Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Thể To Hơn Được

Phiên bản Dịch · 3753 chữ

Cơ hồ, không hẹn trước mà cả gã mặc trường bào vào Tiểu Lý Tử đều tự lui về đằng sau năm mét, vốn hai người đã đứng cách nhau mười mét, lần này mỗi người lùi năm mét, khiến khoảng cách giãn ra thành 20 mét, đây là khoảng cách có thể tiến cũng có thể lui.

"Giết!"

Gã mặc tây trang dường như nhìn thấu ý định của Lưu Bưu, nên cũng không chậm trễ, hét to một tiếng, trực tiếp đấm một quyền về phía Lưu Bưu.

"Bồng!" một tiếng, dường như không khí chịu sức ép mà nổ mạnh, khí lãng tỏa ra hơn ba mươi mét, khiến màng nhĩ nhóm chuyên gia não khoa ong lên.

Mấy người chuyên gia này đều là đàn ông nhưng hiện tại lại không khác những đứa trẻ, trên mặt tràn đầy sợ hãi, dường như đây chính là ngày tận thế.

"Phụt!"

Một ngụm máu phun ra, Lưu Bưu va rất mạnh lên trên cánh cửa khiến từng mảng bê tông lớn rơi xuống, cảnh cổng đã bị tàn phá đến thảm hại, thân thể Lưu Bưu nằm bẹp trước cánh cổng, quần áo rách nát tơi bời, vô cùng thê thảm.

"Tránh ra!" Gã mặc tây trang nhe răng cười.

"Khụ… khụ… ngươi bảo ai… tránh ra?" Lưu Bưu ho ra một ngụm máu tươi, vịn vào cánh cổng đứng lên, cười nhạo: "Ta thấy ngươi không giống cường giả mà giống đàn bà hơn, hê hê, dùng sức một chút xem nào, ngươi định gãi ngứa cho Bưu đại gia hả?"

"!"

Bồng!

"Lưu Bưu…!"

Hai cú va chạm thật mạnh, trong không khí xuất hiện từng vòng gợn sóng; ngay sau đó hai sóng tương giao bộc phát ra từng tiếng nổ liên tiếp.

Tiểu Lý Tử cơ hồ xuất động cùng lúc với gã mặc tây trang, nhưng tên da đen mặc trường bào kia cũng không đứng im, xuất ra một kích kinh thiên động địa chặn lại Tiểu Lý Tử. Cả hai đều là cường giả, Tiểu Lý Tử không có chút ưu thế nào, thậm chí còn rơi vào thế yếu, dù sao tên kia cũng đã tiến vào cảnh giới cường giả được mấy chục đến mấy trăm năm.

Lưu Bưu lại trúng một quyền của gã mặc tây trang vào bụng, cửa vòm phía trên đã vỡ tan nát, may mắn cửa phòng thí nghiệm được thiết kế chống trộm, bằng không sớm đã bị đánh bung, chẳng qua nó cũng đã bị bóp méo, biến dạng…

Sau hai đòn nặng nề, gã mặc tây trang ngơ ngác nhìn Lưu Bưu lại bắt đầu đứng dậy, trong lòng chấn động vô cùng, điều này đã vượt khỏi trí tưởng tượng của hắn, quả thực hắn không hiểu nổi tại sao một người bình thường lại có năng lực kháng cự cường hãn nhường này.

"Đến đây nào!"

Lưu Bưu quơ tay ra hiệu cho Tiểu Lý Tử, ý bảo không cần lo lắng cho hắn, rồi lại nhe răng nhìn gã kia cười, vẻ mặt đầy bạo ngược, dường như có một ngọn lửa đang bùng phát, khiến gã mặc tây trang chấn kinh.

Áp lực trong không khí càng lúc càng lớn, khiến người ta hít thở khó khăn. Cả người Tiểu Lý Tử phình to ta, khí thể màu xanh tăng vọt, hắn đang chuẩn bị một kích "phá phủ trầm chu"…

Ngay tại lúc mọi người tưởng rằng gã mặc tây trang tiếp tục ra tay với Lưu Bưu thì gã lại làm một hành động không ngờ tới, hắn lao vọt tới vách tường…

"Bồng!" Một thanh âm đinh tai nhức óc, bức tường rất dày đã bị hổng một lỗ lớn, bụi mù tràn ngập, bên trong lỗ hổng kia chính là phòng thí nghiệm.

