm thạch ở trước cửa lầu một. Tuy cánh tay bị trúng tên vô cùng đau đớn nhưng từ nhỏ Sơn Thượng Canh Điền đã biết chịu khổ, chịu đau, vì thế hắn vẫn có thể chịu đựng được. Sơn Thượng Canh Điền tay cầm súng, hai mắt quét toàn bộ Thủy Tạ Hoa Đô. Hắn tin rằng chỉ cần có bóng soái quân hiện lên thì hắn nhất định sẽ một phát súng kết liễu bọn chúng mới có thể báo được mối thù bị trúng tên.

Sơn Thượng Canh Điền một lần nữa cảm thấy đau buốt. Cơn đau lần này vô cùng mãnh liệt, vô cùng đau đớn so với tất cả những lần trước, cúi đầu nhìn chỗ gây ra đau đớn thì phát hiện ở ngực không biết từ lúc nào đã bị một đoản kiếm đâm trúng, dường như dài ra trong phút chốc. Sau đó phía sau viên đá cẩm thạch ló ra một khuôn mặt tươi cười hiếm có đang nhẹ nhàng lắc đầu.

-Sơn Thượng Canh Điền, tình hình thế nào rồi? Trong tai truyền đến câu hỏi của Tanigawa.

-Hắn chết rồi!

Một âm thanh u ám truyền đến. Tanigawa giật mình, cái gì, Sơn Thượng Canh Điền chết rồi? Chuyện này sao có thể chứ, vội vàng dùng mắt kính kiểm tra, chỉ nhìn thấy Sơn Thượng Canh Điền bất động cúi đầu ghé sát vào viên đá cẩm thạch.

-Ngài Tanigawa, dưới núi đang vận động rất nhiều người của Thiên triều, hơn nữa bọn họ không lên núi mà lại vây giữ tất cả các thông đạo, như vậy chúng ta rất bị động.

Dưới núi hai thành viên Anh Hoa Mạn Thiên phụ trách đánh úp quân cứu viện la to:

-Chúng ta phải nhanh chóng rút lui, nhanh chóng rút lui, nếu không một khi thông đạo bị ngăn chặn thì chúng ta sẽ không đi được nữa.

-Baka, bọn người Thiêu triều giảo hoạt đáng chết!

Tanigawa hung hãn chửi, cũng không biết đám người Sở Thiên làm sao có thể tìm được quân cứu viện, không phải mấy tên hợp tác nói là đã che giấu tín hiệu của Thủy Tạ Hoa Đô và cắt đứt hết đường dây điện thoại rồi sao?

Tanigawa nhìn thấy tình hình của Thủy Tạ Hoa Đô, còn lại mười mấy người của Vương Quân khó có thể làm nên chuyện. Bọn Sơn Thượng Canh Điền sợ sẽ gặp bất trắc, nếu như cố tử thủ nơi đây, đợi đến khi trời sáng thì đã trở thành cá ở trong chậu rồi. Suy nghĩ một hồi đột nhiên quay đầu lại:

-Rút lui! Chúng ta rút lui!

Sau đó nhanh chóng mang theo mười mấy tên rời khỏi Thủy Tạ Hoa Đô, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của đám người Vương Quân.

Hải Tử ở trong Thủy Tạ Hoa Đô đã nhìn thấy bọn người Tanigawa đang thoái lui thông qua kính viễn vọng, thế là chạy đến bên cạnh Sở Thiên nói:

-Tam đệ, tại sao chúng ta không bắt gọn một mẻ luôn cho rồi?

Sở Thiên đang uống trà bỗng mỉm cười, ý tứ sâu xa nói:

-Thả chúng đi chính là để câu được con cá lớn về sau. Hải ca, anh bảo các anh em chú ý hành tung của bọn chúng, tìm cho ra địa điểm dừng chân của chúng, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.

Đặng Siêu hơi nghi ngờ, khó hiểu hỏi:

-Thiếu soái, hà tất phải phiền phức như vậy? Chém đầu hết những tên Sơn Khẩu Tổ đó đi, chừa lại một tên để bức cung, sau đó chém hết những kẻ hạ lưu vô sỉ, chừa lại một tên để đối chứng, không phải là có thể tìm ra kẻ đứng sau tấm màn giúp đỡ Sơn Khẩu Tổ rồi sao?

Sở Thiên mỉm cười, lắc đầu nói:

-Thật ra ta sớm đã biết kẻ nào đứng sau tấm màn và kẻ nào là người của Sơn Khẩu Tổ rồi. Sở dĩ ta thả bọn chúng đi là vì ta muốn gởi mấy tên Sơn Khẩu Tổ này đến con trai của Trương Đại Hải Trương Ủy viên làm quà gặp mặt, công tử của Trương Đại Hải đã nhậm chức được mấy ngày, ta nghĩ cậu ta sẽ thích cái kiểu tư sản chính trị này.

Đặng Siêu kinh ngạc nhìn Sở Thiên, thật lâu sau mới than thở một câu:

-Thiếu soái người là thiên hạ vô địch!

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GeniusFallen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 532

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.