Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giúp ngươi, ta có chỗ tốt gì?

Phiên bản Dịch · 1170 chữ

Chương 46: Giúp ngươi, ta có chỗ tốt gì?

"Cô cùng Trương Hinh Lâm này hẳn là nhiều năm không gặp lại đi, hơn nữa còn có thù cũ, nàng kết hôn vì sao lại mời cô đi?" Lâm Thần không hiểu hỏi.

Tần Mộng Lan bưng lên cà phê trên bàn uống một ngụm rồi nói " tuần trước, Trương Hinh Lâm cùng một người bằng hữu của nàng, trong lúc vô tình đi tới phòng tập thể thao của tôi. Cái này là sau khi phát sinh sự tình năm đó, là chúng ta lần thứ nhất chúng ta gặp lại."

"Trương Hinh Lâm vốn cho là năm đó đem tôi đuổi ra trường học, để tôi liền tự sinh tự diệt. Nhưng là nàng không nghĩ tới, tôi phản không những vượt qua được mà cuộc sống càng ngày càng tốt. Cho nên nàng ngay lúc đó sắc mặt không được tốt."

"Sau đó, Trương Hinh Lâm liền mời tôi đi tham hôn lễ gia nàng..."

Tần Mộng Lan dừng một chút tiếp tục nói " Đối tượng Trương Hinh Lâm lần này kết hôn, liền là nam nhân năm đó trường học thích tôi, mà lại là đến ở rể Trương gia. Trương Hinh Lâm đại khái là muốn dùng loại biện pháp này nhục nhã tôi đi."

Đoán chừng Trương Hinh Lâm nghĩ không phải là năm đó nam nhân kia là ưa thích Tần Mộng Lan sao? Hiện tại còn không phải ngoan ngoãn đến ở rể nhà ta!

"Ta nhổ vào, cô nàng này chính là tâm lý biến thái a? Nàng năm đó hại ngươi bị ép nghỉ học, hiện tại thế mà còn chủ động tới khiêu khích." Lâm Thần nhịn không được mắng một câu.

Tần Mộng Lan ánh mắt cũng lạnh mấy phần.

Sự tình Trương Hinh Lâm đã làm năm đó đã làm đối với nàng, Tần Mộng Lan một mực ghi nhớ trong lòng, là động lực nàng không ngừng phấn đấu.

Sớm muộn có một ngày, nàng sẽ để cho Trương Hinh Lâm vì chuyện năm đó mà trả giá đắt!

Lần này, Trương Hinh Lâm cố ý mời nàng đi tham gia hắn hôn lễ, hiển nhiên là muốn tại trong hôn lễ, lại đối nàng tiến hành đả kích.

Nhưng là, hiện tại Tần Mộng Lan, đã không phải là nữ tử mặc người ức hiếp trong trường học năm đó.

...

"Cho nên, cô gọi tôi làm bộ bạn trai của cô đi tham gia hôn lễ, là để giữ thể diện cho cô?" Lâm Thần hỏi.

Tần Mộng Lan nhẹ gật đầu, dứt khoát nói "Đã muốn đi tham gia hôn lễ, đương nhiên không thể một người đi. Cậu là nam nhân tôi biết tướng mạo, dáng người, khí chất tốt nhất, cho nên tôi muốn mời cậu giúp chuyện này."

"Ở ngay trước mặt tôi như thế khích lệ tôi, không sợ tôi kiêu ngạo sao? Còn là cố ý dùng loại phương thức này hối lộ ta?" Lâm Thần vừa cười vừa nói.

"Vậy cậu nguyện ý giúp tôi a?" Tần Mộng Lan hỏi.

Lâm Thần gõ ngón tay trên bàn một cái, giống như cười mà không phải cười hỏi "Giúp cô, tôi có chỗ tốt gì?"

Tần Mộng Lan trầm mặc.

Từ mấy lần trước tiếp xúc Tần Mộng Lan kết luận Lâm Thần khẳng định là không thiếu tiền.

Bởi vì, Lâm Thần đối với nàng đưa ra 5 vạn tiền lương, không có bất kỳ phản ứng gì.