Sự việc diễn ra quá nhanh, Lưu Bưu và Tiểu Lý Tử đều ngây ra, họ không ngờ gã mặc tây trang này lại trực tiếp phá hủy vách tường.

Bụi mù bốc cao.

Cũng ngay lúc này, hai mắt gã lại co rút lại.

Qua lớp bụi mù kia, hắn nhìn thấy hai người, hai người tràn đầy sát khí, một đứng một ngồi, ánh mắt sắc như lưỡi đao đang nhìn hắn, dường như đâm thủng linh hồn hắn.

Hai cường giả, trong đó lại có một siêu cấp cường giả, còn cường giả kia lại tỏa ra một khí thế điên cuồng, đầy giết chóc.

Gã cảm thấy lạnh sống lưng, điều này khác biệt quá nhiều so với tình báo, bọn họ lại bị tiện nữ kia hãm hại.

Tình thế đột nhiên nghịch chuyển, đối phương có ba cường giả và một đỉnh cấp cao thủ.

"Đi!"

Nói thì lâu, mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, gã mặc đồ tay đột nhiên lùi về phía sau, hướng về vách tường bên kia của hành lang, muốn húc thủng…

Đáng tiếc, đã muộn!

Đao của A Trạch, tốc độ vĩnh viễn là đệ nhất, ngay cả là Trương Dương, cũng không khỏi bội phục với tốc độ ra đao của A Trạch; A Trạch ở trạng thái đỉnh, tốc độ có thể so với Trương Dương – đây là điều không thể tưởng tượng, phải biết rằng, A Trạch không phải cường giả.

Đương nhiên, bây giờ A Trạch đã bước chân vào cảnh giới cường giả, thông qua việc Trương Dương mở rộng kinh mạch và Tiểu Lý Tử tẩy rửa kinh mạch, A Trạch đã thoát thai hoán cốt, nhảy vọt, phá vỡ chướng ngại cuối cùng, trở thành cường giả.

Đây là đao đầu tiên sau khi A Trạch trở thành cường giả.

Một đao kia, nhanh như chớp giật.

Lưỡi đao sắc bén tựa như sao xẹt đuổi hướng ra ngoài, tại trong đám bụi tỏa ra ánh sáng chói mắt, phảng phất như xé rách hư không.

Đao phong bắn thẳng đến lưng gã mặc tây trang.

Cảm nhận được đao phong lạnh buốt tới gần lưng, sau khi cả người phá tan bức tường, gã lách người tránh né.

"A…"

Một tiếng rú thảm thiết cắt ngang bầu trời đêm, cả người đầy máu rơi từ trên không xuống, lưỡi đao tuy không đâm thủng lưng gã nhưng cơ hồ đã phá rách một mảng lớn để lộ cả xương sườn, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

"Bồng!"

Cơ hồ cùng lúc gã mặc tây trang rú lên thê thảm thì đầu kia của hành lang truyền tới tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến cả tòa nhà đều rung lên, gã tín đồ hồi giáo mặc trường bào trắng liên tục đập tan ba bức tường, bị khí kình kim sắc của Trương Dương đánh trúng lưng, trên không trung còn lưu lại một vùng hoa máu, còn người hắn đã biến mất…

Trương Dương cùng A Trạch đều không đuổi theo.

Bởi vì, Lưu Bưu đã hôn mê.

Ngay lúc Lưu Bưu nhìn thấy Trương Dương cùng A Trạch, khóe miệng hắn khẽ cười, thân hình hùng vĩ đang hiên ngang liền đổ sập, may mắn là Tiểu Lý Tử đã kịp đỡ lấy hắn.

"Lưu Bưu!"

"Lưu Bưu!"

"Lưu Bưu, ta là A Trạch đây, ta đã tỉnh, ta đã tỉnh!" Hai mắt A Trạch đầy tia máu, ôm lấy Lưu Bưu khẽ lay nhẹ.

"Trạch ca, để ta nghỉ ngơi một chút được không?" Lưu Bưu mở mắt, giọng vô lực nói.

