Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm động, tri âm khó kiếm

Phiên bản Dịch · 1198 chữ

Chương 62: Tâm động, tri âm khó kiếm

Bất tri bất giác, Đường Nhã Tư cùng Lâm Thần sau hàn huyên ba giờ đồng hồ.

Đường Nhã Tư ban đầu cùng Lâm Thần nghiên cứu thảo luận, thẳng đến đằng sau, biến thành ôm thái độ học tập hướng Lâm Thần thỉnh giáo.

Trong tâm lý Đường Nhã Tư, Lâm Thần hoàn toàn có năng lực làm lão sư của nàng.

"Thật có lỗi, vốn là muốn mời anh ăn cơm, kết quả một mực thỉnh giáo anh." Đường Nhã Tư có chút xấu hổ nói ra.

Lâm Thần cười lắc đầu nói "Không có việc gì, tôi có thể cảm giác được, cô là người chân chính yêu thích âm nhạc."

Nói xong ánh mắt Lâm Thần nhìn về một bên phía nhà hàng, nơi đó bày biện một khung Đàn dương cầm.

Lâm Thần đứng người lên, đi tới bên cạnh Đàn dương cầm ngồi xuống.

Hắn chậm rãi nâng lên hai tay, ngón tay thon dài bắt đầu ở bên trên Đàn dương cầm gảy lên, giai điệu duyên dáng vang lên.

Đường Nhã Tư cũng không kinh ngạc Lâm Thần sẽ đánh được Đàn dương cầm, làm nhạc sĩ có mấy người không biết đánh Đàn dương cầm?

Đàn dương cầm có thể trợ giúp làm nhạc sĩ minh bạch mình muốn viết âm điệu gì, cùng viết xuống âm điệu có hiệu quả gì.

Lâm Thần có thể viết ra cái kia ca khúc Ngũ Thủ Kim Khúc, nếu như không biết đánh Đàn dương cầm mới càng để cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Giai điệu Đàn dương cầm cùng một chỗ, Đường Nhã Tư liền đã hiểu, chính là Lâm Thần giúp nàng viết một ca khúc khúc nhạc dạo.

Đường Nhã Tư Lâm Thần là muốn giúp nàng làm nhạc đệm, lúc nghe nàng biểu diễn.

Sau một khắc, Lâm Thần cất tiếng ca vang lên.

Lâm Thần là dùng giọng nam hát, câu đầu tiên mở miệng Đường Nhã Tư trong nháy mắt giật mình một cái.

Tiếng hát của Lâm Thần, chỉ đơn giản như vậy trực tiếp kích thích linh hồn của nàng!

Đường Nhã Tư cả người bị kéo vào ca vào ý cảnh bên trong, cảm xúc theo tiếng ca Lâm Thần chập trùng lên xuống.

Một khúc hát thôi, Đường Nhã Tư vẫn đắm chìm trong giọng ca của Lâm Thần, thật lâu không thể tự thoát ra được.

Gần nửa ngày, Đường Nhã Tư mới lấy lại tinh thần, một mặt khiếp sợ nhìn qua Lâm Thần.

"Anh..." Đường Nhã Tư há hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Đường Nhã Tư đối thanh âm của mình còn có giọng hát, tràn đầy tự tin.

Lúc Đường Nhã Tư đạt được ca khúc Ngũ Thủ ca kia của Lâm Thần sáng tác, nàng cảm thấy cái ca khúc Ngũ Thủ ca này chính là vì nàng mà sáng tác.

Trên cái thế giới này, không có khả năng có người so với nàng còn thích hợp ca khúc Ngũ Thủ ca hơn, không ai có thể so với nàng biểu diễn càng thêm hoàn mỹ.

Thế nhưng sau khi Lâm Thần hát xong sau, ý nghĩ này của Đường Nhã Tư dao động.

Nàng thậm chí cảm thấy đến, mình vô luận hát như thế nào, đều khó có khả năng so với Lâm Thần vừa rồi hát dễ nghe hơn.

"Thế nào?" Lâm Thần nhìn thấy Đường Nhã Tư ngây người hỏi.

Đường Nhã Tư do dự hai giây nói "Tôi cảm thấy... Anh hát giỏi hơn tôi."

