Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Yêu Cầu Nhỏ

Phiên bản Dịch · 1880 chữ

Thấy Na Na lại lẳng lặng ngồi xuống đầu giường, Trương Dương và Vương Yến nhất thời cùng lúc theo bản năng đem chăn kéo lên che đến tận cổ.

"Em đi thì tốt hơn. Đúng rồi, thời gian không còn sớm, anh hẳn là nên quay về thành phố C đi".

Na Na nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi đứng lên, chậm rãi tiêu sái đi đến phía trước cửa sổ, thân thể khẽ động đã tung lên biến mất ra ngoài, chỉ để lại hai tô mỳ ăn liền nóng hôi hổi…

Nhất thời cả hai lâm vào trầm mặc, họ sao còn tâm trạng nào mà ăn mỳ ăn liền nữa.

Bị người khác "nhòm" hết tuyệt không phải là một cảm giác dễ chịu.

Cứ nghĩ tới việc Na Na nhìn bọn họ "chiến đấu" hơn 20 giờ, hai người đều có cảm giác vô cùng xấu hổ.

"Đều tại anh, đều tại anh hết…." Vương Yến dùng hai nắm tay nhỏ nhắn đấm liên tục lên ngực Trương Dương.

"Sao lại trách anh…"

"Anh là cường giả mà có người bên cạnh nhìn lén cũng không biết. Nếu không trách anh thì trách ai nữa? Xấu hổ chết mất…" Vương Yến hung hăng nhéo lên người Trương Dương.

Trương Dương không nói được gì, chả ai trong lúc "dầu sôi lửa bỏng" thế mà còn tâm trí theo dõi chuyện xung quanh cả.

Cường giả có phải là vạn năng đâu!

Nếu Na Na là một sát thủ, tỏa ra sát khí thì Trương Dương khẳng định có thể phát hiện ra Na Na. Vấn đề ở chỗ Na Na không đến để giết hắn mà là đến tìm hắn…

Làm sao bây giờ?

Na Na vì sao lại có thái độ thản nhiên như thế?

Trương Dương có một cảm giác hoảng sợ, Na Na càng bình thản, Trương Dương càng cảm thấy không yên tâm. Với tính cách của Na Na tuyệt đối sẽ im lặng không một tiếng động rời đi, vĩnh viễn không còn nhìn mặt hắn nữa, không thể có khả năng lại lẳng lặng ngồi chờ ở đầu giường…

Na Na rốt cuộc đang nghĩ gì?

Nhìn hai tô mỳ ăn liền trên bàn, Trương Dương nhất thời cảm giác hỗn loạn, cho đến giờ, Na Na vẫn là lựa chọn ưu tiên của hắn.

Cho dù là Tiêu Di Nhiên cũng xếp sau Na Na.

Trương Dương phát hiện ra, bản thân mình sau khi phá bỏ tấm thân "xử nam", ngược lại hình như càng cổ hủ hơn.

"Trương Dương, anh xem Na Na tỷ đã đi chưa?"

Vương Yến mở to đôi mắt cảnh giác nhòm xung quanh, đúng là một khi đã bị rắn cắn, mười năm sau vẫn sợ cả cái dây thừng…

Vương Yến nói vậy khiến Trương Dương đang miên man suy nghĩ nhất thời bừng tỉnh, vội vàng mang tư cảm hướng chung quanh mấy trăm mét dò xét, tất cả đều bình thường.

"Đã đi rồi…" Trương Dương có một chút mất mát.

"Hi hi, đã đi rồi. Na Na tỷ quả là lợi hại, dĩ nhiên nhòm trộm chúng ta…" Vương Yến nói đến câu sau, giọng đột nhiên nhỏ xuống vo ve như tiếng muỗi kêu, vẻ mặt đỏ bừng, thẹn thùng giấu thân thể vào trong chăn, chỉ có ánh mắt vẫn ngượng ngùng và hàng lông mi dài chớp chớp…

"Yến tử…"

"Vâng…?"