"A… được được…" A Trạch trước hết sửng sốt, lập tức ngưng khóc, mỉm cười, rồi gật đầu, sau đó Lưu Bưu dần nhắm mắt lại.

Tiểu Lý Tử cùng Trương Dương nhìn nhau cười.

"Trương Dương, để lại cái gã mặc đồ tây cho ta, khi ta tỉnh dậy sẽ đi giết hắn, ta muốn giết hắn…" Lưu Bưu đột nhiên lại mở tỏ mắt, thì thào nói xong, rốt cục mí mắt không chịu nổi liền nhắm lại – hắn đã ngủ.

"Ngươi yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, hắn chạy không thoát đâu, chờ ngươi tỉnh lại chúng ta sẽ truy sát bọn họ, cho dù họ chạy tới chân trời góc biển!"

Khóe miệng Trương Dương khẽ nở một nụ cười rét lạnh, hắn lôi Ngân Mị từ trong túi ra, chỗ da lông bị hao tổn của ngân mị đã mọc ra một lớp lông tơ màu bạc, chỉ có điều nó ảm đạm chứ chưa được sáng bóng như trước.

Sau khi dùng thần niệm chỉ đạo cho Ngân Mị xong, nó khẽ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Hiện tại Ngân Mị vẫn chưa khôi phục trạng thái đỉnh, nhưng vẫn có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ truy tung này. Trên thế giới này, còn chưa có người có thể thoát khỏi sự truy tung của Ngân Mị.

Trận chiến này, may mắn là ở dưới hầm, hơn nữa một số thiết bị chữa bệnh lại ở tầng trệt, chứ không nằm trong tòa nhà này, bằng không, còn không biết tạo thành hiệu quả nghiêm trọng cỡ nào.

Chẳng qua, nhìn qua bức tường xi măng đổ nát cũng vô cùng kinh người, giống như bị một con quái vật tấn công, sức người căn bản không thể làm nổi. T

Thời gian chiến đấu chưa đến nửa giờ, bên ngoài đã kéo đến vô số xe cảnh sát, một ít tên du đãng cũng tụ tập xem trò bên dưới, bọn họ không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Rất nhiều người cho rằng tòa nhà này có vấn đề về chất lượng.

Trên thực tế, trong lúc Trương Dương và A Trạch tới thì người bênh, các bác sĩ, y tá đều đã rút khỏi tòa nhà, sức phá hoại của động đất vẫn còn ám ảnh trong tâm trí mọi người.

"Các ông nhìn thấy gì?" Trương Dương đi đến trước mặt đám chuyên gia não khoa lạnh lùng hỏi.

"A…"

"Không không… chúng tôi chưa nhìn thấy gì…" Một chuyên gia khá lớn tuổi hiển nhiên hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, lập tức hiểu được câu hỏi của Trương Dương.

"Đúng đúng, chúng tôi đều không nhìn thấy gì, không nhìn thấy gì, mọi người nói có đúng không?" Một người khác nhanh chóng bừng tỉnh.

"Đúng, chúng ta không nhìn thấy gì cả, chúng ta sẽ không nói cho bất kì ai!"

Vài chuyên gia liên tục gật đầu. Bọn họ đã bị chấn nhiếp hoàn toàn trước biểu hiện của Trương Dương, tâm lý sợ hãi đã chiếm toàn bộ thân thể họ.

"Tốt lắm, những người thông minh thường sống lâu" Trương Dương gật đầu xoay người rời đi, ở phía sau, A Trạch cùng Tiểu Lý Tử đã cõng Lưu Bưu đi ra phía thang máy.

"Trương… Trương tiên sinh…" Một chuyên gia tóc hoa râm cố thu hết dũng khí hô lên.

"Ừm?" Trương Dương xoay người, ánh mắt như lưỡi đao dừng lại trên người chuyên gia kia, phảng phất như đâm thủng linh hồn hắn.

"Trương… Trương tiên sinh, tôi… ngài có thể chia xẻ thành quả nghiên cứu với chúng tôi không?" Chuyên gia kia cảm thấy ánh mắt kia như gió lạnh mùa đông, khiến hắn lạnh thấu xương, nhưng vẫn như cũ, hắn thu hết dũng khí hỏi.