Lâm Thần lắc đầu nói " nam nhân cùng nữ nhân hát bài hát này hoàn toàn là hai loại cảm giác khác biệt, tôi vừa rồi biểu diễn chưa hẳn là tốt nhất, cô dựa theo phương thức của mình đi biểu diễn là được."

Nói xong Lâm Thần đối với Đường Nhã Tư vẫy vẫy tay.

"Cô qua đây."

Đường Nhã Tư vô ý thức từ bàn ăn đứng dậy, đi tới bên người Lâm Thần.

Lâm Thần vỗ vỗ ghế bên cạnh, ra hiệu Đường Nhã Tư ngồi xuống.

"Bốn tay cùng đánh a?" Lâm Thần quay đầu hỏi Đường Nhã Tư bên cạnh.

"Ừm." Đường Nhã Tư gật đầu.

"Tốt, chúng ta tới hợp tác một khúc." Lâm Thần vừa cười vừa nói.

Nói xong, Lâm Thần liền bắt đầu đánh đàn, Đường Nhã Tư cũng đánh theo Lâm Thần, hai người bắt đầu bốn tay liên đánh.

Lâm Thần hát xong hai câu sau đó, quay đầu nhìn về phía bên người Đường Nhã Tư, ra hiệu nàng tiếp theo.

Đường Nhã Tư là tài nữ âm nhạc, bài hát này nàng trước đó lặp đi lặp lại nhìn qua nhiều lần, nhớ kỹ giai điệu cùng ca từ.

Đường Nhã Tư sửng sốt một giây sau đó, bắt đầu tiếp lấy Lâm Thần hát.

Nàng thanh âm ưu mỹ dễ nghe, có thể dễ như trở bàn tay trêu đánh động lòng người.

Đây là tiên thiên ưu thế của Đường Nhã Tư, nói nôm na một điểm, là lão thiên gia ban thưởng!

Lúc Đường Nhã Tư bắt đầu hát, lập tức liền đi vào tự thân cảm thụ cảm xúc ở trong.

Lâm Thần cùng Đường Nhã Tư một bên đánh đàn, một bên ca hát, thỉnh thoảng bên trong quá trình hát liếc nhau.

Theo thời gian trôi qua, hai người phối hợp càng ăn ý, hài hòa, âm nhạc bên trong nhà hàng quanh quẩn tiếng ca hai người.

...

Âm phù cuối cùng đánh xuống, Lâm Thần cùng Đường Nhã Tư lẫn nhau nhìn đối phương, mang trên mặt tiếu dung.

Đường Nhã Tư mắt đẹp như sao, lóe ra dị sắc động lòng người.

Đường Nhã Tư tâm tình vào giờ khắc này, khác xa so với nàng mặt ngoài nhìn qua như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Mới vừa rồi cảm giác cùng Lâm Thần lúc hợp xướng, là nàng hơn hai mươi năm chưa từng có.

Tri âm khó kiếm!

Đây là một loại tìm được cảm giác tri âm.

Nếu như không phải là bởi vì nữ sinh rụt rè, còn có tính cách Đường Nhã Tư băng lãnh, Đường Nhã Tư thậm chí có khả năng sẽ làm ra một số cử động khác người!

Đường Nhã Tư hít sâu một hơi, đè nén xuống cái cỗ tâm lý cảm xúc xa lạ kia.

Sau đó, đối với Lâm Thần mỉm cười nói "Cảm ơn."

"Cám ơn tôi cái gì?" Lâm Thần hỏi.

"Cám ơn ngươi để cho ta hưởng thụ âm nhạc tuyệt mỹ." Đường Nhã Tư nói ra.

Lâm Thần nhẹ gật đầu nói " Tôi cũng giống vậy."

Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Nhà hàng am nhạc mở cạnh bờ sông, phong cảnh hợp lòng người, từ lầu hai cửa sổ liền có thể nhìn thấy phong cảnh bờ sông.

Đường Nhã Tư nhìn qua bóng đêm trên bờ sông, đột nhiên nói " Có thể đi cùng tôi đến bên bờ sông a?"

...

Bạn đang đọc Đô Thị Lặp Lại Ức Lần (Dịch) của phiên việt cao sơn nhất mã bình xuyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quy_da_hanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.