Màthời điểm cuối tuần, Tần Mộng Lan gặp phải Lâm Thần cùng hai nữ sinh cùng một chỗ dạo phố. Lúc ấy trong tay bọn họ mang theo những thương phẩm kia, Tần Mộng Lan đơn giản lược đoán chừng, không sai biệt lắm hơn trăm vạn.

Tùy tiện đi dạo cái đường phố, liền có thể tiêu hơn trăm vạn, làm sao có thể là thiếu tiền chứ?

Cho nên Tần Mộng Lan rất rõ ràng, nếu như dùng tiền mời Lâm Thần hỗ trợ, Lâm Thần chắc chắn sẽ không tâm động.

Tần Mộng Lan nghĩ rồi hỏi "Cậu muốn chỗ tốt gì?"

Lâm Thần cười, hứng thú đánh giá Tần Mộng Lan đối diện.

Ánh mắt của hắn từ gương mặt xinh đẹp Tần Mộng Lan, chuyển dời đến vóc người bốc lửa của nàng, sau đó lại lần nữa trở lại trên mặt của nàng.

Đây là Lâm Thần lần thứ nhất dùng loại ánh mắt này dò xét Tần Mộng Lan.

Đối mặt với Lâm Thần ánh mắt mang theo tính xâm lược, Tần mộng Lan thân thể đột nhiên một chút căng thẳng, trên mặt dần dần lộ ra một chút màu hồng phấn.

Theo lý thuyết, Lâm Thần so với nàng nhỏ hơn vài tuổi, lúc thời điểm đối mặt Lâm Thần, nàng có tâm lý bên trên ưu thế.

Nhưng là giờ phút này, Tần Mộng Lan cảm thấy mình liền là như một chú dê đợi bị làm thịt.

"Ngươi muốn làm cái gì..."

Đang lúc thời điểm Tần Mộng Lan vừa thẹn lại giận, Lâm Thần bỗng nhiên thu hồi ánh mắt.

"Đùa với cô đấy, chuyện nhỏ như vậy sao tôi lại không giúp chứ. Mà Trương Hinh Lâm kia quá tiện, tôi nhìn nàng không vừa mắt." Lâm Thần vừa cười vừa nói.

Tần Mộng Lan lặng yên thở dài một hơi nói "Cảm ơn."

Lâm Thần lại nói " Cô mới vừa nói, Trương Hinh Lâm kia trong nhà có cửa hàng châu báu là lớn nhất Thành Phố Giang Hải đúng không?"

"Ừm, ba Trương Hinh Lâm, là chủ tịch HĐQT tập đoàn Châu Quang." Tần Mộng Lan nói ra.

Lâm Thần khẽ gật đầu "Tốt, tôi đã biết. Ngày mai chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi, đến lúc đó tôi cùng đi vớicô tham gia hôn lễ."

"Được rồi."

Tần Mộng Lan trên mặt rốt cục lộ ra tiếu dung.

Sau đó, Lâm Thần cùng Tần Mộng Lan tại trong quán cà phê nói chuyện phiếm mười mấy phút, liền đứng dậy rời đi.

"Cậu đi đâu, có muốn hay không tôi đưa cậu đi?" Tần Mộng Lan hỏi.

Tần Mộng Lan mấy lần trước gặp Lâm Thần, Lâm Thần đều không có lái xe, cho nên mới sẽ hỏi như vậy.

"Không cần, tôi hôm nay lái xe tới."

Lâm Thần chỉ chiếc Bugatti Veyron màu đen bên ngoài quán cà phê kia.

Lúc này, bên cạnh Bugatti Veyron vây rất nhiều người, chính cầm điện thoại di động chụp ảnh, một bên liên tục sợ hãi thán phục.

"Đây là xe của cậu?" Tần Mộng Lan trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy Bugatti Veyron.

"Ừm, tôi đi trước, ngày mai gặp."

Lâm Thần mở cửa xe ngồi vào đi, động cơ Bugatti Veyron giống mãnh thú thức tỉnh phát ra tiếng gầm nhẹ.

Sau đó, trong ánh mắt kinh diễm cảu mọi người đi về phía nơi xa.

Bạn đang đọc Đô Thị Lặp Lại Ức Lần (Dịch) của phiên việt cao sơn nhất mã bình xuyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quy_da_hanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.