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ của Vương Yến, Trương Dương nhất thời nhiệt huyết dâng tràn, quên hết thảy ôm lấy cái eo thon nhỏ của Vương Yến, kéo thân thể mềm mại như không xương của nàng vào trong lòng mình, vuốt ve mãnh liệt một hồi. Sau đó lại cúi đầu tìm được cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi đang thở ra mùi hương thơm như hoa lan của nàng, hắn xấu xa tách hai hàm răng ngọc ra, rồi điên cuồng quấn lấy cái lưỡi mềm mại thơm tho kia mà đảo, mà hút…

Bàn tay hắn ma sát sinh ra cảm giác như điện giật lan khắp thân thể như ngọc của nàng, cảm giác đó còn hướng đến tận sâu thẳm trong óc, làm người ta sung sướng vạn phần, quả là thoải mái. Dưới khoái cảm mãnh liệt đến cực điểm kích thích, đầu óc Vương Yến trở nên trống rỗng, tâm hồn thiếu nữ bay bổng chìm đắm trong một loại cảm giác mê say, kích thích đến mức khiến nàng chỉ muốn chết chìm trong khoái cảm nhục dục.

Thân thể mềm mại như không xương xinh đẹp tuyệt trần của nàng nằm dưới thân thể hắn đẹp đến mức khó nói nên lời, đang nhẹ nhàng rung động. Cánh tay ngọc run rẩy, mười ngón tay thon dài trắng như tuyết co lại nắm lấy mép giường, mu bàn tay như phấn như ngọc do dùng sức hiện lên vài tĩnh mạch nhỏ màu xanh như ẩn như hiện …

Dưới sự hưng phấn tột cùng, Vương Yến đôi má lúm đồng tiền đỏ bừng, hai mắt nhắm lại, hơi nhíu mày, há miệng cắn nhẹ vào vai của Trương Dương.

Sau khi mấy cơn "sóng triều" nối tiếp nhau qua đi, hai thân thể dưới dư âm khoái cảm cực độ của trận giao hoan cùng nằm xụi lơ xuống. Ngọc thể mềm mại của Vương Yến vô lực nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, hơi thở nóng bỏng thơm tho hổn hển, khuôn mặt tuyệt sắc đỏ bừng, nhìn vô cùng dụ người. Lúc này đầu óc nàng trở nên trống rỗng, dường như quên mất luôn mình đang ở đâu…

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Hai người cũng không muốn mất đi khoảnh khắc an nhàn hiếm hoi này, gắt gao ôm nhau, muốn cho khoảnh khắp đẹp đẽ này dừng lại mãi…

"Dương ca, hạnh phúc không?" Vương Yến nỉ non hỏi.

"Hạnh phúc" Trương Dương láy tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, cảm nhận được khoái cảm từ thân thể đang run rẩy kia mang lại…

"Anh thấy áp lực sao?" Vương Yến nằm ở trên người Trương Dương, nhẹ nhàng cắn ngực hắn.

"Anh…không biết nữa…"

Trương Dương ngăn mình không nghĩ đến tương lai. Cùng Vương Yến giao hoan, cũng không phải là hắn nhất thời tâm huyết dâng trào, ở nhà Mao Nhân Quốc kia đã có viết:" Người không phong lưu uổng thiếu niên". Hơn nữa Trương Dương vốn đã bắt đầu có kế hoạch giải thoát mình khỏi trói buộc của đạo đức. Trước đến giờ, hắn luôn là người làm gì cũng có kế hoạch tính toán cả.

"Trương Dương, anh yên tâm, em sẽ không đòi hỏi làm phiền anh, em là tự nguyện..."

Vương Yến ánh mắt tựa như trăng rằm, yêu mị cười, bên trong đôi mắt có một tia giảo hoạt làm cho Trương Dương có một loại cảm giác khó hiểu, hắn không rõ Vương Yến vì cái gì mà lại có loại vẻ mặt này.

"Vì cái gì không đòi hỏi anh?" Trương Dương đột nhiên hỏi.

"Bởi vì, em tin tưởng, anh sẽ lấy em, em tin chắc!" Giọng Vương Yến tràn ngập tin tưởng.