"Thành quả?" Trương Dương sửng sốt, không kịp phản ứng.

"Anh ta… anh ta…" Chuyên gia não khoa kia chỉ về phía bóng lưng A Trạch.

"Ồ…" Trương Dương ngay lập tức hiểu được, phỏng chừng chuyên gia não khoa này cho rằng hắn đang nghiên cứu một chuyên đề về não khoa nào đó, "ừm, được thôi, không thành vấn đề, chỉ cần các ông giữ bí mật ngày hôm nay, tôi sẽ chia xẻ thành quả nghiên cứu ngày hôm nay!"

Trương Dương không cự tuyệt, chuyện này không có chút quan hệ với hắn, chỉ cần để tiểu hòa thượng đem cuộc chữa trị lần này in thành một bản rồi sửa sang lại chút ít sau đó giao cho nhóm chuyên gia não khoa là được, coi như cống hiến một chút cho nền nghiên cứu não khoa nhân loại.

"Trương tiên sinh yên tâm, chúng tôi cũng biết ngài không phải người bình thường, chúng tôi đều là người trưởng thành, nên hiểu được nặng nhẹ!" Một chuyên gia mừng rỡ.

"Ưm, ngày mai tôi sẽ phái người đưa đĩa quang cho các ông, cảm ơn các ông!" Trương Dương gật đầu, đây là một chuyên gia rất chuyên nghiệp, dưới tình huống như vậy mà vẫn còn nhớ tới hạng mục nghiên cứu, tinh thần này thực đáng quý.

Trương Dương không biết, tư liệu hắn cung cấp trong đĩa quang có tác dụng rất quan trọng đối với việc nghiên cứu não khoa, có thể nói vài năm sau Trung Quốc có thể vươn lên đứng đầu thế giới trong lĩnh vực nghiên cứu não khoa, công lao này cũng có đóng góp của Trương Dương.

Năng lực của tiểu hòa thượng, một đám chuyên gia não khoa này không thể so bằng.

Mặc dù việc trị liệu do Trương Dương hoàn thành, nhưng toàn bộ là nhờ sự chỉ dẫn của tiểu hòa thượng, điều này nói lên rằng tiểu hòa thượng đã có sự lí giải thấu triệt về kết cấu não bộ.

Trên thực tế, phương pháp trị liệu của tiểu hòa thượng còn được tổng hợp từ rất nhiều văn minh tri thức ngoài hành tinh. Bệnh viện bị tàn phá, tổn thất nặng nề, rất nhiều dụng cụ chữa bệnh đắt tiền bị hỏng, con số lên tới mấy trăm vạn, Trương Dương lại quyền thêm 50 triệu nhân dân tệ. Đương nhiên, có một bộ phận lớn được dùng để thành lập một quỹ chuyên nghiên cứu về các vấn đề não khoa dưới danh nghĩa bệnh viện. T

Chắc chắn, về sau khi nói đến những học giả có cống hiến cho việc nghiên cứu não khoa thì Trương Dương là một nhân vật sẽ nhiều lần được nhắc tới, quỹ do hắn thành lập có tác dụng to lớn cho việc nghiên cứu đại não, có thể nói, Trương Dương đã giúp lĩnh vực này rút ngắn được cả nửa thế kỉ thời gian nghiên cứu.

Rất nhiều bệnh liên quan đến não như bệnh mất trí nhớ, u não, xuất huyết não, dây thần kinh não bị tổn thương đều được quỹ này cung cấp tài chính để chữa trị.

Đương nhiên, việc này Trương Dương không thể đoán trước, hết thảy đều là vì A Trạch. Còn về phần tạo thành những ảnh hưởng sau này, đối với Trương Dương mà nói, đều không còn lòng dạ nào mà quan tâm.

Điều khiến nhóm Trương Dương A Trạch không ngờ tới là Lưu Bưu lại ngủ thâu đến hơn 48 tiếng.

48 tiếng này là 48 tiếng kinh tâm động phách, vào ban đầu, Lưu Bưu ngủ rất bình thường, nhưng về sau cơ thể Lưu Bưu bắt đầu to lên, từng khối cơ nhục phình to ra, vô cùng khủng bố.