"Anh…"

"Dương ca, em không cần anh hứa hẹn, em biết, anh cũng thích Na Na tỷ, em không quan tâm anh lựa chọn chị ấy mà không chọn em. Em vẫn sẽ không đòi hỏi anh, sự tin tưởng của em không phải cần sự hứa hẹn của anh, về sau, anh sẽ hiểu được......" Vương Yến ôm chặt lấy Trương Dương, hôn lên vành tai Trương Dương, hơi thở nóng bỏng làm Trương Dương mê mẩn một trận.

"Anh thật sự không rõ, Yến tử, có thể nói cho anh không?" Trương Dương đem thân thể mềm mại của Vương Yến đặt xuống dưới người mình, nhìn vào mắt nàng, hỏi.

"Em không nói cho anh đâu!" Vương Yến đối với tư thế hiện tại của Trương Dương có chút...không chịu nổi, thở hổn hển nói.

"Có chịu nói không?" Trương Dương có chút bực mình, bắt đầu chọc vào nách Vương Yến.

"Hi hi…Không nói đâu… Em không … Đừng mà…Anh….đừng mà…"

Vương Yến không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ, nghe âm thanh đầy vẻ dâm mỵ động lòng người, nàng cũng hơi cảm thấy thẹn thùng, khuôn mặt lại đỏ bừng.

Từ chối, ngược lại chính là một loại hấp dẫn mãnh liệt.

Trương Dương lại không thể dừng được, bắt đầu tiếp tục "công thành chiếm đất"… Vương Yến vẫn không chịu nói cho Trương Dương biết nguyên nhân.

"Vương Yến anh đi đây!" Trương Dương nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ nơi đã có vài tia nắng ban mai xuất hiện. Bọn họ đã ở trong phòng hai mươi mấy giờ đồng hồ, trời cũng đã sáng rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Sau đó, Trương Dương đã mặc quần áo xong, toàn bộ đều là quần áo Vương Yến tự mình lựa chọn ở "Quý tộc thành".

Nàng giống như một người vợ nhỏ hiền thục, giúp Trương Dương cắt mác nhãn hiệu, đi giày giúp hắn, chỉnh sửa quần áo phẳng phiu, càng tỉ mỉ chải tóc cho Trương Dương …

Mỗi việc nàng đều làm vô cùng chuyên chú.

Cuối cùng, Vương Yến cũng đã thắt xong nút cuối cùng cho Trương Dương.

"Trương Dương, nhìn anh đẹp trai lắm!" Vương Yến lui ra phía sau vài bước, hai mắt mê say nhìn người đàn ông đã biến nàng thành phụ nữ. Đây là người đàn ông thường xuyên làm nàng nhung nhớ mơ mộng, cũng là người đưa nàng đến cực lạc…

"Em cũng rất đẹp" Trương Dương đi đến trước người Vương Yến, dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt kiều diễm như hoa của nàng.

"Đi thôi, nhớ gọi điện thoại cho em"

"Ừ!"

"Trương Dương, nhớ kỹ, em mặc kệ anh có bao nhiêu phụ nữ, em chỉ có một yêu cầu" Vương Yến nói xong, nhẹ nhàng dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Trương Dương, để cho Trương Dương dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng.

"Ưm…" Trương Dương trong lòng khẩn trương.

"Đừng khẩn trương, tim anh đang đập thình thịch kìa" Vương Yến cười khanh khách, dường như việc Trương Dương khẩn trương khiến nàng rất vui vẻ.

"Nói đi, chỉ cần Trương Dương này làm được, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa anh cũng không ngại"

Trương Dương cảm nhận thấy thân thể mềm mại trong lòng mình nóng bỏng, kiềm chế không nổi dục hỏa thiêu đốt hừng hực.

Sau khi Trương Dương trở thành "đàn ông chân chính" xong, hắn phát hiện, mỗi cái ánh mắt khiêu khích của Vương Yến, mỗi nụ cười yêu mị của nàng đều làm cho tâm hồn hắn điên đảo. Dường như sự miễn dịch đối với nữ sắc của hắn đã… giảm hẳn. Hiên tại chỉ mới ôm Vương Yến thôi mà đã làm cho hắn không thể không vận nội công để dập tắt phản ứng sinh lý của cơ thể.

Bạn đang đọc Đồ Thần Chi Lộ của La Phách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.