Tiểu Lý Tử khẽ nhéo Lưu Bưu, nhưng phát hiện da tay hắn còn cứng hơn cả đá, ngoài ra còn rất đàn hồi, tựa hồ cơ thể Lưu Bưu đã không còn phải là thân máu thịt mà do chất sừng cấu thành.

"Tại sao lại như vậy?" A Trạch nhìn Lưu Bưu đang nghiến răng khi ngủ, vẻ mặt lo lắng hỏi Trương Dương.

"Không có việc gì, hắn đang trong thời điểm mấu chốt. Trong lúc chiến đấu cùng cường giả đã kích phát tiềm năng của hắn, hiện tại từng tế bào của hắn đều có sự thay đổi, đại não vì muốn tự bảo vệ nên đã làm ra trạng thái tự che chắn…" Trương Dương nói.

"A… Đại não còn có thể tự che chắn?" Tiểu Lý Tử dùng ngón tay ấn mạnh vào vùng cơ ngực đang trương lên của Lưu Bưu, kinh ngạc nói.

"Ha ha, đương nhiên. Con người trong tình trạng nguy hiểm có thể làm rất nhiều chuyện không ngờ đến, ví dụ như che đi một số ký ức đau buồn, che đi vị giác của mình, thậm chí che đi thính giác, và rất nhiều kiểu che chắn khác, đó đều là hành vi tự bảo hộ bản thân…"

"Ồ, đại não con người đúng là thần kỳ!"

"Trên thực tế, chúng ta luyện võ cũng là khai phá một số khu vực chưa biết tới trong đại não, tỷ như có người trong lúc gặp phải nguy hiểm, trong não sẽ sinh ra phản ứng hóa học, tạo ra một loại kích thích, kích thích này sẽ khiến cơ thể con người trở lên vô cùng mạnh mẽ, bỗng chốc hóa thành siêu nhân. Trong cuộc sống của chúng ta có rất nhiều tình huống loại này, ví dụ như đứa bé bị vật nặng đè nên, mẹ nó có khả năng bùng phát sức mạnh một cách không ngờ tới, có thể nâng một vật thể nặng mấy tấn… Tất cả những điều đó, khoa học đều chưa thể giải thích…"

"Nếu năng lực siêu nhân là do đại não quyết định, vì sao Lưu Bưu lại phải che chắn đại não, chẳng lẽ thân thể hắn không cần đại não chỉ huy?"

"Một số tổ chức không cần dựa vào đại não chỉ huy, tỷ như có người bị mất đầu vẫn có thể chạy xa hàng trăm mét rồi mới ngã xuống, ta nghĩ rằng, cơ thể con người có rất nhiều tế bào có chức năng ghi nhớ, ghi lại một số ít mệnh lệnh do đại não phát ra, giống như hiện tại, có thể các tế bào tại thân thể của Lưu Bưu sau khi tiếp nhận mệnh lệnh từ đại não thì tiến thành bảo hộ đại não; tóm lại, mấy vấn đề này tạm thời còn chưa thể có giải đáp rõ ràng, trình độ khoa học kĩ thuật của loài người vẫn chưa phát triển tới mức đó…"

Ngay tại lúc mấy người nói chuyện, trao đổi tu luyện tâm đắc với nhau thì đột nhiên Lưu Bưu nằm trên giường lại xảy ra biến hóa, thân thể bành trướng kia đã khôi phục nguyên trạng, da tay cũng mềm mại như xưa.

"Oa…" Lưu Bưu đột nhiên ngồi dậy, phun ra một ngụm máu đen, vô cùng tanh tưởi, may mắn ở đây đều là cường giả, nến ngụm máu kia tuy văng khắp nơi nhưng cũng không bắn lên người bọn họ, tất cả đều bị chân khí gom vào buồng vệ sinh.

Sau khi Lưu Bưu phun ra một ngụm máu đen thì đã thoải mái hơn rất nhiều, tay chân cũng giãn ra, tùy ý đánh ra mấy quyền tạo ra tiếng xé gió vù vù, đầy uy lực.

"Thế nào rồi?" Ba người cùng lên tiếng.

"Chẳng thế nào cả…" Lưu Bưu sửng sốt.

"Ngươi còn chưa thành cường giả?" Tiểu Lý Tử nhéo cánh tay Lưu Bưu, vẻ mặt thất vọng.

"Ta không biết" Lưu Bưu căn bản không hề biết cảm giác trở thành cường giả là thế nào.

"Hắn vẫn chưa đột phá cảnh giới cường giả" Trương Dương thở dài, nếu cao thủ trở thành cường giả thì trong giây phút đó sẽ tỏa ra khí tức lăng lệ sắc bén, giống như lúc A Trạch đột phá cảnh giới cường giả trong bệnh viện, khí tức cường giả mãnh liệt kia khiến cho gã mặc tây trang cảm ứng được, cũng chính vì khí tức mãnh liệt ấy khiến gã lập tức bỏ chạy.

"A Trạch đã đạt tới?" Lưu Bưu hỏi.

"Đã đạt" A Trạch gật đầu.

"Ôi… Chỉ còn mỗi ta không phải là cường giả" Vẻ mặt Lưu Bưu uể oải.

"Không cần vội, rồi ngươi sẽ trở thành cường giả, ngươi đã tiếp xúc rất gần với cảnh giới cường giả, Tiểu Lý Tử nói ngươi có thể ngăn trở gã mặc tây trang kia hơn hai mươi phút, đây không phải chuyện cao thủ bình thường có thể làm được" Trương Dương an ủi "Ừm, chắc chắn ngươi sẽ trở thành cường giả, đúng rồi tại sao thân thể ngươi lúc nãy lại to lên như vậy…" Tiểu Lý Tử giang rộng hai tay, hoa chân múa tay như để diễn tả lại độ lớn của thân thể Lưu Bưu vừa ròi.

"A! Lớn đến thế cơ à?"

Lưu Bưu hoảng sợ, nhanh chóng nhảy khỏi giường, chạy thẳng vào toilet, khiến đám người Trương Dương sửng sốt không biết sảy ra chuyện gì.

"Hắn làm gì vậy?" Trương Dương có tâm tư kín đáo nhất cũng cảm thấy khó hiểu.

"Không biết…" A Trạch cúi đầu suy nghĩ một chút rồi lại lắc, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì.

"Ta biết" Vẻ mặt Tiểu Lý Tử đầy vẻ hài hước.

"Ngươi biết?" Trương Dương và A Trạch đồng thời nhìn về phía Tiểu Lý Tử.

"Đúng vậy, chờ hắn đi ra là biết liền".

Tiểu Lý Tử nở một nụ cười rất gian, càng khiến Trương Dương và A Trạch cảm thấy hứng thủ, bọn họ không nghĩ ra chuyện gì lại làm Lưu Bưu vội vàng đến vậy.

Không đầy một phút, Lưu Bưu mặc quần đùi đi ra khỏi toilet, vẻ mặt yên tâm.

"Lưu Bưu, không có sự thay đổi gì chứ?" Tiểu Lý Tử đột nhiên hỏi.

"Không… không sao… he he, vẫn tốt… A… ngươi… ngươi… sao ngươi biết?" Vẻ mặt Lưu Bưu lúc đầu đầy đắc ý, đột nhiên ngẫm nghĩ một lúc, hoảng sợ hỏi.

"Ha ha ha… sao không biết, ta biết ngươi lo cho cái vòi nước của mi… Ha ha ha…" Tiểu Lý Tử cười to "Khụ khụ… ta chỉ lo thôi, vạn nhất, nó mà to lên thì sẽ không ổn".

Nhìn vẻ mặt Lưu Bưu xám xịt, bộ dạng e lệ, Trương Dương và A Trạch cười ngất.

Lần đầu tiên nghe có người nói không thích chỗ đó lớn…

"Của ta đã đủ to rồi, không thể to hơn được…" Lưu Bưu nhìn thấy Trương Dương và A Trạch như vậy, lí nhí nói. Text được lấy tại Truyện FULL

"Bịch!"

"Bịch!"

Trương Dương và A Trạch đều ngã lăn ra mặt đất.

Bạn đang đọc Đồ Thần Chi Lộ của La Phách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.